Xà Mỹ Nữ.
 
Ba chữ này ở Đông Hải thậm chí trong xã hội thượng lưu phía nam, không người không biết không người không hiểu.
 
Đối với các nam nhân mà nói. Hoàng Phủ Hồng Trúc có lực hấp dẫn trí mạng, đồng dạng cũng lấy sự âm hiểm giảo trá nổi danh. Hoàng Phủ Hồng Trúc đối với nam nhân có lực uy hiếp rất mạnh, làm cho nam nhân chỉ dám đứng xa xa mà nhìn xem, không dám khinh nhờn.
 
Cho tới nay, Hoàng Phủ Hồng Trúc đều là một nữ nhân rất cường thế, nàng đem bản tính yếu ớt của nữ nhân che giấu thật sâu trong nội tâm, cũng không hề biểu lộ trước mặt người ngoài.
 
Hôm nay là ngoại lệ.
 
Ngay trong ngày tuyết rơi, Hoàng Phủ Hồng Trúc thân hãm sâu trong tuyệt cảnh ở ngay trước mặt Trần Phàm, không hề giữ lại đem toàn bộ tính cách yếu đuối của nữ nhân mà nàng gìn giữ suốt ba mươi năm hoàn toàn bày ra thật tinh tế. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Nhưng đối mặt với Long Nữ lạnh lùng như khối băng, Hoàng Phủ Hồng Trúc thu hồi tính yếu đuối của mình, khôi phục lại một mặt cường thế.
 
Dọc theo đường đi, nàng đem hết toàn lực theo bước tiến của Long Nữ, chẳng sợ vì tốc độ quá nhanh, mặt đường quá trơn mà không cẩn thận bị ngã, nàng cũng không hề có vẻ bực tức.
 
Nhưng nàng không hề biết chính là, Long Nữ vì chiếu cố nàng nên cố ý thả chậm tốc độ.
 
Thân là một thành viên Long Nha, năng lực tác chiến đơn độc của Long Nữ đủ làm cho đại đa số nam nhân phải nhìn lên.
 
Hơn nữa ở Long Nha nàng còn một thân phận khác: đồ đệ Trần Phàm.
 
Trong những năm đi theo cạnh Trần Phàm, Trần Phàm đem những gì mình biết dạy cho nàng, tuy rằng nàng bởi vì thể chất cùng thiên phú cũng không đạt tới tiêu chuẩn như Trần Phàm, nhưng đủ dùng từ khủng bố để hình dung.
 
Lúc hai người đi tới đỉnh núi, mưa tuyết đã ngừng lại, nhiệt độ càng thấp hơn trước, hơn nữa gió trên đỉnh núi lại rất lớn, gió lạnh thổi bay bông tuyết giã lên trên mặt, giống như có lưỡi dao trượt trên da mặt, truyền đến từng trận rát buốt.
 
Trên đầu Long Nữ đội khăn, che phủ cả khuôn mặt, chỉ lộ ra ánh mắt cùng lỗ mũi, thật không cảm thấy đau đớn chút nào.
 
So ra mà nói, Hoàng Phủ Hồng Trúc không có khăn trùm đầu nên cũng có chút bị giày vò.
 
- Cho cô...
 
Ngồi trên một tảng đá trên đỉnh núi, Long Nữ tháo xuống khăn trùm đầu đưa cho Hoàng Phủ Hồng Trúc.
 
Mất đi khăn trùm đầu che phủ, khuôn mặt Long Nữ hoàn toàn bại lộ ngay trước mặt Hoàng Phủ Hồng Trúc.
 
Nhìn gương mặt không quá xinh đẹp nhưng rất dễ nhìn của Long Nữ, Hoàng Phủ Hồng Trúc ngây ra, trong lòng có một thanh âm nói cho nàng biết, nữ nhân trước mất chỉ sợ còn cường thế hơn cả nàng!
 
- Không cần, cô đội đi...
 
Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng không nhận khăn trùm đầu của Long Nữ đưa qua.
 
