- Tiểu Sử, là ngày tết, bỏ đi.
 
Ngay khi Trần Phàm vừa nheo mắt lại, trong con ngươi mới hiện lên tia hàn ý, trong chiếc Bentley phía sau chẳng biết từ khi nào đã chạy tới bên cạnh, cửa sổ mở ra, lộ ra một nam nhân hói đầu.
 
Nam nhân ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, đôi mắt ưng, miệng rộng, tai to mặt lớn, bộ dáng phúc tướng.
 
- Hồng gia lên tiếng, việc này coi như xong, sau này lái xe ngươi nên nhớ cho kỹ.
 
Nghe được lời nói của nam nhân trung niên, tên thanh niên quay người đi tới xe của mình, đi đến bên cạnh người tài xế lại đá thêm một cước:
 
- Có nghe hay không?
 
- Dạ, dạ.
 
Người tài xế ôm bụng, thần tình thống khổ nói.
 
- Cút đi, đừng để lão tử nhìn thấy ngươi, nếu không gặp ngươi một lần đánh một lần.
 
Tên thanh niên nhổ ngụm đàm, sau đó quay đầu lại trừng mắt nhìn Trần Phàm:
 
- Còn ngươi nữa, tiểu động loại.
 
Nhìn thấy tên thanh niên đạp luôn lên mặt mũi mình, sắc mặt Trần Phàm phát lạnh, xuống xe, sát khí trong nháy mắt tràn ra.
 
Sát khí chợt lóe lên, nhưng Trần Phàm chung quy cũng chưa tiến tới.
 
Bởi vì hắn biết, tự mình giải quyết những người này, sẽ lưu lại tai nạn cho người tài xế taxi.
 
Cùng lúc đó, chiếc Bentley khởi động, cửa kính xe chậm rãi đóng lại.
 
Nhưng trong nháy mắt cửa đóng lại, nam nhân trung niên được xưng là Hồng gia cau mày, đưa mắt nhìn về phía Trần Phàm.
 
Ánh mắt kia làm cho người ta có loại cảm giác thật âm lệ.
 
- Hồng gia, làm sao vậy?
 
Sau khi cửa kính xe Bentley vừa đóng lại, một ngôi sao đang nổi tiếng ngồi bên cạnh Hồng gia đã nhận ra sắc mặt hắn dị thường, nhịn không được hỏi.
 
- Không có việc gì.
 
Hồng gia tỉnh bơ trả lời một câu, nhưng trong lòng có chút nghi hoặc.
 
Bởi vì trong nháy mắt hắn nhìn về phía Trần Phàm, trong lòng hắn chợt dâng lên một cảm giác nguy hiểm.
 
Hắn được người trong giang hồ xung là Hồng gia, ở Vân Nam hắn chính là thổ hoàng đế hàng thật giá thật, mà hắn có được địa vị giang hồ hôm nay, không biết đã trải qua bao nhiêu gió tanh mưa máu, lực cảm ứng đối với nguy hiểm viễn siêu bình thường. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
- Rốt cục là làm sao vậy?
 
Nữ nghệ sĩ trẻ bên cạnh cũng là người khéo léo, nàng có thể cảm giác được Hồng gia chỉ là trả lời cho qua chuyện, vì thế cố ý dùng bầu ngực 35D cọ cọ lên cánh tay Hồng gia.
 
- Hẳn là ảo giác thôi.
 
Bị yêu tinh bên cạnh quấy nhiễu, Hồng gia cũng không còn tâm tư suy nghĩ chuyện vừa rồi, âm thầm trong lòng làm ra phán đoán nhưng đồng thời cũng đưa tay vươn vào trong quần áo nữ nhân kia, vuốt ve tòa núi non làm vô số người hâm mộ phải điên cuồng.
 
Bị Hồng gia vuốt ve tiểu bạch thỏ, vẻ mặt nữ nhân kiều my hừ nhẹ lên, cả người dán lên người Hồng gia, cảm giác như chỉ hận không thể lập tức đẩy thể trọng vượt quá hai trăm cân của Hồng gia ngã xuống xe.
 
