Ngay cửa phòng học, Tiêu Phong, Ngu Huyền, Chu Văn ba người hiểu rõ tính cách Trần Phàm chứng kiến Trần Phàm đang ôm đầu nghẹn ngào, hoàn toàn trợn tròn mắt!
Bọn họ không thể tưởng tượng rốt cục là chuyện gì, có thể làm cho nam nhân kiên cường giống như chiến thần kia phải đến mức chán nản như vậy.
- Bây giờ còn là thời gian lên lớp, tất cả mọi người tản ra, quay vào lớp học.
Sau thoáng khiếp sợ ngắn ngủi, Ngu Huyền thân là trưởng lớp mở miệng đánh vỡ vẻ im lặng trong hành lang.
Từ sau hoạt động giao lưu của trường, Ngu Huyền trở thành danh nhân tuyệt đối của ngành quản trị kinh doanh, rất có uy tín, hắn vừa mở miệng những sinh viên kia tuy rằng cảm thấy thật kỳ quái, nhưng cũng không hỏi nhiều, cũng không nghị luận, mà giữ im lặng quay trở về phòng học.
Nhìn thấy mọi người đã quay về phòng học, ba người Ngu Huyền cũng không nói thêm gì nữa, mà yên lặng đi tới chỗ Trần Phàm.
Rất nhanh, họ đi tới bên cạnh Trần Phàm, ngồi xuống bên hắn, lại không ai lên tiếng an ủi, cũng không ai mở miệng.
Bởi vì họ đều rất rõ ràng, chuyện có thể làm cho Trần Phàm thất thố như thế, không phải chỉ vài lời an ủi liền có thể giải quyết.
Cùng lúc đó, trong một phòng học khác trên hành lang, Tô San cũng không chạy ra ngoài xem náo nhiệt.
Trương Thiên Thiên cũng không đi.
- San San, tiếng hét vừa rồi là của bạn trai cô đó.
Một nữ sinh viên chạy ra ngoài xem náo nhiệt đi trở vào lớp, nhìn Tô San đang cúi đầu đọc sách nói:
- Một mình hắn ngồi xổm cuối hành lang, ôm đầu, giống như đang khóc.
Ân?
Ngạc nhiên nghe được lời của người bạn gái, vô luận là Tô San hay Trương Thiên Thiên đều cùng ngẩng đầu lên, vẻ khiếp hãi trong con ngươi không hề có chút che giấu.
- Bá!
- Bá!
Cơ hồ cùng một thời gian, Tô San cùng Trương Thiên Thiên đều đứng dậy, không nói lời nào, trực tiếp chạy ra khỏi phòng học.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet Dù nhận thấy được Trương Thiên Thiên đang đi theo phía sau, nhưng Tô San đã không còn tâm tư đi quan tâm chuyện này, nàng thật muốn biết, rốt cục Trần Phàm gặp phải chuyện gì, vì sao lại thất thố như thế?
Trong lòng Trương Thiên Thiên cũng tò mò.
Thế cho nên không có tâm tư đi suy nghĩ cử động của mình có khiến tạo ra lời đồn đãi nhảm nhí hay không.
Rất nhanh, hai người chạy ra khỏi phòng học, rõ ràng nhìn thấy cuối hành lang, bốn người Trần Phàm đang ngồi, trong đó Trần Phàm vẫn đang ôm đầu, mà ba người Ngu Huyền vẻ mặt ngưng trọng ngồi một bên.
- Trần Phàm!
Thấy một màn như vậy, Tô San chỉ cảm thấy trái tim giống như bị một cây châm hung hăng đâm vào, rất đau đớn.
Trương Thiên Thiên cũng muốn kêu lên, nhưng lời đến bên miệng cuối cùng vẫn nhịn được.
Cuối hành lang, Trần Phàm đang ôm đầu nghẹn ngào không tiếng động, nghe được thanh âm của Tô San, nhắm hai mắt lại, cắn chặt răng, thở một hơi thật mạnh.
Theo sau, hắn ngẩng đầu lên, trên gương mặt kiên nghị lưu lại nước mắt, cặp mắt tối đen thâm thúy cũng hơi hơi phiếm hồng.
- Trần Phàm, đã xảy ra chuyện gì?
ở trong phòng ngủ 108, muốn nói ai là người hiểu rõ Trần Phàm nhất chính là Tiêu Phong, nhìn thấy Trần Phàm ngẩng đầu, bộ dáng như vừa mới khóc, lý trí nói cho hắn biết, Trần Phàm khẳng định gặp phải chuyện cực kỳ nghiêm trọng, nếu không tuyệt đối sẽ không như vậy.
