Lúc này, năm tên đang xông tới phía sau, cũng vội vàng tránh né, đồng thời theo bên hông rút ra ba thanh dao găm, hướng Trần Phàm đâm tới.
- Sưu.
Gã đại hán đầu tiên đã từng tham gia quân ngũ, thân thủ không hề tầm thường, tốc độ sử dao nhanh không nói, động tác còn mười phần gọn hàng. Nếu trúng chiêu này, Trần Phàm tất sẽ bị đâm thủng trái tim.
Bất quá Trần Phàm đã khẽ nghiêng người né tránh, đồng thời tay phải hóa thành thủ đao chém ra, hung hăng túm lấy cổ tay của đối phương, dùng sức mà vặn.
- Răng rắc!
Tiếng xương gãy thanh thúy nháy mắt vang lên, gã đại hán đau đớn buông thanh dao găm trong tay ra, cố gắng dùng cùi trỏ phản kích.
- Bốp!
Trần Phàm không hề né tránh, mà túm lấy cổ áo của hắn, dùng sức kéo đến trước người, ngăn cản một tên khác đang nhăm nhe tấn công.
- Phốc phốc!
Gã đại hán trước người Trần Phàm, nhất thời bị đem trở thành lá chắn, dưới bụng bị đồng bọn dùng dao găm đâm thủng, máu tươi nháy mắt trào ra.
Tên vừa xuất thủ, dường như là không ngờ Trần Phàm sẽ đem đồng bọn của mình ra làm kẻ chết thay. Sau khi dùng thanh dao găm đâm xuyên vào bụng đồng bọn, nhất thời không khỏi si ngốc ra.
- Phanh!
Hắn còn đang ngây người, nhưng Trần Phàm thì không, Trần Phàm nhân cơ hội này thuận thế giương chân lên, dùng lực lượng khủng bố trực tiếp đá văng hắn bay ra ngoài. Đồng thời cũng rút thanh dao găm đang nằm ở dưới bụng tên đồng bọn của hắn ra.
- Xoẹt!
Trần Phàm vừa rút thanh dao săm ra, máu tươi giống như suối phun bình thường vãi ra. Thậm chí còn kéo theo cả một đoạn ruột non ra ngoài.
Đứng ở phía trước. Sử Quân nhìn thấy một màn này, diễn cảm đã trở nên xanh mét. Đã từng luyện võ bốn năm ở Thiếu Lâm nên hắn nhìn ra được, thân thủ của Trần Phàm vô cùng khủng bố, hơn nữa cũng không phải là võ thuật truyền thống, mà chính là sát nhân thuật nhất chiêu chế địch.
Đứng bên cạnh Sử Quân, Dương Vĩ cùng năm gã đàn em, biểu tình cũng tái nhợt thành một đoàn, hai chân run rẩy, theo bản năng chậm rãi thối lui dần về phía sau.
Cùng lúc đó, ba gã đại hán còn lại, chứng kiến Trần Phàm dũng mãnh như thế, khí thế nhất thời tan biến, thân mình liên tục lùi về phía sau không nói, một tay còn luồn vào trong lòng, chuẩn bị rút súng ra.
Trần Phàm sớm đã biết mấy người này có mang theo súng, làm sao còn để cho bọn chúng có cơ hội rút súng đây chứ?
- Sưu...
Thân ảnh của Trần Phàm chớp động, dưới ánh đèn, thân pháp linh hoạt cực điểm, làm cho đám người Sử Quân vô pháp nhìn thấy rõ ràng. Chỉ có thể trông thấy một chiếc bóng mờ nhạt.
- Phốc...phốc...phốc...
Ba thanh âm trầm đục lần lượt vang lên, ba bàn tày đầm đìa máu tươi, cơ hồ là cùng một thời gian rụng rơi xuống đất. Nhất thời làm cho ba gã đại hán bị chém rụng cố tay, đau đớn thấu tim, giống như một đống bùn nhão bình thường, nằm bò xuống dưới sàn nhà hành lang.
- Mày còn muốn đánh nữa không?