Bởi vì nàng biết, chỉ cần nàng lấy lòng nam nhân có thể trọng vượt qua hai trăm cân bên cạnh này, bằng vào quan hệ của hắn cùng một vài đại lão Hong Kong, chẳng những nàng có thể bào trụ địa vị ngôi sao, thậm chí còn có hi vọng đập vào vị trí thiên hậu.
 
Lấy xe Benz cầm đầu, sáu chiếc Limousine hùng dũng oai vệ lại đầy khí phách hiên ngang rời đi, để lại người tài xế trung niên miệng mồm đầy máu cùng Trần Phàm sắc mặt âm trầm.
 
- Tiểu huynh đệ, đừng nhìn nữa, loại người này chúng ta không thể trêu vào đâu.
 
Nhìn thấy Trần Phàm híp mắt, nhìn chằm chằm đoàn xe biến mất trước mắt nhưng vẫn không thu lại ánh mắt, người tài xế lau vết máu ở khóe miệng, vẻ mặt buồn bực nói:
 
- May mắn Hồng gia lên tiếng, nếu không sự tình có thể đã phiền toái, loại người này chúng ta không thể trêu vào.
 
- Hắn chính là thổ hoàng đế Vân Nam, Hồng Vương Gia?
 
Trần Phàm thu hồi ánh mắt, như có suy nghĩ nói.
 
- A?
 
Ngạc nhiên nghe được Trần Phàm vừa nói như thế, người tài xế giật mình há to miệng, sau đó có lẽ há mồm quá to, nên kéo theo miệng vết thương, đau đến nhe răng nhếch miệng, hắn hít sâu một hơi, hỏi:
 
- Tiểu huynh đệ, hay là cậu biết hắn?
 
Trần Phàm đích xác biết Hồng Vương Gia, hơn nữa còn biết rõ hơn nhiều người bình thường, thậm chí chỉ sợ còn nhiều hơn cả cảnh sát địa phương.
 
Hồng Vương Gia, tên thật là Hồng Liệt, ở mặt ngoài là ông chủ của một xí nghiệp, trên thực tế xí nghiệp kia chỉ dùng để quảng cáo, thân phận chân thật của hắn là người phụ trách khu Vân Nam của Thanh bang, đặc biệt phụ trách giao dịch giữa các trùm ma túy lớn của khu Tam Giác Vàng cùng Thanh bang, ở Tam Giác Vàng thậm chí khu vực thuốc phiện Châu Á danh khí không nhỏ, ở Vân Nam danh xứng là thổ hoàng đế, lấy thúng úp voi (một tay che trời).
 
Theo ý nào đó mà nói. Hồng Liệt là một trong những nhân vật mấu chốt cho thuốc phiện từ nước ngoài chảy vào quốc nội, có tác dụng không thể thay thế trong mắt xích con đường thuốc phiện, mà hắn có thể ở Vân Nam có thể xưng vương xưng bá nhiều năm như vậy, một mặt là thái độ làm người của hắn cẩn thận, làm việc không lưu nhược điểm, trọng yếu hơn là dựa vào gốc đại thụ Thanh bang.
 
Dù sao, dưới bóng đại thụ chỗ nào cũng mát mẻ.
 
Trong đầu hiện lên phần tư liệu do Long Nữ cung cấp cho mình về Thanh bang, Trần Phàm cau mày suy nghĩ, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
 
- Thật sự là xui xẻo tám đời, đụng vào ai không tốt, lại gặp phải đám cặn bã ăn tươi nuốt sống này.
 
Người tài xế lấy khăn tay lau vết máu, lại dùng nước khoáng súc miệng, buồn bực nói một câu, lại nói:
 
- Tiểu huynh đệ đừng lo lắng, lên xe đi, tôi phải tranh thủ đưa cậu đến nơi, sau đó còn tìm bệnh viện chữa răng.
 
Trần Phàm gật đầu chui vào xe, sau đó lấy ra ba ngàn trong túi xách:
 
- Lão ca, thật không phải, chút tiền này xem như tiền thuốc men đi.
 
