Người phương bắc không thích ứng với mùa đông lạnh giá ẩm ướt phía nam, cũng như vậy, người phương nam cũng không thể thích ứng với mùa đông giá lạnh khô ráo ở phương bắc.
Yên Kinh được xem như ở phương bắc, mùa đông mặc dù không rét lạnh như Đông Bắc, nhưng nếu so sánh với Đông Hải mà nói, nhiệt độ không khí thấp hơn rất nhiều, điều này trực tiếp làm cho Tô San vốn sinh trưởng tại Đông Hải thật không thích ứng.
Vì thế trong suốt một tuần, nàng cũng không hề rời khỏi quân khu đại viện.
Nàng cũng không giống như lúc ở Đông Hải, vừa gặp được kỳ nghỉ liền ngủ nướng, mà lần này mỗi ngày đều ngủ sớm dậy sớm, đúng bày giờ sáng lại cùng Trần Phàm đến thâm Trần lão gia tử, cùng nhau ăn điểm tâm, sau khi bữa sáng kết thúc hai người lại cùng Trần lão thái gia trò chuyện, đến lúc chín giờ hai người sẽ chủ động rời đi.
Bởi vì...từ chín giờ đến mười hai giờ, là thời gian đặc thù của Trần lão thái gia.
So sánh với thời gian bồi Trần lão thái gia, Tô San ở lại bên cạnh mẹ chồng Tôn Á Linh lâu hơn một chút, chủ đề của hai người cũng càng nhiều hơn.
Trước khi đến Đông Hải, tuy rằng Tô San có dùng thời gian ngoài giờ học toàn lực nghiên cứu chuyện nấu ăn, hơn nữa còn thực hành, nhưng...bởi vì nàng không có thiên phú về phương diện này, hiệu quả thật không quá rõ ràng, ở dưới tình hình đó, Tô San không hề có chút tin tưởng tài nấu nướng của mình.
Cũng may vô luận là vợ chồng Trần Chiến hay Trần lão gia tử đều có đầu bếp riêng, căn bản không tới phiên Tô San cần thi triển thân thủ.
Ngày này, Trần Phàm cùng Tô San và Trần lão thái gia ăn xong bữa sáng, lại tiếp tục nói chuyện phiếm.
- Đúng rồi Tô nha đầu, cháu biết làm cơm chứ?
Khi nói được nửa thời gian, Trần lão thái gia đột nhiên hỏi.
Nguyên bản Tô San bởi vì nói chuyện phiếm mà tâm tình đang vui vẻ, nghe được những lời này của Trần lão thái gia, dáng tươi cười chợt cứng ngắc, ngay cả Trần Phàm ngồi một bên biểu tình cũng trở nên quỷ dị.
Lúc trước, món
"sườn sốt dấm dường" giống như độc dược kia vẫn làm ký ức Trần Phàm còn mới mẻ...
- Hồi lão thái gia, San San biết làm cơm.
Sau thoáng ngây người ngắn ngủi, Tô San hơi có vẻ kinh hoàng hồi đáp.
Trần lão thái gia vừa nghe, giống như vừa phát hiện được tân đại lục:
- Như vậy đi, một hồi ông báo cho tiểu Trụ tử trưa nay không cần làm thức ăn, do Tô nha đầu xuống bếp, ông cũng tiện nếm thử tài nghệ của cháu.
Nghe được những lời này của Trần lão thái gia, Tô Sơn trợn tròn mắt tại chỗ...
Trần Phàm thì cảm thấy da mặt mình đang run rẩy, hắn giống như nhìn thấy được một màn sắp sửa được trình diễn.
- Dạ, lão thái gia.
Mặc dù đối với tài nấu nướng của mình không quá tin tưởng, bất quá trong lúc mấu chốt này, Tô San cũng không thể lùi bước, mà lấy hết dũng khí đáp ứng, không cho Trần Phàm cơ hội nói vào lời nào.
Trần Phàm khóc không ra nước mắt.
- Ha ha, vậy ông có thể chờ đợi để thưởng thức tài nấu ăn của cháu a!
Trần lão thái gia sang sàng cười, đứng dậy nhờ cảnh vệ viên tiểu Trụ tử dìu khỏi phòng ăn.
- Lão bà, em được không a?