Đột nhiên. Sử Quân luôn luôn im lặng đã mở miệng, khẩu Desert Egale chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện ở trong tay của hắn. Lúc này diễn cảm trên mặt hắn đã hoàn toàn vặn vẹo, khóe mắt cũng điên cuồng khiêu động lên. Hắn nằm mơ cũng thật không ngờ, Trần Phàm có bản lĩnh chỉ dùng mấy nhịp hô hấp thời gian, mà đã khiến cho toàn bộ đám đàn em của hắn máu liếm lưỡi đao, mất sức chiến đấu ở ngay đương trường.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Nhìn thấy Sử Quân rút súng ngắn ra, Trần Phàm đứng cách Sử Quân khoảng mười mét, không hề cử động, có chăng chỉ là lạnh lùng ngắm nhìn mà thôi.
- Tao thừa nhận thân thủ của mày rất tốt, nhưng cho dù võ công cao cường tới mức nào, thì cũng phải sợ mũi tên hòn đạn. Nếu mày còn dám nhúc nhích, thì tao sẽ nổ súng...!
Sử Quân chứng kiến Trần Phàm đứng im, còn tường rằng Trần Phàm đã sợ, nỗi khẩn trương trong lòng cũng buông lỏng xuống hơn một ít.
Bởi vì sau khi nhìn thấy thân thủ khủng bố của Trần Phàm, đối với khoảng cách trong vòng mười mét bắn chết Trần Phàm, hắn một chút nắm chắc cũng đều không có.
- Tao cho mày một cơ hội, đem người của mày cút ra khỏi đây.
Trần Phàm mở miệng, thanh âm không nóng không lạnh nói.
- Fuck mẹ mày!
Sử Quân lửa giận ngập trời, quát:
- Dương Vĩ, mang theo người của mày vào trong phòngbệnh, đem thân nhân của thằng súc sinh này đưa ra đây. Dám đánh em trai tao, tao liền xử cả nhà của mày.
Xử cả nhà mày?
- Sưu" Vừa nghe được bốn chữ này, Trần Phàm đã động thêm một lần nữa.
- Phanh!
Một viên đạn gào thét bắn ra, nhưng không có bắn trúng Trần Phàm, mà kích thẳng vào vách tường ở phía sau, tóe lên một chùm hoa lửa.
Một phát bắn không trúng, Sử Quân theo bản năng muốn bóp cò lần nữa, nhưng chợt phát hiện ra Trần Phàm đã xuất hiện ở ngay trước người của mình. Bàn tay đang giữ khẩu súng, đã bị Trần Phàm gắt gao chế trụ, không thể cử động.
- Răng rắc!
Không chờ Sử Quân kịp làm ra hành động phản kháng nào. Trần Phàm đã dùng sức vặn ngược, trực tiếp đem cổ tay của Sử Quân bẻ gãy.
Sử Quân bị đau, theo bản năng buông khẩu Desert Egale ra. Ngay sau đó, khẩu Desert Egale đã rơi vào trong tay của Trần Phàm!
- Đừng...xin đừng...
Sử Quân biến sắc, nhìn Trần Phàm cầu xin tha thứ. Theo dư quang còn thoáng liếc nhìn cả về phía trước.
- Phanh phanh.
Bất quá, hai tiếng súng cơ hồ đã vang lên cùng một lúc, viên đạn xuyên qua không khí, chuẩn xác bắn trúng hai gã đàn em của Sử Quân đứng ở phía sau, đang muốn bạt súng ra tập kích Trần Phàm.
- Sưu...
Thừa dịp Trần Phàm xoay người nổ súng, Sử Quân đã nhanh tay rút chủy thủ ra, hướng đến cổ Trần Phàm mà chém.
Nhưng thân mình của Trần Phàm đã nhoài tới phía trước, lấy chân trái làm điểm tựa, dùng sức nhảy lên, chân phải búng ra đá thẳng vào cánh tay đang cầm thanh chủy thủ của Sử Quân, tốc độ nhanh như tia chớp.
- Phanh!
Một cước này, khí thế cương mãnh. Vừa trúng cước, thanh chủy thủ nằm trong tay Sử Quân đã trực tiếp bị đá văng ra ngoài.
Cùng lúc đó, Trần Phàm nhổm lên xoay người, chém tay trái ra túm lấy cổ Sử Quân, dùng sức kéo một phát, đem Sử Quân lôi đến trước mặt mình.
- Hô...hô Sử Quân há miệng, hít lấy vài ngụm dưỡng khí, hai mắt trợn trừng lên, ngơ ngác nhìn Trần Phàm, trong ánh mắt tràn ngập biểu tình hoảng hốt.
