Trên đường cao tốc, ngoại trừ chiếc BMW 7 của Trần Phi cùng Trần Vĩnh Thụy, mặt sau còn có một chiếc đi theo, mà mở đường là một chiếc, phía sau cũng thế, bốn chiếc xe đều treo biển số quân khu.
 
Trong một chiếc BMW 7, một nam một nữ đang ngồi trên băng ghế sau.
 
Nam dáng người khôi ngô, con ngươi sáng ngời hữu thần, trong tay cầm điếu thuốc lá đặc cung của bộ đội.
 
Nữ nhân bới cao mái tóc, mặc chiếc áo màu đen, bên dưới là váy dài quá gối, cách ăn mặc màu đen làm cả người nàng cho người ta cảm giác thông minh lanh lợi tài giỏi.
 
- Lý Quân, có cần gọi điện thoại cho tiểu Dĩnh hay không?
 
 Trong xe, nữ nhân tên Hoàng Hiểu Linh cũng không có vẻ bất mãn với hành vi hút thuốc của nam nhân, nhưng gương mặt luôn nhăn nhó, trong con ngươi có vẻ khôn khéo ẩn giấu một tia lo lắng:
 
- Trần Vĩnh Thụy đã đến, nếu nha đầu tiểu Dĩnh ngay lúc này chơi trò biến mất, vấn đề liền nghiêm trọng.
 
Nói đến ba chữ Trần Vĩnh Thụy, giọng nói của Hoàng Hiểu Linh có chút ngưng trọng, thậm chí sắc mặt nam nhân ngồi bên cạnh cũng hơi đổi.
 
Bởi vì bọn họ cũng đều biết. Trần Vĩnh Thụy thân là đại lão cấp tỉnh bộ sau này sẽ thăng thành cấp phó quốc, đó là chuyện ván đã đóng thuyền, trọng yếu hơn là hắn rất có thể sẽ là người thừa kế đời thứ ba của Trần gia.
 
- Lão gia tử nói ông ấy đã liên hệ tiểu Dĩnh, nó rất nhanh sẽ về tới nhà, sẽ không có việc gì.
 
 Lý Quân dụi tắt tàn thuốc, trầm giọng nói:
 
- Nói thật. Hiểu Linh, tôi không sợ lúc này tiểu Dĩnh sẽ chơi trò biến mất. Tuy rằng tiểu Dĩnh cực kỳ phản cảm chuyện chúng ta tìm đối tượng cho nó, nhưng nhiều lần như vậy nó cũng chưa từng vắng mặt.
 
- Anh lo lắng tiểu Dĩnh sẽ cự tuyệt?
 
 Hoàng Hiểu Linh làm sao không biết tâm tư nam nhân của mình?
 
Sắc mặt Lý Quân ngưng trọng gật đầu.
 
- Sẽ không đâu.
 
 Hoàng Hiểu Linh nhẹ lắc đầu:
 
- Trước kia những người cầu hôn đều chỉ muốn trèo cao Lý gia chúng ta, tiểu Dĩnh chướng mắt là có thể hiểu được. Lần này lại bất đồng, là chúng ta trèo cao Trần gia, hơn nữa bản thân Trần Phi cực kỳ ưu tú, tiểu Dĩnh không đạo lý chướng mắt.
 
Khi nói chuyện, trong con ngươi Hoàng Hiểu Linh toát ra tia đắc ý không thể che giấu.
 
Hiển nhiên, đối với bà mà nói, có thể có được con rể có tiền đồ vô lượng như Trần Phi, là một việc đáng giá để kiêu ngạo.
 
- Em nên biết, tiểu Dĩnh đứa nhỏ này, đối với thân phận địa vị luôn không hề xem trọng, nếu không năm đó cũng sẽ không mang theo Tiết gia tiểu tử vốn không rõ bối cảnh đưa vào cửa.
 
 So ra mà nói. Lý Quân dù bản thân có chức vị trọng yếu trong quân khu vẫn không cảm thấy yên lòng.
 
- Anh à anh, anh thật sự là già hồ đồ.
 