Nhìn thấy lão thái gia đã rời đi, thần tình Trần Phàm lo lắng hỏi.
Trong lòng Tô San vốn đã không chắc chắn, bị Trần Phàm hỏi như vậy trong lòng càng thêm khẩn trương, nhưng vẫn cắn răng nói:
- Anh là ngốc tử đáng chết, lại không có một chút lòng tin với em. Chẳng lẽ anh cho rằng thời gian trước em khắc khổ cố gắng đều là uổng phí hay sao?
- Ngô, uổng phí hay không anh không biết, anh chỉ hi vọng em đừng chỉnh ra độc dược là được rồi, lão thái gia đã lớn tuổi, chịu không nổi bị em gây sức ép đâu.
Trần Phàm thật sự lo lắng.
Bị Trần Phàm nhắc nhở như vậy, Tô San cũng chợt ngẩn ngơ, sau đó như có suy nghĩ nói:
- Như vậy đi, mỗi lần em làm xong món nào anh phải nếm thử trước, nếu không thì đổi, đổi đến cuối cùng còn không được, thì tìm một vị đầu bếp đứng bên cạnh chỉ đạo, như vậy hẳn là không thành vấn đề.
- Ngô, đó cũng là biện pháp.
Hai mắt Trần Phàm tỏa sáng.
Sau đó suốt cả buổi sáng, Trần Phàm thành người hầu của Tô San, mà Tô San biến thành một người đầu bếp.
Kết quả...đáng thương cho tiểu người hầu liên tục nếm thử sáu món ăn của vị đầu bếp bất đắc dĩ phải chạy thẳng đến nhà vệ sinh, mà Tô San đành phải mời vị đầu bếp nấu ăn cho Trần lão thái gia đến đứng bên cạnh chỉ đạo.
Trên thực tế, với khả năng nấu ăn hiện tại của Tô San, tuy đồ ăn làm không được xuất sắc nhưng miễn cưỡng có thể vào bụng, nhưng bởi vì là lần đầu tiên trổ tài ở nhà chồng tương lai, Tô San quá mức khẩn trương nên mới phát huy thất thường như vậy.
Bất quá
"đầu bếp" của chúng ta cũng rất thông minh, tuy rằng nàng mời đầu bếp đại sư đứng bên cạnh chỉ đạo, nhưng cũng không hoàn toàn dựa theo thói quen của vị đầu bếp, mà làm ra loại đồ ăn có khẩu vị khác hẳn.
Kết quả của sự khổ cực này là, vào buổi cơm trưa, Trần lão thái gia khen không dứt miệng.
Trần Phàm hiểu rõ mọi chuyện, dở khóc dở cười, mà Tô San được Trần lão thái gia liên tục khích lệ, trong lòng lại vô cùng chột dạ, nhưng mặt ngoài lại lộ vẻ khiêm nhường, lấy phương thức này nói cho Trần lão thái gia: tài nấu nướng của nàng còn có thể đề cao hơn.
- Đúng rồi tiểu Phàm, cháu mang theo Tô nha đầu về nhà đã nhiều ngày, còn chưa mang Tô nha đầu ra ngoài chơi một chuyến đi?
Sau bữa cơm trưa, Trần lão thái gia bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó, nói.
Trần Phàm gật đầu:
- Ân, còn chưa kịp đi ra ngoài đâu.
- Hôm nay khí trời khá tốt, cháu thừa dịp có ánh mặt trời mang theo Tô nha đầu ra ngoài đi dạo thôi, Tô nha đầu muốn mua cái gì thì mua cho nó, một chút ông bào tiểu Trụ tử lấy thẻ của ông đưa cho. Thẻ kia là do Kiến Quốc làm cho ông, có bao nhiêu tiền ông cũng không rõ ràng lắm, nếu như không đủ thì cháu cứ gọi điện cho Kiến Quốc.
Trần lão thái gia nghĩ nghĩ nói.
Lúc này không đợi Trần Phàm mở miệng, Tô San lắc đầu nhanh như trống bôi:
- Không cần, lão thái gia, chúng cháu có tiền mà.
- Phải a, lão thái gia, chuyện tiền bạc ông không cần lo lắng.
Trần Phàm phụ họa nói.
