Vừa nghe thấy hai chữ này, toàn thân Hồng Liệt khẽ run rẩy, thân hình mập mạp vượt qua hai trăm cân nháy mắt ngồi thẳng dậy, đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh.
Ngay sau đó, hắn đã nhìn thấy được đầu người của Lưu Hân!
Dưới ánh đèn. Lưu Hân hai mắt trắng dã, gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn, giống như đang nói:
- Hồng gia, xuống đây với tôi, xuống đây với tôi đi...
Cùng nữ nhân kia giống nhau, sau khi nhìn thấy chiếc đầu người này, Hồng Liệt đã bị hoảng sợ không nhỏ, diễn cảm nháy mắt trắng bệch ra. Sau khi hắn nhìn thấy rõ chủ nhân của chiếc đầu lâu này là Lưu Hân, thì thân mình không ngừng run rẩy, một nỗi sợ hãi không tên cũng nhanh chóng chiếm hữu ở trong tâm linh của hắn.
Mồ hôi to như hạt đậu, mau chóng theo lỗ chân lông trên người Hồng Liệt trào xuất ra, hắn dùng sức nuốt khan hai ngụm nước miếng, dồn dập thở sâu vài nhịp xong, mới cố gắng đẩy nữ nhân bên cạnh ra. Thế nhưng lại phát hiện, nữ nhân này giống như một con bạch tuộc gắt gao bám chặt vào hắn, chết cũng không buông tay.
- Mẹ kiếp, buông tay ra!
Hồng Liệt dù sao cũng là nhân vật trên tay đã từng nhiễm qua máu người. Tuy rằng tràng cảnh trước mắt làm cho hắn rung động, nhưng rất nhanh hắn đã bình tĩnh xuống, mắng nữ nhân một tiếng, đẩy nàng ra, rồi bước xuống giường.
Hung hăng đè nén nỗi sợ hãi đang bao trùm ở trong nội tâm. Hồng Liệt kiên trì bước đến trước đầu người Lưu Hân, híp mắt nhìn thoáng qua xong. Sau đó diễn cảm âm trầm, nhấc máy bộ đàm lên, trầm giọng quát:
- Hầu Tam!
- Ông chủ có gì phân phó không?
Rất nhanh, bên trong máy bộ đàm truyền ra thanh âm của Hầu Tam, thủ lĩnh bảo tiêu bên người Hồng Liệt.
Nguyên bản còn đang tưởng rằng, đám bảo tiêu của mình đã bị giết chết hết rồi. Nhưng lúc này nghe thấy thanh âm trả lời của Hầu Tam, thì Hồng Liệt mới ngây người ra.
Ngắn ngủi sững sờ qua đi, nỗi sợ hãi mới xua tan không lâu, nháy mắt đã dâng trào lên như một cơn hồng thủy. Mồ hôi lạnh theo trên trán của hắn túa xuống, nhịp hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn.
- Ông chủ, ngài làm sao vậy?
Đứng bên ngoài biệt thự. Hầu Tam nhận thấy nhịp hô hấp bất thường của Hồng Liệt, trong lòng cũng cả kinh.
- Không...không có chuyện gì.
Hồng Liệt hoảng hốt nói, theo sau mới nhớ ra cái gì đó, vội vàng hỏi:
- Hầu Tam, tối hôm qua có phát hiện ra chuyện gì bất thường hay không?
- Không có, ông chủ, tối hôm qua hết thảy đều bình thường.
- Chắc chắn không?
- Tôi chắc chắn, buổi sáng tôi còn xem qua máy thu hình đêm qua. ông chủ, đã xảy ra chuyện gì ư?
- Có người mang đầu của Lưu Hân để vào trong phòng ta.
Rốt cuộc Hồng Liệt đã không dám phủ nhận, vừa sợ vừa tức quát rống lên một tiếng.
Theo sau, cả người Hồng Liệt giống như bị thoát lực, mồ hôi đầm đìa ngồi phệt xuống sàn nhà. Tối hôm qua A Tam nói cho hắn biết, đám người Lưu Hân đã bị giết. Trần Phàm cũng bị giết, nhưng vì sao đầu người của Lưu Hân đột nhiên lại xuất hiện ở trong phòng ngủ của hắn đây...
