Trên bầu trời, mưa tuyết đã ngừng rơi, trên mặt đất ướt đẫm, ngay cả khu phố thương nghiệp phồn hoa nhất Đông Hải cũng không ngoại lệ.
 
Tuyết rơi không lạnh, tuyết tan lạnh.
 
Bởi nguyên nhân thời tiết quá mức rét lạnh, trên mặt đất không ít địa phương đã đóng băng, giẫm lên sẽ phát ra những tiếng vỡ vang giòn.
 
Tuy rằng thời tiết cũng không tốt lắm, nhưng bởi vì là cuối tuần, khu thương nghiệp vẫn kín người hết chỗ, xa xa nhìn lại, rậm rạp, nơi nơi đều là đầu người.
 
Trong đó đại bộ phận là nữ nhân.
 
Tựa hồ khí trời rét lạnh cũng không thể hạ thấp sở thích mua sắm của mọi người.
 
Ngay lối vào khu thương nghiệp, Tô San đứng bên cạnh một pho tượng, cầm điện thọa, trợn tròn tròng mắt, vẻ mặt biểu tình quỷ dị. Hôm nay nàng đội chiếc mũ màu trắng, mặc bộ áo lông trắng, bên dưới mặc chiếc quần bò màu xanh nhạt, chân mang đôi ủng ngắn có lớp lông quanh miệng ủng, tay trái vác một chiếc ba lô lớn, làm cho người ta có một loại cảm giác thanh xuân tịnh lệ, tinh thần phấn chấn, hấp dẫn ánh mắt người đi đường.
 
Vào lúc buổi sáng, nàng gọi điện thoại cho Lý Dĩnh, hẹn ước vào lúc một giờ sẽ gặp mặt ngay cửa vào khu phố thương nghiệp, nhưng nàng đợi suốt mười phút vẫn không thấy Lý Dĩnh xuất hiện.
 
Điều này làm cho nàng cảm thấy hết sức kỳ quái.
 
Bởi vì...ở trong trí nhớ của nàng, Lý Dĩnh là một người có quan niệm về thời gian rất mạnh, trước kia mỗi lần ước hẹn cùng Lý Dĩnh, Lý Dĩnh chưa từng đến trễ bao giờ, nhưng chính nàng có mấy lần lại đến muộn.
 
Bởi vì thời tiết không tốt, Tô San sợ hãi Lý Dĩnh xảy ra sự cố trên đường đến, vì thế chủ động gọi điện thoại cho Lý Dĩnh.
 
Cú điện thoại đầu tiên, Lý Dĩnh không bắt máy.
 
Điều này làm lo lắng trong lòng Tô San tăng lên.
 
Cú thứ hai, vẫn không bắt máy!
 
Tô San sợ tới mức khuôn mặt trắng bệch, trái tim nhỏ nhảy lên thình thịch không thôi, trái tim treo cao trên cổ họng, trong lúc lo lắng lại lần nữa cắn răng gọi cho Lý Dĩnh.
 
Lần này, Lý Dĩnh tiếp điện thoại, nhưng...bên trong ống nghe truyền ra một tiếng hò hét khiến cho Tô San hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.
 
Ngô, nếu chuẩn xác mà hình dung, hẳn phải xem là tiếng rên rỉ...
 
- Lý...Lý Dĩnh tỷ, chị làm sao vậy?
 
Sau thoáng ngây người ngắn ngủi, Tô San theo bản năng hỏi, trong giọng nói tràn ngập vẻ lo lắng.
 
Đầu bên kia điện thoại, Lý Dĩnh nhìn thấy điện thoại chuyển máy cũng trợn tròn tròng mắt, vẻ mặt biểu tình không biết phải làm sao.
 
Mà Trần Phàm hoàn toàn đã mất đi lý trí, không hề hay biết tất cả chuyện này, mà càng nhanh thêm tần suốt đấy tới, tiếng động "bành bạch" vang lên bên tai không dứt, rõ ràng thông qua điện thoại truyền vào trong lỗ tai Tô San.
 
Trong sự tiến lên điên cuồng của Trần Phàm, cả người Lý Dĩnh run rẩy càng thêm dữ dội, hơi thở cũng càng thêm dồn dập, vài lần muốn kêu lên nhưng lại mạnh mẽ nhịn xuống, khuôn mặt đỏ bừng như sắp chảy ra nước.
 