Bên tai vang lên lời nói của Trần Phàm, nhìn xấp tiền trong tay hắn, người tài xế ngây ra, sau đó lắc đầu cười khố nói:
 
- Tiểu huynh đệ, cậu là một người thật chân thành, không cần đâu. Dù sao chuyện này không trách cậu, là vừa rồi do tôi tán gẫu mà sơ sẩy, nên chắn đường bọn hắn mà thôi.
 
- Nếu không phải tôi muốn ngồi xe của chú, không cùng chú nói về chuyện quân ngũ, cũng sẽ không phát sinh việc này, cầm đi.
 
Trần Phàm nói xong trực tiếp đặt xấp tiền vào giữa địa phương ở hai ghế, hắn biết, so sánh với một tát kia mà nói, tên thanh niên được Hồng Liệt gọi là tiểu Sử đá người tài xế một cước rất nặng, hơn phân nửa sẽ lưu lại nội thương.
 
- Tiểu huynh đệ, tôi biết cậu đang suy nghĩ, người từng đi bộ đội như lão ca có phải là vô dụng hay không.
 
Nhìn thấy Trần Phàm không nói lời nào, vẻ mặt người tài xế ảm đạm thở dài:
 
- Kỳ thật có đôi khi, tôi cũng cảm giác mấy năm mình đi bộ đội đúng là vô ích. Sau khi giải ngũ, không hỗn ra thứ gì không nói, huyết tinh của nam nhân đã bị chà sạch, biến thành một con rùa rúc đầu. Hắc hắc, không lừa cậu, tiểu huynh đệ, có đôi khi tôi nhàm chán vẫn có suy nghĩ - nếu sau này phát sinh chiến tranh, cho lão binh như chúng tôi trở lại quân đội, có thể sẽ có rất nhiều người ra chiến trường sẽ làm lính đào ngũ hay không.
 
- Thế thì không biết.
 
Trần Phàm lắc lắc đầu:
 
- Bởi vì huyết tinh của các vị cũng không phải bị mất đi, chỉ là bị xã hội này gây sức ép mà ẩn giấu đi thôi. Có lẽ các vị ở trước mặt thế lực ác thậm chí là hiện thực tàn khốc lựa chọn khuất phục, thế nhưng khi quốc gia và nhân dân cần các vị, các vị vẫn sẽ biến thành những binh sĩ đứng thẳng sống lưng của năm xưa.
 
- Chỉ mong vậy thôi.
 
Người tài xế cười khổ nói một câu, đôi mắt cũng mơ hồ có chút phiếm hồng.
 
Đâu phải hắn chưa từng nghĩ muốn đứng thẳng sống lưng làm người?
 
Nhưng có thể sao?
 
Ước chừng hai giờ sau, sắc trời hoàn toàn tối đen, người tài xế lái chiếc taxi với tốc độ cao quẹo vào một đường nhỏ ngoài đồng, đường nhỏ được tạo băng bê tông, nhưng trải qua nhiều năm nghiền áp, rất nhiều đoạn đường đều thành ổ voi ổ gà, gồ ghề, vô cùng khó đi.
 
Đi trên đường nhỏ chừng nửa giờ, xe taxi đi tới một thị trấn, thị trấn không lớn, hơn nữa nhìn qua có chút hoang vắng, không xa hoa trụy lạc như trong thành phố, ở trên đường cũng không có Limousine, thậm chí cả xe taxi cũng hiếm thấy, chỉ có xe ba bánh, loại xe chạy máy nhà nông thông dụng ở thập niên 80, 90 tràn ngập khắp ngõ ngách quốc nội.
 
Đây là một thị trấn thật lạc hậu.
 
- Lão ca, xa hơn phía trước là đoạn đường đất, không dễ đi, chú cũng không cần đưa tôi, tự tôi xuống xe đi là được.
 
Sau khi tới thị trấn, Trần Phàm cầm hành lý chuẩn bị xuống xe:
 
- Tự chú tìm bệnh viện chữa răng đi thôi.
 