 Hoàng Hiểu Linh cười chọc chọc vào đầu Lý Quân:
 
- Chẳng lẽ anh không nhớ sao, chuyện này do cha tự mình đến Yên Kinh mở miệng. Thái độ làm người của cha không phải anh không biết, nếu dám nói, như vậy tự nhiên là có nắm chắc.
 
- Vậy cũng phải.
 
 Lý Quân lập tức thoải mái, bởi vì trong ký ức của hắn. Lý Vân Phong chưa bao giờ làm chuyện gì mà không chắc chắn.
 
Lúc tám giờ, bốn chiếc xe đi vào cửa quân khu Nam Kinh, không cần kiểm tra liền thuận lợi tiến vào, vài trạm gác sau đó cũng thuận lợi thông qua, không hề có chút ngăn trở.
 
Tận cùng bên trong quân khu đại viện là một nhà lầu ba tầng, vốn có chức vị thượng tướng. Lý Vân Phong thân là người cầm quyền quân khu Nam Kinh nhận được hồi báo, mặc một thân quân trang, mang theo hai con trai, hai con gái tự mình đứng bên dưới lầu chờ đợi.
 
Trong vài ngôi nhà lầu gần bên, một ít lão nhân hoặc trung niên nhân sớm nghe chuyện Lý gia cùng Trần gia đám hỏi đều có thần tình hâm mộ.
 
Theo sau, trong ánh nhìn chăm chú của nhóm người Lý Vân Phong, bốn chiếc xe lần lượt chạy đến, cuối cùng ngừng lại trước lầu.
 
- Lý thúc, sao ngài lại đi xuống đây?
 
 Khi xe dừng lại, Trần Vĩnh Thụy cũng không đợi lái xe mở cửa đã chủ động đẩy cửa xe bước xuống, mang theo Trần Phi tiến lên, vẻ mặt tươi cười không hề bãi chút cái giá là người sắp thừa kế Trần gia.
 
- Vĩnh Thụy cháu tự mình đến, lão đầu tử có thể không tự mình nghênh đón sao?
 
 Lý Vân Phong cười nói.
 
- Lý gia gia, chào ông.
 
 Nhân cơ hội này, Trần Phi tôn kính hướng Lý Vân Phong chào hỏi, không bãi ra cái giá Trần gia đại thiếu.
 
- Tiểu Phi a, qua hôm nay cháu cũng được tính là nửa người của Lý gia rồi.
 
 Lý Vân Phong sang sảng cười, theo sau thấy trong con ngươi Trần Vĩnh Thụy cùng Trần Phi hiện lên một tia quang mang kỳ dị, biết rõ hai người vì không nhìn thấy Lý Dĩnh mà nghi hoặc, vì thế lại nói:
 
- Vĩnh Thụy, cháu cùng tiểu Phi đi lên trước ngồi chơi. Một lúc chúng ta sẽ đến chỗ của tiểu Quân.
 
- Dạ.
 
 Trần Vĩnh Thụy tự nhiên không có dị nghị.
 
Theo sau, đoàn người tản ra. Lý Vân Phonamang theo Trần Vĩnh Thụy, Trần Phi đi vào nhà, mà Lý Quân cùng Hoàng Hiểu Linh mang theo bốn người khác của Lý gia đi về xe. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Tuy rằng hiện tại Lý Quân đã sắp thăng thành thiếu tướng, nhưng vẫn còn chưa có tư cách ở lại bên cạnh Lý Vân Phong, chỗ ở của hắn cũng còn cách nơi này một khoảng cách.
 
- Tiểu Dĩnh còn chưa trở lại sao?
 
 Trong lúc đang đi, sắc mặt Lý Quân có chút khó coi, bởi vì hắn nhìn ra được dụng ý khi Lý Vân Phong đưa Trần Vĩnh Thụy cùng Trần Phi rời đi.
 
- Chú còn nói sao, vừa rồi lão gia tử bởi vì chuyện này còn nổi giận đó.
 
Mở miệng chính là chị dâu của Lý Quân, mẹ của Lý Sâm, một nữ nhân mang kính mắt, khí chất không tầm thường, tên là Hành Mỹ Lan, đang làm chức phó chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy Giang Tô:
 
- Chú mau nhanh gọi điện thoại thúc giục đi, bình thường người không có năng lực cầu hôn thì cũng thôi, lần này chính là Trần gia đại thiếu gia, tiểu Dĩnh lại có thể không chịu coi trọng thật không thể nào nói nổi!
 