- San...hô...San, tôi...tôi...a...
 
Bên tai vang lên câu hỏi của Tô San, Lý Dĩnh dùng tay túm chặt sô pha đồng thời cố gắng nói cho Tô San hôm nay mình có việc không thể đi dạo phố.
 
Nhưng...ngay lúc nàng vừa mở miệng, Trần Phàm bỗng nhiên thay đổi tư thế, cây thương xung phong càng thêm điên cuồng, thăng lên tận bên trong làm nàng trực tiếp mất đi khống chế, một loại khoái cảm tràn ngập khắp mọi ngõ ngách trong lòng nàng, nàng kìm lòng không được phát ra tiếng rên rỉ gọi hồn.
 
- Lý Dĩnh tỷ, chị rốt cục làm sao vậy?
 
Cho tới nay Tô San chỉ là một cô bé còn rất thuần khiết, mặc dù lúc học trung học có học qua tri thức về quan hệ nam nữ, nhưng chưa từng bao giờ xem qua loại phim AV, cũng không cùng Trần Phàm thực hành qua, tự nhiên không biết được thanh âm của Lý Dĩnh đại biểu cho điều gì, ngược lại nghĩ Lý Dĩnh đã xảy ra chuyện nên trong giọng nói càng thêm lo lắng.
 
Một bên là Tô San lo lắng, một bên là Trần Phàm điên cuồng công kích.
 
Cùng lúc bởi vì giọng nói lo lắng trong điện thoại của Tô San, bên trong nội tâm Lý Dĩnh tràn ngập cảm giác áy náy, cùng lúc sự tiến công điên cuồng của Trần Phàm làm cho nàng như bay trên đám mây, phiêu phiêu dục tiên.
 
Băng hỏa lưỡng trọng thiên. (cả băng cùng lửa ập tới).
 
Giờ khắc này, trong lòng Lý Dĩnh tràn ngập một cỗ kích thích khác thường.
 
Loại kích thích khác thường này làm cho Lý Dĩnh không dám mở miệng, nàng sợ chính mình nếu mở miệng sẽ không kìm lòng được mà kêu đi ra.
 
Theo sau, ngay khi Trần Phàm lại đổi tư thế. Lý Dĩnh vội vàng thừa dịp có cơ hội, thở hổn hển nói:
 
- San...San...tôi đột nhiên có chút việc, chỉ sợ không thể tới, ân...thật có lỗi!
 
Dứt lời, Lý Dĩnh không đợi Tô San đáp lại đã trực tiếp cúp điện thoại.
 
- Đô...đô...
 
Nghe bên trong điện thoại truyền ra tiếng động đô đô, vẻ mặt Tô San vô cùng quỷ dị.
 
- Thật sự là kỳ quái, Lý Dĩnh tỷ làm sao vậy? Thanh âm nói chuyện thật lạ còn không nói, còn có thanh âm bành bạch.
 
Mang theo vài phần tò mò cùng nghi hoặc, Tô San cúp điện thoại, đôi mày thanh tú cau lại:
 
- Nếu Lý Dĩnh tỷ có việc, hay mình cứ đi một mình cũng được.
 
Nói xong, Tô San tựa hồ nhớ ra điều gì đó, khóe miệng hiện ra một nụ cười sáng lạn.
 
Nụ cười sáng lạn liền giống như một đóa hoa tươi nở rộ, đẹp không sao tà xiết, làm cho một ít nam nhân đi trên đường thoáng ngây người.
 
Mà Tô San lại không quan tâm chuyện này, giống như một tinh linh tươi vui, ậm ừ lên tiểu khúc, vui vẻ hớn hở đi vào khu thương nghiệp.
 
Đầu bên kia điện thoại, sau khi Lý Dĩnh cúp điện thoại xong, thân thể trực tiếp bị Trần Phàm lật sấp xuống, ghé vào trên ghế sô pha, vểnh bờ mông đẹp, mà Trần Phàm lại nắm lấy bờ eo thon nhỏ của nàng...
 
Không biết bởi vì Tô San gọi điện thoại, hay là vì tư thế này lại càng thêm điên cuồng kích thích, Lý Dĩnh hoàn toàn lâm vào trong cảnh giới quên hết tất cả, tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn, tần suất càng lúc càng nhanh.
 