Trần lão thái gia nghe hai người nói như thế, cũng không bắt buộc, cười cười nói:
- Được rồi, hai cháu thu thập một chút rồi đi, thừa dịp giữa trưa mặt trời ấm áp, đi dạo một hồi.
Nửa giờ sau, Trần Phàm mang theo Tô San rời khỏi quân khu đại viện.
Trần Phàm cũng không làm theo lời Trần lão thái gia nói, để tiểu Trụ tử lái chiếc Hồng Kỳ của ông đưa hai người đi dạo phố, bởi vì hắn so với bất luận kẻ nào đều hiểu rõ ràng ý nghĩa của chiếc xe kia.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet Theo hắn xem ra, nếu hắn cùng Tô San dùng chiếc xe kia đi dạo phố, phỏng chừng không tới một giờ sẽ truyền khắp cả Yên Kinh, tạo thành oanh động cực lớn!
Còn nữa, hắn biết rõ, Trần lão thái gia một thân luôn tiết kiệm, chưa bao giờ giàng phô trương, sở dĩ làm ra quyết định trái nguyên tắc, hoàn toàn là vì quá mức cưng chiều hắn và Tô San mà thôi.
Có lẽ đã tiêu tan hiềm khích trước kia với lão thái gia, có lẽ lần đầu tiên cảm nhận được Trần gia mang đến ấm áp cùng cảm động, tâm tình hiện tại của Trần Phàm thật không tệ, nhưng Tô San bởi vì bữa cơm trưa cũng không phải do chính tay nàng làm ra hoàn toàn, nên có vẻ có chút rầu rĩ không vui.
- Ngô, lão bà a, hôm nay em có đi tiệm bán nội y nữa không?
Ngồi trên xe công vụ, Trần Phàm thu hồi ánh mắt khỏi phong cảnh hai bên đường, nhìn thoáng qua Tô San, phát hiện Tô San không có hứng trí bừng bừng như lần đầu tiên cùng hắn đi dạo phố, nhịn không được hỏi.
Trải qua lời nhắc nhở của Trần Phàm, trong đầu Tô San không khỏi hiện ra cảnh tượng cùng Trần Phàm đi vào tiệm bán nội y lần đó, đột nhiên trên gương mặt phấn hiện lên một tia ửng đó, xấu hổ dùng nắm tay đấm lên người Trần Phàm mắng:
- Anh là thối hỗn đản, anh còn dám nói chuyện ngày đó, em sẽ không để yên cho anh!
- Được, anh không đề cập tới, nhưng lão bà này, em tính toán mua thứ gì đây?
Trần Phàm cười nói sang chuyện khác.
Nghe Trần Phàm nói như thế, Tô San dừng lại hành động, giống như có suy nghĩ lắc lắc đầu:
- Tùy tiện nhìn xem đi, nhìn thấy thích thì mua thôi.
- Ngô.
Trần Phàm cảm thấy nhức đầu, tựa hồ thấy được một màn mình biến thành phu khuân vác không công.
Mỗi thành phố trên thế giới đều có những khu thương nghiệp phồn hoa, Yên Kinh vốn là đế đô tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Đại lộ Vương Phủ Tinh, từ phía nam đến đông là đường Trường An, từ phía bắc tới trung tâm là Trung Quốc Mỹ Thuật quán, con đường thật dài, là khu thương nghiệp nổi danh Yên Kinh. Đại lộ Vương Phủ Tinh có cửa hàng bách hóa, đồ điện tử, quần áo thời trang, giày dép, mũ, kim cương châu báu, đồ trang sức vân vân, rực rỡ muôn màu, lượng tiêu thụ hàng hóa thật lớn vốn được xưng là một địa phương
"một ngày vào cả đấu vàng".
Đại lộ Vương Phủ Tinh hiện tại đã có tòa lầu thương nghiệp lớn nhất Châu Á, mặt độ lớn nhất, tập trung những thương trường cỡ lớn, khách sạn cùng những cửa hàng độc quyền. Vương Phủ Tinh vẫn luôn là khu thương nghiệp liên kết với ngành du lịch, có được những nhãn hiệu nổi danh thế giới, là nơi tập trung của những hàng hiệu nổi danh từ lâu đời. Nơi này tràn ngập khí tức hiện đại, cao cấp, trung tâm thương nghiệp tiêu chuẩn quốc tế, cùng đại lộ Champs Eslysees của nước Pháp kết thành hai đại lộ chị em, khiến địa vị quốc tế của nó không ngừng tăng lên cao trên thương trường quốc tế.