Nhận thấy được vẻ bất mãn trong giọng nói của Hành Mỹ Lan. Lý Quân thoáng nhăn mày, hắn biết rõ đối với đám hỏi lần này của Trần gia cùng Lý gia, trong nhà họ Lý, Hành Mỹ Lan là người kích động nhất, cảm giác như chỉ ước gì Lý Dĩnh sớm gả vào Trần gia.
 
- Anh Quân, chị dâu nói rất đúng, chuyện lần này không thể qua loa, nếu không anh tiếp tục gọi điện thoại thúc giục đi.
 
 Lần này mở miệng là một người trung niên bụng bự.
 
Người trung niên là người chú nhỏ nhất của Lý Dĩnh. Lý Duy Quốc, là nhân vật thực quyền trong thị ủy Nam Kinh, luôn luôn hao hết tâm tư muốn hỗn chức phó tỉnh cấp, bất đắc dĩ tác phong không tốt lắm, trên người có chỗ bẩn, luôn luôn không thể thăng chức.
 
Nguyên bản hắn cho rằng đời này hỗn tới chức sở cấp đã là chấm dứt, thật không ngờ lại có hi vọng. Lý gia cùng Trần gia đám hỏi để cho hắn thấy được hi vọng, hắn tính toán mượn gió xuân lần này hảo hảo gây sức ép lên chức.
 
- Đến nhà rồi gọi.
 
Biết rõ tâm tư hai người Hoàng Hiểu Linh mở miệng, cũng không phản cảm, đạo lý một người đắc đạo thì bà biết, chẳng phải bà cũng muốn Lý gia cùng Trần gia đám hỏi thành công?
 
Lý Quân không hề hé răng.
 
Trong mọi người hắn là người có tâm tư nhạt nhất, lúc trước Tiết Cường có thể từ quân khu Nam Kinh toàn thân trở ra hắn cũng từng ra không ít khí lực.
 
Trong lúc nhất thời, mấy người đều trầm mặc lại, tâm tư khác nhau.
 
Mấy phút sau, trong một nhà lầu ba tầng.
 
Lý Sâm nhìn thấy nhóm người Lý Quân đi đến, nghĩ nghĩ, đứng dậy đi xuống lầu.
 
Nhưng ngay khi Lý Sâm đi tới lầu một đại sảnh, điện thoại trong túi vang lên.
 
Nhận thấy được điện thoại rung động. Lý Sâm nhíu mày, lấy ra di động vừa nhìn, phát hiện do Lâm Đông gọi điện thoại tới, đồng tử đột nhiên phóng lớn, trong con ngươi hiện lên một tia kích động.
 
- Lý ca, xe của Lý Dĩnh từ một phút trước đã chạy tới quân khu, người của tôi hội báo, nam nhân kia cũng đang ở trên xe.
 
Trong điện thoại, thanh âm của Lâm Đông có vẻ có chút hưng phấn. Tối hôm qua hắn bị Trần Phàm đánh cho một trận, có thể nói là thập phần khó chịu, nhưng hắn cũng biết Lý Sâm nhắc nhở có đạo lý, vì thế không xúc động gấp gáp đi trả thù, mà cố gắng đi điều tra thân phận của Trần Phàm, kết quả không điều tra ra được gì.
 
Kết quả này để cho hắn càng thêm khẳng định thân phận của Trần phàm không hề đơn giản!
 
Vì thế hắn chỉ có thể đem hi vọng trút giận ký thác vào Lý gia cùng Trần gia, dùng cách nói của Lý Sâm, ở Trung Quốc không có người nào, gia tộc nào dám đắc tội với Lý gia cùng Trần gia, ngay cả Yến gia bị Trần gia đánh vào mặt cũng đều không dám!
 
- Tôi đã biết.
 
Nghe được Lâm Đông truyền đến tin tức, Lý Sâm âm thầm thở ra.
 
Cũng giống như Lâm Đông, đối với chuyện ngày hôm qua hắn cũng cực kỳ tức giận, nhưng so ra mà nói, hắn càng lo lắng Lý Dĩnh sẽ không mang theo Trần Phàm quay về Lý gia.
 