Mà thân là ông hoàng đất Vân Nam, bên người có những tám gã bảo tiêu canh gác, đó là vẫn chưa tính những nhãn tuyến ngầm ở xung quanh bên ngoài biệt thự. Trước sau phòng ngự sâm nghiêm, thế nhưng vẫn có người đem được đầu lâu vào trong phòng ngủ của hắn mà không bị phát giác. Điều này đã chứng minh, đối phương nếu muốn giết hắn, thì cũng chỉ dễ dàng như bóp chết một con muỗi mà thôi!
Ngồi trên sàn nhà. Hồng Liệt thở dốc từng ngụm, lúc này bản thân hắn đã hoàn toàn rơi vào trong nỗi sợ hãi, thậm chí còn quên luôn cả lau mồ hôi ở trên vầng trán. Mà nữ nhân kia thì vẫn đang nhắm mắt nằm ở trên giường, thân mình điên cuồng run rẩy, biên độ so với lúc đạt cao trào còn muốn mạnh hơn.
- Két...
Một thanh âm trầm muộn vang lên. Hầu Tam mang theo mấy gã thân mặc âu phục mày đen, tai đeo vô tuyến điện đẩy cửa chạy vào. Khi bọn hắn nhìn thấy Hồng Liệt hai mắt trợn trừng, đang ngồi ở bên cạnh đầu lâu của Lưu Hân, thì thoáng đưa mắt nhìn nhau, tựa hồ như đang hò hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì? Đầu lâu của Lưu Hân vì sao lại ở trong này?
Không có câu trả lời, bầu không khí bên trong phòng ngủ nhất thời rơi vào chết lặng. Thậm chí, nữ nhân đang nằm trên giường nhìn thấy có người xông vào, đều không có dùng chăn che phủ thân hình mềm mại, vẫn gắt gao nhắm chặt hai mắt vào nhau.
- Reeng...
Đột nhiên, tiếng chuông di động phá vỡ sự yên tĩnh ở bên trong gian phòng ngủ.
Thanh âm vừa vang lên, ngay cả Hồng Liệt ở bên trong, mọi người đều không hẹn mà cùng đem ánh mắt quẳng ném về phía chiếc di động nằm bên cạnh đầu người.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn Nguyên bản thanh âm rất nhỏ, nhung khi rơi vào trong tai của mọi người, thì lại như ma âm ở dưới địa ngục truyền lên, làm cho mọi người cảm giác trước ngực mình, giống như đang bị một tòa núi lớn đè nặng, khó có thể hô hấp thông thuận.
Hồng Liệt dù sao cũng là người nhiều lần gặp qua sóng to gió lớn, tuy rằng hắn bị kinh hãi vì một màn bất thình lình này làm cho trở tay không kịp. Nhưng vẫn cố gắng kìm nén hoảng sợ, đứng lên cầm lấy chiếc di động.
- Hô - " Hồng Liệt phun ra một ngụm oi bức, cúi đầu vừa nhìn, rõ ràng trông thấy một dãy số xa lạ biểu thị trên màn hình.
- Alo.
Cắn chặt răng. Hồng Liệt ấn nút nghe máy, dùng thanh âm khàn khàn nói.
- Có thích món quà đó không?
Trả lời hắn là một thanh âm u lành, thanh âm kia rơi vào trong tay của hắn, khiến cho nội tâm của hắn nháy mắt đại biến, thân mình cũng không kìm chế nổi thêm nữa, mà hung hăng run rẩy lên vài cái.
- Mày...mày là ai?
Hồng Liệt nuốt khan nước miếng hỏi.
- Ông hỏi vấn đề này không phải là rất ngu ngốc hay sao?
Ngữ khí của đối phương tràn ngập hương vị trào phúng cùng hàn ý.
Hồng Liệt cắn môi:
- Rốt cuộc thì mày muốn gì?
- Ông nghĩ sao?
Thanh âm của đối phương rất chậm rãi, như là đang trêu chọc bình thường, nhưng ngữ khí lại rét lạnh thấu xương.
- Fuck con mẹ thằng chó này, tao muốn đem mày băm cho chó ăn!
Rốt cuộc Hồng Liệt đã không còn nhịn nổi thêm nữa, hung hăng rống lớn lên, dường như đang muốn dùng phương thức này để xua tan đi nỗi sợ hãi đang xâm lấn ở trong nội tâm.