- Tôi không sao.
Trần Phàm cũng không lau nước mắt trên mặt, mà khe khẽ thở dài, nói:
- Các cậu trở về lớp đi, tôi phải rời khỏi Đông Hải vài ngày.
- Trần Phàm, chúng ta là huynh đệ, là huynh đệ phải có phúc cùng hưởng.
Ngu Huyền nghiêm túc nói:
- Khi ba chúng tôi xảy ra chuyện, mỗi lần đều là cậu giúp chúng tôi ra mặt. Cậu xảy ra chuyện, chúng tôi tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn!
- Thật không có chuyện gì, chỉ là có một người thân của tôi rời đi mà thôi.
Trần Phàm nhẹ nhàng nói.
Người thân rời đi?
Nghe được Trần Phàm nói như thế, gương mặt ba người Tiêu Phong nhất thời biến đổi.
- Trần Phàm, nén bi thương thuận theo tự nhiên.
Tiêu Phong thở dài vỗ vỗ bả vai Trần Phàm, nhưng trong lòng vẫn hiểu thật rõ ràng: Người thân trong miệng Trần Phàm khẳng định có ý nghĩa không tầm thường đối với hắn, nếu không với sự kiên cường của hắn, tuyệt đối sẽ không thất thố như thế!
Sự thật quả đúng như ý nghĩ của Tiêu Phong.
Đối với Trần Phàm mà nói, trên thế giới này, có thể được hắn xem là người thân cũng không nhiều, mà lão thái gia không thể nghi ngờ chính là một trong vài người đó.
Năm đó, Trần lão thái gia lãnh khốc vô tình đưa hắn đến Long Nha, để cho hắn tiếp nhận sự huấn luyện tàn khốc nhất trên thế gian này.
Ngày đó, ở nơi hoang vu kia, hắn ngồi dưới đất, bầu trời xanh trên cao, nhìn bóng lưng tuyệt tình của lão thái gia rời đi, kêu trời trời không nghe, kêu đất đất không đáp, khóc gào không thôi.
Cũng bắt đầu từ ngày đó, nội tâm của hắn có sự oán hận sâu sắc với lão thái gia!
Mà cuối năm rồi về nhà ăn tết, hai người tiêu tan hiềm khích trước kia, vứt nội tâm sang một bên, lẫn nhau không còn chút ngăn cách.
Thay đổi này, làm cho Trần Phàm lần đầu tiên cảm thấy được, địa vị của ông rất nặng trong lòng hắn!
Đó là một loại cảm tình tuy không gác lên bên miệng, nhưng lại in dấu thật sâu trong lòng!
Trước đó, trong nháy mắt hắn biết được Trần lão thái gia rời đi, trong đầu hắn đột nhiên trống rỗng, trong lòng vô cùng đau đớn!
Loại cảm giác này hoàn toàn giống như trước kia Sở Qua biết tin Sở Vấn Thiên qua đời.
Tiêu Phong vừa mở miệng, Ngu Huyền cùng Chu Văn lần lượt mở miệng khuyên hắn nén bi thương, sau đó ba người không nói thêm gì nữa, lần lượt đứng dậy, đi về phòng học.
Cùng lúc đó, Tô San cùng Trương Thiên Thiên thở hồng hộc chạy tới trước người Trần Phàm.
- Trần Phàm, anh làm sao vậy?
Nhìn gương mặt đầy nước mắt với đôi mắt đỏ ngầu của Trần Phàm. Tô San ngồi dưới đất, gắt gao nắm chặt hai tay vì sự đả kích mà lạnh lẽo của Trần Phàm, thanh âm run rẩy hói.
- Lão thái gia đi rồi.
Trần Phàm nhẹ nhàng nói.
Dù ở bên cạnh lão thái gia không được vài ngày, nhưng lão thái gia cưng chiều cùng yêu thích Tô San, trong lòng Tô San đều hiểu rõ ràng.
Hiện giờ nghe được lời nói của Trần Phàm, Tô San trợn tròn mắt, sau đó gương mặt chợt trắng nhợt như tờ giấy, thân hình cũng run rẩy lên kịch liệt!
Nàng há to miệng, cố gắng muốn nói gì đó, tuy nhiên không nói ra được một lời, chỉ có thể tùy ý cho nước mắt trào ra, dọc theo khuôn mặt, chậm rãi chảy xuống.