Dù sao theo hắn xem ra, nếu Lý Dĩnh mang theo Trần Phàm về Lý gia, nhiều nhất là chọc giận Trần Phi, nhưng ở trước mặt ích lợi cùng đại cục, đám hỏi vẫn sẽ tiếp tục.
 
Cứ như vậy, hành động ôm chân của hắn cũng sẽ không hề uổng phí.
 
Ngược lại, nếu Lý Dĩnh không trở về, kiên quyết cự tuyệt đám hỏi này, tình huống liền cực kỳ không ổn, đến lúc đó đám hỏi thất bại, như vậy hết thảy cố gắng cùng chờ mong của hắn xem như trôi hết.
 
Trong chiếc Bentley cách quân khu không xa. Lâm Đông cúp điện thoại, âm hiểm cười nhìn thoáng qua phía trước, theo sau nhìn Lâm Vận vẻ mặt âm trầm nói:
 
- Chị, chị không cần tức giận, ngày hôm qua Lý ca chỉ vì quá kích động nên mới làm như vậy.
 
Lâm Vận trầm mặc không nói, nàng vốn luôn luôn cho rằng địa vị của nàng trong lòng Lý Sâm rất cao.
 
Nhưng một cái tát hôm qua, một câu quát vợ bé, trực tiếp đem tự ái của nàng đánh dập nát, lần đầu tiên nàng mới chân chính nhìn thấy rõ chính mình.
 
Dùng cách nói của Lý Dĩnh, chính là về đúng vị trí của mình.
 
- Chị, nói đến cùng đều do tên vương bát kia thôi.
 
 Lâm Đông thấy Lâm Vận trầm mặc không nói, lại nói thêm một câu, theo sau nhìn thấy chiếc BMW 730 của Lý Dĩnh từ phía trước chạy đến, nhất thời hai mắt tỏa sáng, vui sướng khi người gặp họa nói:
 
- Chị, bọn hắn đến kia. Hắc! Chúng ta ở đây chờ, chờ tên vương bát kia giống như một con chó chết từ nơi này bò ra đi.
 
Nghe Lâm Đông nói như thế, Lâm Vận cũng ngẩng đầu nhìn về phía trước, trong ánh mắt tràn ngập hận ý cùng chờ mong, chờ mong chứng kiến kết cục bi thảm của Trần Phàm!
 
Phía trước. Trần Phàm đang lái xe, ngay khi Lâm Đông. Lâm Vận hai người nhìn chằm chằm vào xe mình, hắn cũng mẫn tuệ nhận ra điều gì đó, theo bản năng nhìn thoáng qua chiếc Bentley đỗ tận sâu trong đường, đôi mày hơi nhướng lên.
 
Ở vị trí tay lái phụ. Lý Dĩnh lại không nhận thấy được điểm này, đôi mắt của nàng hiện lên vẻ sợ hãi nhìn về cổng lớn quân khu, trong đầu thoáng hiện gương mặt cay nghiệt bợ đỡ của đám người nhà Lý gia.
 
Khi xe dừng ngay cửa quân khu, thân hình Lý Dĩnh không tự chủ được run rẩy lên, nàng nhìn không được ôm lấy cổ Trần Phàm, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi.
 
Quả thật khi đi vào cửa quân khu, nhìn quân khu sâm nghiêm băng sương thì trong nội tâm nàng hoàn toàn dao động với câu nói trước đó của Trần Phàm.
 
Một cảm giác sợ hãi dần dần hiện lên trong lòng của nàng.
 
Nàng sợ, sợ Trần Phàm sẽ giống như Tiết Cường năm đó, bị đám thân thích bợ đỡ cay nghiệt trong nhà mình hung hăng nhục nhã, cuối cùng bị Lý Vân Phong xem như chó nhà tang đuổi ra quân khu đại viện.
 
Nàng biết loại sỉ nhục cùng nhục nhã này, so với việc tát lên mặt còn vang dội lẫn đau đớn hơn nữa!
 
Loại đả kích này, đối với một nam nhân kiêu ngạo mà nói, là trí mạng!
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play