Mục đích đến của Trần Phàm và Tô San chính là đại lộ Vương Phủ Tinh.
Hai người từ hướng nam nơi khách sạn Yên Kinh đi theo hướng bắc vào khu thương nghiệp, dọc theo đường đi nhìn thấy những bàng hiệu treo cao, từ trong cửa hàng toát ra hơi lạnh, đầu người nhấp nhỏ, giống như dòng nước chảy xiết.
Nguyên bản Tô San vốn đang rầu rĩ không vui, bởi vì Trần Phàm âm thầm điều tiết không khí, cảm xúc nàng cũng không hề hạ thấp mà ngược lại nhìn thấy đầy đường đều là suất ca mỹ nữ, hứng trí nhất thời tăng vọt lên.
Thấy một màn như vậy Trần Phàm càng thêm khẳng định mình chắc chắn sẽ thành phu khuân vác, nhưng hắn cũng cảm thấy vui tươi hớn hở.
Hiển nhiên hắn cũng không hi vọng Tô San cảm thấy không vui khi ở lại Yên Kinh.
Nhưng sự thật lại ngoài dự đoán của Trần Phàm, Tô San cũng không tiêu tiền như nước giống như lần đầu tiên đi dạo phố với Trần Phàm, mà chỉ nhìn chứ không mua.
Điều này thật vượt xa dự liệu của Trần Phàm, dù sao lúc trước mỗi lần Tô San đi dạo phố, hễ nhìn thấy thứ mình thích, căn bản không hề xem xét suy nghĩ mình mua về có dùng tới hay không, trực tiếp trả tiền.
- Lão bà, sao em chỉ xem mà không mua?
vẻ dị thường của Tô San làm Trần Phàm nhiều ít có chút tò mò.
Tô San dừng bước lại mỉm cười nói:
- Tuy rằng em không biết trước kia lão thái gia làm quan lớn bao nhiêu, nhưng có thể ở trong một tiểu viện tận cùng bên trong quân khu Yên Kinh, chức quan khẳng định không nhỏ. Nhưng ông làm chức quan lớn như vậy, nhưng ở một nơi ở mộc mạc sơ sài như thế, nhất định là một người tiết kiệm. Mà hiện tại em cũng xem như là nửa người của Trần gia, tự nhiên phải phát huy truyền thống quang vinh của ông thôi!
Ngạc nhiên nghe Tô San nói như vậy, vẻ mặt biểu tình Trần Phàm líu lưỡi trợn tròn mắt!
Mà Tô San lại mỉm cười kéo tay Trần Phàm:
- Ngốc tử, đi, đi tới tiệm châu báu với em xem nào.
Dứt lời Tô San không đợi Trần Phàm đáp lời, kéo Trần Phàm đi thẳng vào một tiệm châu báu trang hoàng lộng lẫy.
Bên trong tiệm tổng cộng chia làm hai tầng, tầng một đại sảnh bày hơn mười tủ kính, bên trong bày đầy các loại châu báu đủ màu lộng lẫy. Trong đại sảnh kín người hết chỗ, phần lớn đều là thanh niên nam nữ, những người phục vụ vóc dáng cao gầy, tươi cười tao nhã, thái độ phục vụ có thể nói nhất lưu.
- Tiên sinh, chào ngài, lầu một của tiệm chúng tôi là châu báu phổ thông, lầu hai là dành cho những nhân sĩ tinh anh.
Ngay khi Trần Phàm cùng Tô San vừa bước vào tiệm châu báu không lâu, quản lý đại sảnh lầu một lập tức đón chào, khóe mất dời khỏi chiếc đồng hồ trên tay Trần Phàm, mỉm cười nói:
- Tôi cảm thấy nếu ngài muốn mua lễ vật cho bạn gái, lầu hai là sự lựa chọn tốt nhất. Hơn nữa chúng tôi mới có được một đôi khuyên tai bằng mã não phi thường trân quý cùng xinh đẹp, xuất thân từ hoàng thất Trung Đông, nếu như ngài có hứng thú, tôi có thể đưa ngài đi xem.