- Hô...
Trần Phàm hít sâu một hơi, kéo Tô San vào trong lòng, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trương Thiên Thiên.
Trương Thiên Thiên cũng không ngồi xổm xuống như Tô San, mà đứng cách hai người khoảng hai thước.
Sau khi nàng nghe được lời nói của Trần Phàm, cũng khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, thần tình không thể tưởng tượng nổi.
Sau đó...nàng kìm lòng không được nắm chặt hai tay, gương mặt phức tạp nhìn Trần Phàm.
Giờ khắc này, nàng muốn bước tới, cũng giống như Tô San, bồi cạnh Trần Phàm.
Nhưng nàng không làm như vậy.
Nàng chỉ lẳng lặng nhìn Trần Phàm.
- Thiên Thiên, cô trở về lớp học đi.
Trần Phàm vỗ nhẹ sau lưng Tô San, sau đó nhẹ giọng nói với Trương Thiên Thiên:
- Tôi sẽ cùng San San rời Đông Hải vài ngày.
- Ân.
Trương Thiên Thiên nhẹ gật đầu, do dự một chút, nói:
- Trần Phàm, nén bi thương thuận theo tự nhiên.
Lời tuy nói như vậy, nhưng nàng cũng hiểu rất rõ ràng, cảm tình giữa Trần Phàm cùng Trần lão thái gia thật sâu sấc, xa xa người ngoài không thể hiểu nổi, một khi Trần Phàm đã khác thường như vậy, tự nhiên cũng sẽ không vì một câu an ủi của nàng mà tâm tình tốt hơn.
Bên trong phòng bệnh của tổng y viện quân khu Yên Kinh.
Trần Chiến cùng Trấn Kiến Quốc quỳ trên mặt đất, nắm bàn tay khô vàng của Trần lão thái gia khóc một hồi, Trần Chiến chậm rãi đứng dậy, khom người bế Trần lão thái gia lên.
- Tiểu Chiến, anh...?
Nhìn thấy hành động của Trần Chiến, gương mặt Trần Kiến Quốc hơi đổi.
Không để ý đến lời hắn, Trần Chiến ôm Trần lão thái gia đi ra ngoài cửa.
- Tiểu Chiến, anh muốn làm gì?
Trần Kiến Quốc vài bước đuổi theo Trần Chiến, nắm lấy tay áo hắn.
- Buông ra.
Trần Chiến quay đầu, gương mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn Trần Kiến Quốc, giọng nói không hề có chút vẻ tôn kính, nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác lạnh lùng.
- Trần Chiến, tôi ra lệnh cho anh, lập tức đặt lão gia tử lên giường!
Gương mặt Trần Kiến Quốc lại biến đổi, sau đó sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, lạnh lùng nói.
- Mệnh lệnh?
Biểu tình Trần Chiến đột nhiên dữ tợn:
- Trần Kiến Quốc, xem ra ông cũng học theo mấy đứa con ông bãi quan uy trước mặt tôi a?
- Anh...
Trần Kiến Quốc tức giận đến cả người phát run.
- Các người gọi tôi là phế vật cũng tốt, theo tôi bãi quan uy cũng thế, tôi đều không để ý. Nhưng...cái chết của ông nội, tôi vĩnh viễn cũng không tha thứ cho ông!
Giọng nói của Trần Chiến hoàn toàn lạnh xuống:
- Ông đã sớm biết bệnh tình của ông nội, lại cố ý giấu diếm, thậm chí liên hợp với ông nội gạt chúng tôi, nói ông nội muốn đi du lịch cả nước, kết quả cuối cùng đến nơi này! Đến nơi này còn chưa tính, ông vì sao còn muốn giữ bí mật, thế nhưng còn nghiêm khắc phản đối mời chuyên gia nước ngoài tới xem bệnh cho ông nội!
Nói tới đây, Trần Chiến trừng mắt nhìn Trần Kiến Quốc:
- Ông nói, rốt cục là sinh mạng của ông nội quan trọng hay là giữ bí mật chó má gì đó mới trọng yếu? Phải biết rằng, kết quả trị liệu chỉ có hai, kết quả thứ nhất, ông nội khỏi hẳn. Tin tức này truyền đi ra, cái gọi là ảnh hưởng chỉ là mất mặt mà thôi! Lui lại một bước mà nói, y học chẳng hề phân biệt biên giới, hai vị chuyên gia người Mỹ nghiên cứu ra phương pháp chữa khỏi ung thư là dẫn đầu toàn cầu! Có cái gì đáng dọa người? Còn nữa, chẳng lẽ cái gọi là mặt mũi lại quan trọng hơn sinh mạng của ông nội hay sao?