- Không vội, tôi đưa cậu tới đó.
 
Người tài xế cười cười, nói:
 
- Tiểu huynh đệ có điều không biết, tôi từng qua nơi này một lần, đoạn đường kia đã được tu bổ bằng xi măng, rất dễ đi.
 
Nghe người tài xế nói như thế. Trần Phàm thoáng do dự, cuối cùng gật gật đầu.
 
Sau đó đồng tử của hắn đột nhiên co rút lại, theo ánh mắt của hắn rõ ràng nhìn thấy phía trước có một chiếc xe mới chạy đến, cũng giống như chiếc của Tô San, là một chiếc cc.
 
Nguyên chiếc xe cc vốn cũng không tính là xa hoa nhưng ở thị trấn này có vẻ cực kỳ chói mắt, nhất là chiếc xe kia lại là màu vàng.
 
Vài giây sau, xe taxi cùng chiếc cc lướt qua nhau, chiếc taxi chạy tới địa chỉ Trần Phàm muốn tới.
 
Rất nhanh, xe taxi chạy ra thị trấn, dọc theo con đường xi măng chạy nhanh về phía nam. ước chừng hai mươi phút sau, dừng ngay ngõ vào một thôn xóm.
 
Thôn xóm không lớn, phóng mắt nhìn qua chỉ khoảng hơn hai mươi hộ gia đình.
 
Có lẽ vì là ngày tết, từng nhà trong thôn đều lóe ra ánh đèn, cửa thôn lờ mờ có thể nhìn thấy xác pháo hoang tàn, trong thôn ngẫu nhiên cũng truyền ra thanh âm tiếng pháo, vừa nghe liền biết là loại pháo tép trẻ con chơi đùa.
 
- Tiểu huynh đệ, là nơi này phải không?
 
Đưa Trần Phàm đến cửa thôn, người tài xế dừng xe lại, cũng chưa tắt máy.
 
Trần Phàm gật gật đầu:
 
- Đúng vậy, lão ca, là nơi này, cảm ơn nhiều.
 
- Đừng khách khí.
 
Người tài xế cười cười, sau đó phất phất tay với Trần Phàm đã bước xuống xe, nói:
 
- Tiểu huynh đệ, tôi đi đây, tạm biệt.
 
- Tạm biệt.
 
Trần Phàm vẫy tay, đưa mắt nhìn chiếc taxi rời đi.
 
Nửa phút sau, nhìn thấy xe taxi đã biến mất trong tầm mắt, Trần Phàm chậm rãi thu hồi ánh mắt nhưng không lập tức đi vào thôn, mà lấy ra điếu thuốc lá châm lửa, rít mạnh.
 
Gió lạnh ban đêm thổi qua, Trần Phàm đột nhiên cảm giác được có chút lạnh, hắn dựng cổ áo, sau đó ném nửa điếu thuốc xuống đất, giẫm lên.
 
- Hô...
 
Làm xong tất cả chuyện này, hắn hít sâu một hơi, chậm rãi bước vào trong thôn.
 
Dưới ánh trăng, thân ảnh của hắn hơi có vẻ đìu hiu, bước chân hơi run rẩy, mỗi một bước đều cực kỳ gian nan, cảm giác như nặng tới ngàn cân.
 
Khuôn mặt vô luận gặp phải chuyện gì cũng bảo trì vẻ bình tĩnh tuyệt đối, cũng đã xuất hiện cảm xúc dao động thật lớn, khóe mất điên cuồng nhảy lên, diễn cảm phức tạp tới cực điểm.
 
Bởi vì...phía trước là nhà của nam nhân kia.
 
Nơi này là nơi mà nam nhân từng dạy dỗ hắn thành người, dạy dỗ hắn chiến đấu, không có lúc nào mà không giống như gà mái bảo hộ con mình đem hắn bảo hộ sau người, cuối cùng bởi vì cứu hắn mà chết, là nơi mà nam nhân kia đã sinh ra, đã trưởng thành.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play