- Tốt, cảm ơn sự nhắc nhở của ông.
Trần Phàm cười trả lời một câu, cũng không lập tức đưa Tô San lên lầu hai, lại chuyển động một vòng quanh lầu một mới đi lên lầu hai.
Quản lý đại sảnh lầu một vốn muốn cùng đi bên cạnh hai người, nhưng nhận thấy được Trần Phàm tựa hồ cũng không quá ưa thích nàng đi theo, liền không dám tự làm mất mặt.
Ngay lúc hai người vừa đi lên lầu hai, Phạm gia đại thiếu Phạm Nhàn trong bộ âu phục Armani mang theo một nữ nhân gương mặt xinh đẹp dáng người cao gầy đi vào tiệm châu báu.
- Phạm thiếu gia, cảm tạ ngài ghé thăm bổn tiệm, ngài đến nhất định sẽ làm vẻ vang cho bổn tiệm.
Ngay khi Phạm Nhàn vừa bước vào tiệm châu báu, nữ tiếp tân đứng tiếp khách ngoài cửa liền cúi người chào nói.
Phạm Nhàn cũng không nhìn nữ tiếp tân, mà mỉm cười nói với cô gái bên cạnh:
- Tiểu Ánh, anh nghe người ta nói tiệm này mới tới một đôi khuyên tai mã não, xuất từ hoàng thất Trung Đông, giá trị xa xỉ, chúng ta đi nhìn xem đi?
Hoàng thất Trung Đông?
Nghe được lời của Phạm Nhàn, cô gái có tên tiểu Ánh hai mắt tỏa sáng, nói:
- Được lắm!
Theo sau hai người được quản lý đại sảnh lầu một cung kính dẫn đường, mang theo dáng vẻ kiêu ngạo không ai bì nối chậm rãi lên lầu hai.
So sánh với lầu một mà nói, khách nhân trên lầu hai ít hơn nhiều, châu báu cũng ít hơn một chút.
Châu báu tuy ít, nhưng tổng giá trị cũng không ít hơn đại sảnh lầu một, ngược lại còn cao hơn rất nhiều.
Đồng dạng giá trị của khách nhân trên lầu hai, cũng viễn siêu khách nhân bình thường dưới lầu một.
- Phạm thiếu, thật không nghĩ tới ở trong này lại gặp được ngài.
Phạm Nhàn vừa mới lên lầu hai, lập tức có một tên công tử trác táng đón chào.
Tên công tử kia vừa thốt lên xong, nhất thời khiến cho một ít khách chung quanh chú ý, trong đó có không ít người đều biết Phạm Nhàn, liền tiến lên lôi kéo làm quen.
Đối mặt tất cả chuyện này, Phạm Nhàn vẫn luôn ngẩng cao đầu, dùng ánh mắt nhìn xuống nhìn họ, trong con ngươi lóe ra vẻ cao nhân nhất đẳng không hề che giấu.
Bên cạnh hắn, cô gái tên tiểu Ánh nghe những người chung quanh vốn ăn mặc thật tươm tất chú ý lại dùng giọng nói như lấy lòng nói chuyện với Phạm Nhàn, trong lòng âm thầm đắc ý mình có thể ở chung một chỗ với Phạm Nhàn là sự ban ân lớn nhất của Thượng Đế đối với nàng!
Bởi vì gia tộc của nàng mặc dù có địa vị không tầm thường tại kinh thành, nhưng so với Phạm gia còn thấp hơn một cấp bậc.
Sau đó ngay khi những công tử kia cáo từ, ánh mắt Phạm Nhàn chợt nhìn về hướng một tủ kính nằm giữa lầu hai.
Chính xác ra ánh mắt hắn đã rơi vào trên người Tô San đang đứng trước quầy.
Hắn rõ ràng nhìn thấy, Tô San cầm một chiếc khuyên tai mã não xanh biếc đang nói gì đó với nhân viên cửa hàng châu báu.
- Hắc, quả thật là đi mòn giày sắc tìm không thấy, có được không uổng phí công phu.
Trong lòng Phạm Nhàn cười lạnh một tiếng, trong con ngươi hiện lên một tia phong mang hài hước, thẳng chỗ Tô San đang đứng đi tới!