Đầu bên kia máy, Trần Phàm nghe thấy ngữ khí căm phẫn của Hồng Liệt, thì cười lạnh nói:
- Ông có bổn sự đó không?
- Tê - " Hồng Liệt hít sâu một hơi, để bình ổn tâm tình.
Tối hôm qua hắn bày trận muốn giết chết Trần Phàm, kết quả đều không xử lí được Trần Phàm, tương phản đám người Lưu Hân còn bị giết sạch. Hơn nữa còn mang đầu Lưu Hân để vào trong phòng ngủ của hắn. Hiện giờ, hắn biết rõ, muốn giết Trần Phàm căn bản là không có khả năng...
Trong lòng hiểu rõ điểm này, đồng thời mồ hôi lạnh trên người Hồng Liệt cũng vãi ra như tắm, nhỏ xuống sàn nhà, thanh âm yếu ớt, nhưng ở bên trong phòng ngủ lại cực kỳ rõ ràng.
- Không...không đúng. Tối hôm qua A Tam nói cho tao biết, mày đã chết. Nhưng mày không chết, chẳng lẽ tên khốn khiếp Khôn Sa đang đùa giỡn tao?
Hồng Liệt rất nhanh ý thức được chuyện gì đó, theo sau lại điên cuồng lắc đầu:
- Không có khả năng này! Khôn Sa là người thông minh, hắn sẽ không có đạo lý đắc tội với ta!
- Chẳng lẽ đắc tội với một người đã chết, còn cần phải lo lắng nữa sao?
Trần Phàm ngữ khí tràn ngập hương vị trào phúng.
Hồng Liệt nóng nảy rống giận, quát:
- Rốt cuộc thì mày là ai?
- Tôi là người sẽ lấy cái mạng của ông!
Trần Phàm không chút che giấu nói.
Hồng Liệt nghe được câu này thì không khỏi chấn động, giờ khắc này, hắn thật lòng đã vô cùng khiếp sợ!
Cái thân hình vượt quá hai trăm cân lúc này đang run rẩy dữ dội, giống như tùy thời đều có thể ngã quỵ bình thường. Đối với hắn mà nói, tất cả những chuyện này xảy đến quá mức đột ngột!
Thông qua cuộc đàm thoại ngắn ngủi này, hắn hiểu ra, thân phận của đối phương là không hề tầm thường. Trọng yếu hơn chính là, thân thủ quá mức khủng bố!
Dù sao, yên lặng không một tiếng động đem đầu Lưu Hân đưa vào trong phòng ngủ của hắn, so với chuyện tình xử lí hắn cùng đám bảo tiêu bên ngoài còn khó khăn hơn gấp tận mười lần!
- Nếu mày muốn tánh mạng của tao, vì sao không giết tao luôn?
Sau khi ngây người ra vài giây đồng hồ, Hồng Liệt mới dùng thanh âm khàn khàn hỏi.
Trần Phàm chất vấn ngược lại:
- Chẳng lẽ ông không biết, chết không đáng sợ, mà đáng sợ nhất chính là khoảng thời gian chờ đợi trước khi chết hay sao?
- Hô...hô -
Rốt cuộc Hồng Liệt đã không chống đỡ nổi thêm nữa, hung hăng đặt mông ngồi bệt xuống sàn nhà, chiếc di động theo trên tay hắn cũng rơi xuống.
Thấy một màn này, ngay cả Hầu Tam ở bên trong, không một ai bước lên nâng đỡ Hồng Liệt. Nhưng không phải là không muốn, mà đám người bọn hắn trong lúc này hai chân đã nặng như đeo chì, trầm trọng vô cùng, căn bản là vô pháp xê dịch nửa bước.
Trần Phàm nói chuyện với Hồng Liệt, bọn hắn nghe được rõ ràng nội dung. Luận sợ hãi, bọn hắn so với Hồng Liệt chỉ có hơn chứ không hề kém chút nào.
- Hồng Liệt, màn kịch này chỉ mới bắt đầu mà thôi, hãy bình tĩnh hưởng thụ mùi vị của nỗi sợ hãi nhé!
Bên trong di động truyền ra thanh âm của Trần Phàm, thanh âm mông lung mơ hồ dần dần biến mất...
Thanh âm này, cũng tương đương là bản án tử hình dành cho Hồng Liệt!