- Thực xin lỗi, San San...
 
Trước khi hoàn toàn bị lạc, trong lòng Lý Dĩnh âm thầm tự nói với mình.
 
Nhung...trong khi nội tâm tràn ngập áy náy, lại làm cho Lý Dĩnh càng thêm hưng phấn!
 
Giờ khắc này, Lý Dĩnh bỗng nhiên hiểu được, vì cái gì trên ti vi thường xuyên chiếu những cảnh nam nữ vụng trộm sẽ luôn có vẻ thật điên cuồng... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Loại cảm giác đạt được không thể quang minh chính đại này, lại là cảm giác phải trộm lấy mới có, quả thật vô cùng kích thích.
 
Đồng thời nàng cũng cho là mình quá vô sỉ thấp hèn một chút.
 
Nhưng vào lúc này nàng đã hoàn toàn lâm vào biển khơi dục vọng, rơi vào vực sâu sa đọa, trong lòng tuy rằng hiểu được tất cả chuyện này, nhưng không cách nào thay đổi.
 
Ngay trong lúc Trần Phàm cùng Lý Dĩnh đang điên cuồng, ngoài xa vạn dặm, trong một biệt thự xa hoa khu nhà giàu tại Bangkok Thái Lan.
 
Tiết Cường bọc một chiếc khăn tắm, bưng một ly rượu vang ngồi trên ghế sô pha, nhưng không uống mà vẻ mặt cười sáng lạn, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
 
Xoạch! Xoạch!
 
Theo sau, tiếng bước chân vang lên từ phương hướng phòng ngủ truyền đến.
 
Nghe được thanh âm này, Tiết Cường lập tức lấy lại tinh thần, đưa mắt nhìn về phía phòng ngủ.
 
Theo ánh mắt của hắn, có thể nhìn thấy cửa phòng ngủ xuất hiện một bóng người.
 
Người kia có mái tóc thật dài xõa vai, gương mặt trái xoan tiêu chuẩn, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, đôi môi đỏ tươi, trên thân mặc một bộ đồ lót màu đen, lộ ra da thịt trắng noãn, nửa thân dưới lại mặc chiếc quần lót bằng tơ lụa, trên đùi có đôi tất chân, dưới chân mang đôi giày cao gót giẫm trên sàn nhà, phát ra thanh âm thanh thúy.
 
Nhìn thấy thân ảnh này, trong con ngươi Tiết Cường bỗng nhiên tràn ngập ánh sáng cực nóng.
 
- Anh yêu, sao anh thức dậy mà cũng không gọi người ta, làm hại người ta ngủ đến bây giờ...
 
Trong ánh nhìn chăm chú của Tiết Cường, người kia bước đi như mèo, lắc mông, đi đến bên cạnh Tiết Cường, chỉ ngón tay theo kiểu lan hoa chi, nũng nịu nói, biểu tình vẻ mặt như oán giận.
 
Nguyên bản cách ăn mặc như vậy, phối hợp bộ dáng kiều diễm ướt át, nếu là nữ nhân, đủ gợi lên lửa dục của bất cứ nam nhân nào.
 
Nhưng mà...đứng ngay trước mặt Tiết Cường lại là một nam nhân!
 
Tuy rằng hắn ăn mặc theo kiểu nữ nhân, diện mạo, dáng người, cử chi, thanh âm đều y hệt nữ nhân, nhưng hắn có hầu kết, giữa hai chân cũng gồ lên, chính là một nam nhân điển hình!
 
- Bảo bối, sáng nay anh tiếp một cuộc điện thoại.
 
Tiết Cường đặt ly rượu xuống, vỗ nhẹ mông của nam nhân kia, cười nói.
 
Nam nhân nũng nịu tránh một chút:
 
- Đáng ghét...
 
Đối mặt một màn bình thường nếu là nữ nhân đều đủ đem toàn bộ nam nhân lật đổ, trái tim Tiết Cường đập thình thịch, vừa động tâm liền dùng một tay ôm nam nhân vào trong lòng, hôn lên mặt hắn một cái, mà nam nhân lại cực kỳ phối hợp vươn tay sờ soạng vào giữa hai chân Tiết Cường:
 
- Anh yêu, ngày hôm qua anh làm mặt sau người ta đau quá đi...nhung...người ta vẫn còn muốn nữa...
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play