Rạng sáng hôm sau, khi mặt trời đỏ mới lộ ra phương đông, Trần Phàm dẫn Tô San ngồi chiếc Hồng Kỳ kiểu cũ của Trần lão thái gia do tiểu Trụ từ lái xe đưa tới sân bay.
Nguyên bản mẹ của Trần Phàm là Tôn Á Linh ồn ào muốn đưa tiễn, nhưng Trần Phàm biết thân thể mẹ mình không được khỏe, hành động bất tiện nên không đồng ý.
Dù sao, từ quân khu đến sân bay khoảng cách không ngắn, hơn nữa thời tiết lại vô cùng ác liệt, gió lạnh gào thét không thôi.
Nguyên bản dựa theo ý tứ Trần lão thái gia muốn quân khu sắp xếp phi cơ trực thăng trực tiếp đưa Trần Phàm về Đông Hải, nhưng Trần Phàm cảm thấy làm như vậy thật quá mức rêu rao, hơn nữa hiện tại hắn đang ở trên đầu sóng ngọn gió, làm như vậy khó tránh bị người nói xấu, cuối cùng vẫn cự tuyệt.
Chuyến bay của Trần Phàm vào lúc tám giờ.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Tiểu Trụ tử lái chiếc Hồng Kỳ kiểu cũ của lão thái gia đưa Trần Phàm đến sân bay khiến cho không ít người ghé mắt.
Bởi vì trên lá cờ cắm trên xe có một tờ giấy phép màu đỏ, nhưng trên giấy phép lại không hề có chữ.
Vô luận là Trần Phàm hay tiểu Trụ tử hoặc Tô San cũng đều không quan tâm tới ánh mắt của những người khác.
- Trụ tử thúc, chú trở về đi, không cần tiễn tụi cháu đi vào.
Sau khi xuống xe, Trần Phàm mở miệng trước nói.
Tiểu Trụ tử lắc lắc đầu:
- Không được, lão thủ trưởng nói nhất định phải để tôi đưa hai người lên tận máy bay.
Vì thế Trần Phàm chỉ cười khổ mà cũng không tiếp tục kiên trì.
Bởi vì hắn biết, tiểu Trụ tử chỉ làm theo mệnh lệnh của lão thái gia, hơn nữa tính khí rất quật cường, nói thêm gì đi nữa cũng chẳng thấm vào đâu.
Theo sau, ba người cùng nhau tiến vào đại sảnh sân bay, đi tới chỗ hải quan kiểm tra.
Trần Phàm cùng Tô San bởi vì có vé máy bay nên thuận lợi đi qua hải quan, riêng tiểu Trụ tử không có vé máy bay nên lập tức bị nhân viên công tác tại sân bay ngăn lại.
- Tiên sinh, vé máy bay của ngài đâu?
Nhân viên công tác mỉm cười hỏi, nhưng dáng tươi cười có chút mất tự nhiên, bản thân làm việc trong sân bay, hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy có người không có vé máy bay mà muốn đi qua hải quan.
- Không có vé máy bay.
Tiểu Trụ tử nhíu mày liếc nhìn người nhân viên, sau đó lấy ra một giấy chứng nhận:
- Vật này được không?
- A!
Nhìn thấy văn kiện trong tay tiểu Trụ tử, nhân viên công tác biến sắc, sau đó vội vàng đưa tay thỉnh:
- Thực xin lỗi tiên sinh, mời ngài...
Thấy một màn như vậy Trần Phàm dở khóc dở cười.
Hắn biết rõ, tiểu Trụ tử ở trước mặt Trần lão thái gia còn ngoan ngoãn hơn những đứa trẻ mẫu giáo, nhưng khi đi ra bên ngoài, đây tuyệt đối là một người khác!
Theo ý nào đó mà nói, lấy thân phận của hắn, cho dù là nhìn thấy người cấp tỉnh bộ thậm chí là nhân vật cao hơn cũng sẽ không ăn nói khép nép.
Nói chung khi đi máy bay đều phải đi qua hải quan, sau đó sẽ ngồi đợi trong phòng chờ thêm một thời gian. ở bên trong phòng chờ thêm nửa giờ, Trần Phàm cùng Tô San phải đi vào, tiểu Trụ từ đứng dậy đưa tiễn.
- Tiểu Phàm!
Ngay khi Trần Phàm và Tô San định đi lên máy bay, tiểu Trụ tử bỗng nhiên cảm xúc kích động hô lên.
Nghe được lời gọi của tiểu Trụ tử, bước chân Trần Phàm chợt ngừng một chút, quay đầu hơi nghi hoặc hỏi:
- Trụ tử thúc, còn có chuyện gì sao?
- Không...không có.
Nhìn thấy Trần Phàm quay đầu lại, dũng khí vừa nổi lên của tiểu Trụ tử trong phút chốc biến mất không còn thấy bóng dáng tâm hơi, hắn lắc lắc đầu sau đó nở nụ cười gượng ép:
- Thuận buồm xuôi gió.
Nói xong tiếu Trụ tử hướng Trần Phàm phất phất tay.
- Cảm ơn Trụ tử thúc, chú trở về đi.
Trần Phàm cũng phất phất tay, kéo Tô San biến mất trong tầm mắt của tiểu Trụ tử.
Hai giờ sau máy bay hạ cánh xuống phi trường tại Đông Hải.
Ngoài phi trường, Tô Thanh Hải cùng Tần Quế Trân biết được Trần Phàm và Tô San trở lại nên chờ đã lâu.
Ngoại trừ vợ chồng Tô Thanh Hải, bên ngoài sân bay đã kín người hết chỗ, đều là chuẩn bị đến đón người nhà, nam nữ già trẻ đều có.
- Mẹ.
Đi ra sân bay, nhìn thấy vợ chồng Tô Thanh Hải, Tô San nhảy nhót như một đứa trẻ nhiều năm chưa được về nhà, hoan hô nhào vào trong ngực Tần Quế Trân.