- Tao không muốn giết người. Nhưng những lời mày nói, đã làm cho tao thay đổi chủ ý.
Trần Phàm híp mắt, thản nhiên nói một câu. Theo sau đem họng súng nhét vào trong miệng Sử Quân...
- Ô...ô...ô...đừng...đừng...
- Phanh...
Tiếng súng nổ vang! Viên đạn theo trong miệng Sử Quân xuyên qua hậu não, bắn thăng ra ngoài.
Một phát nát đầu!
- Hô...hô
Ngay sau đó, đám người Dương Vĩ thần tình hoảng sợ, quỳ rạp xuống dưới sàn nhà, dường như muốn dùng phương thức này để hướng Trần Phàm cầu xin tha mạng.
- Trong vòng mười phút, đem thi thể mang đến nhà xác, rửa sạch hiện trường.
Trần Phàm nhìn đám người Dương Vĩ, thanh âm băng sương như ma âm từ dưới địa ngục truyền lên:
- Muộn một phút đồng hồ, tao sẽ giết một người!
Trần Phàm vừa nói ra, năm người Dương Vĩ tuy rằng trong lòng e ngại tới cực điểm nhưng lại kiên trì, cố nén sợ hãi, đứng dậy làm theo lời Trần Phàm, vừa nôn mửa vừa đem thi thể Sử Quân cùng hai gã đại hán đem tới nhà xác cuối hành lang.
Hồng Liệt phái người đi theo Sử Quân đều là những tay lưu manh côn đồ liều mạng. Lúc này có hai người cố gắng đánh lén Trần Phàm, bị Trần Phàm giết chết, có ba người bị chặt đứt cổ tay, máu chảy không ngừng, ba người còn lại cũng hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Khi năm người Dương Vĩ đưa thi thể ba người Sử Quân rời đi, bọn hắn không dám cử động, mà dùng một loại ánh mắt hoảng sợ nhìn Trần Phàm, cảm giác như nếu nhúc nhích sẽ bị rập khuôn theo kết cục của Sử Quân.
- Lấy súng của tụi mày ra...
Trần Phàm nhìn lướt qua sáu người trầm giọng nói.
Vừa nói xong sáu người không hẹn mà cùng cố nén đau đớn trên người, lấy súng ra ném đến dưới chân Trần Phàm.
Khác với khẩu Desert Egale của Sử Quân, sáu người đều mang loại súng K54.
- Cút.
Nhìn thấy sáu người ném súng xuống dưới chân mình, Trần Phàm lạnh lùng phun ra một chữ cút. Nguyên bản lời nói như mắng chửi người nhưng rơi vào trong tai sáu người lại giống như tiên nhạc êm tai, sáu người không nói một lời lập tức bỏ chạy.
Cùng lúc đó, sau khi đem thi thể ba người Sử Quân đưa tới nhà xác, năm người Dương Vĩ lấy cây lau nhà hứng nước bắt đầu rửa sạch vết máu trong hành lang.
Đối với việc này Trần Phàm cũng không hề tiếp tục ở lại xem chừng bọn hắn, mà đi đến phòng vệ sinh rửa sạch vết máu trên người.
Chờ sau khi Trần Phàm rửa xong vết máu xuất hiện trên hành lang, ngạc nhiên chứng kiến năm người Dương Vĩ đang rửa hành lang lại đang ngừng lại, trong đó Dương Vĩ vẻ mặt sợ hãi đang hồi báo gì đó cho một gã cảnh sát.
Tên cảnh sát kia mang theo mười mấy thủ hạ, dưới ánh đèn, sắc mặt của hắn xanh mét, trong con ngươi tràn ngập vẻ kinh hãi không thể che giấu.
Không riêng gì hắn, những thủ hạ của hắn nghe xong Dương Vĩ đứt quãng thuật lại, vẻ mặt đều lộ ra kinh hãi.
Hiển nhiên bọn hắn làm việc trong thị trấn nhỏ này, lần đầu tiên gặp được án kiện hung tàn như thế.
Trần Phàm lại xuất hiện trong hành lang lập tức hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của mọi người, trong đó một ít cảnh sát mẫn cảm, lại lập tức rút súng nhắm ngay Trần Phàm đứng xa xa:
- Buông súng xuống! ôm đầu ngồi xổm!