- Kết quả thứ hai, ông nội từ trần. Nếu như gặp phải kết quả này, càng không cần phải giữ bí mật chứ? Đến lúc đó tin tức truyền ra, người nào không biết?
Có thể nói, hai vị chuyên gia nước Mỹ có thể đến nơi đây, hoàn toàn là bởi vì Trần Chiến quyết định, lúc trước Trần Chiến vừa biết được bệnh tình của lão thái gia thật nguy kịch, trực tiếp ném lời hãm dọa Trần Kiến Quốc, nếu không mời chuyên gia người Mỹ trị liệu cho ông nội, một khi lão thái gia có chuyện không hay xảy ra, hắn không để yên cho Trần Kiến Quốc!
Biết rõ tính tìnhbướng binh của Trần Chiến, Trần Kiến Quốc châm chước mãi, cuối cùng thương lượng với thủ trưởng số 1, vẫn đồng ý lời đề nghị của Trần Chiến.
- Anh cũng không phải không biết, là ông nội của anh cố ý không cho mời chuyên gia nước ngoài.
Trần Kiến Quốc nhíu mày.
- Tính tình lão nhân gia quyết liệt, yêu ghét rõ ràng, từng cùng mâu thuẫn với người Mỹ, tự nhiên không đáp ứng. Chẳng lẽ nói ông nội không đáp ứng, thì ông cũng không dám làm sao?
Trần Chiến lạnh lùng nói:
- Đây cũng không phải phong cách làm việc của Trần Kiến Quốc ông đâu!
- Đồ hỗn trướng, anh nói hươu nói vượn gì đây?
Trần Chiến khiêu khích làm Trần Kiến Quốc nổi giận:
- Còn nữa, ngoài cửa có nhiều người đang chờ như vậy, anh ôm lão gia tử đi ra như thế là muốn làm gì?
Dát chi!
Đúng lúc này, cửa phòng lại bị người đẩy ra, gương mặt thủ trưởng số 1 ngưng trọng đi vào, nhìn thấy Trần Chiến ôm lão thái gia, ngây ra, sau đó thoáng suy tư, liền hiểu được dụng ý của Trần Chiến.
- Trần Chiến, trước đem di thể lão thủ trưởng đặt lên giường bệnh đã, buổi tối mang tới nhà tang lễ Bát Bảo sơn.
Thủ trưởng số 1 nhắc nhở:
- Thân phận lão thủ trưởng đặc thù, cậu không thể xằng bậy.
- Trần Chiến, nghe lời chủ tịch, anh không được hồ nháo.
Trần Kiến Quốc nói theo.
- Tôi chỉ ôm ông đi về nhà, mặc lại quân trang cho ông mà thôi.
Trần Chiến đỏ mắt nói.
Ngạc nhiên nghe được lời Trần Chiến, cả hai người đều ngẩn ra.
- Lão gia tử từng nói với tôi, một ngày khi ông buông tay rời đi nhân gian, muốn cho tôi trước khi ông đi xa phải mặc lại bộ quân trang cũ nát xưa kia cho ông.
Trần Chiến nói xong, nhịn không được nhắm mắt lại:
- Ông còn nói...ông sắp đi xuống gặp chủ tịch, chỉ có thể lấy thân phận cảnh vệ viên, tự nhiên phải mặc quân trang cảnh vệ viên!
Thân hình thủ trưởng số 1 cùng Trần Kiến Quốc đồng thời kịch liệt chấn động, không nói gì.
- Cậu trở về lấy quân trang đi.
Thủ trưởng số 1 trầm ngâm vài giây đồng hồ, quyết định nói.
- Được!
Trần Chiến trầm ngâm vài giây đồng hồ, gật đầu đáp ứng, sau đó xoay người ôm di thể Trần lão thái gia, đi vào cạnh giường thật cẩn thận đặt ông nằm xuống.
Làm xong tất cả những chuyện này, hắn thật sâu nhìn qua di thể lão thái gia, thở mạnh một hơi, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Trần Chiến rời đi, trong đầu hiện lên một màn Trần Chiến hướng mình quát lớn, con ngươi Trần Kiến Quốc lóe ra, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ chuyện gì!