Hoàng Phủ Hồng Trúc cự tuyệt cũng không làm cho Long Nữ khó chịu, nàng dùng một loại giọng nói lãnh đạm lên tiếng:
 
- Tôi đã sớm thích ứng hoàn cảnh trước mắt, mang khăn trùm đầu hay không đều không sao cả. Cô lại khác, nếu như cô không mang khăn trùm đầu, mặt của cô sẽ bị đông lạnh cứng ngắc, thậm chí sẽ bị nứt da...
 
Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng không nhúc nhích.
 
- Sở dĩ tôi đưa khăn cho cô là bởi vì tôi biết hắn không muốn nhìn thấy cô biến thành như vậy.
 
Long Nữ cũng không lấy khăn lại, nguyên bản giọng nói không hề có chút tình cảm lại xuất hiện vẻ dao động, trong lúc nói chuyện lại đưa mắt nhìn xuống chân núi, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
 
- Tôi cũng không yếu ớt như cô tưởng...Hoàng Phủ Hồng Trúc lắc lắc đầu, sau đó chợi hỏi theo bản năng:
 
- Cô rất hiểu biết hắn, đúng không?
 
- Ân...Long Nữ nhẹ gật đầu, sau đó lại lắc đầu thật nhanh.
 
Động tác này của Long Nữ lại làm Hoàng Phủ Hồng Trúc hồ đồ, nhịn không được lại hỏi:
 
- Rốt cục là có hiểu hay không?
 
- Tôi từng hiểu về hắn...Long Nữ khe khẽ thở dài:
 
- Hiện tại, tôi không biết.
 
Làm như đã nhận ra vẻ ưu thương không thể che giấu trong giọng nói của Long Nữ, Hoàng Phủ Hồng Trúc nhất thời trầm mặc.
 
Cho tới nay nàng cũng không phải là một nữ nhân có lòng hiếu kỳ mạnh mẽ, nhưng Trần Phàm đối với nàng mà nói thực sự quá trọng yếu, thậm chí đã phá vỡ tín ngưỡng trong nội tâm nàng suốt mười tám năm nay, cho nên mới phải chủ động hỏi han.
 
- Tôi biết, kỳ thật cô rất muốn hỏi tôi, chuyện trước kia của hắn, đúng không?
 
Ngay trong lúc Hoàng Phủ Hồng Trúc trầm mặc, Long Nữ bỗng nhiên đưa mắt nhìn về phía nàng, giọng nói vẫn lãnh đạm như trước, giống như đang nói tới một chuyện không hề liên quan gì tới mình.
 
Bị Long Nữ nói trúng tâm sự trong lòng mình, tuy rằng Hoàng Phủ Hồng Trúc cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng cũng không biểu hiện lên mặt mà là gật nhẹ đầu:
 
- Nếu như có thể, nói cho tôi biết một chút chuyện về hắn ngày trước đi...
 
Lúc này Long Nữ cũng không lập tức trả lời ngay, mà lại đưa ánh mắt nhìn về không trung phương xa, tựa hồ nơi đó có thứ gì đó mà nàng muốn nhìn thấy, có trí nhớ điêu khắc tận sâu trong nội tâm của nàng.
 
Dần dần, dần dần, nàng tựa hồ quên mất hiện tại mình đang chấp hành nhiệm vụ, cũng đã quên sắp triển khai một trận chém giết!
 
Nàng hoàn toàn lâm vào trong hồi ức, nguyên bản trên gương mặt vốn không chút thay đổi cũng lộ ra một tia cười yếu ớt.
 
- Lúc hắn bốn tuổi, bị đưa tới tổ chức Long Nha, nhận huấn luyện quân sự tàn khốc nhất trên thế giới này, trở thành hạt mầm dự bị của Long Nha. Lúc tám tuổi hắn lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ, thuận lợi hoàn thành, trở thành thành viên dự bị của Long Nha. Mười hai tuổi, hắn trở thành thành viên trẻ tuổi nhất trong lịch sử Long Nha...
 
Nói tới đây, cảm xúc của Long Nữ bỗng nhiên có chút kích động, giọng nói cũng chậm lại:
 
- Đợi đến mười sáu tuổi, kể cả sư phụ hắn, cả tổ chức Long Nha không ai là đối thủ của hắn! Hắn đã trở thành Long Nha đầu tiên trong suốt ba mươi năm nay, cũng đã lấy được huân chương cao cấp nhất quốc gia. Tôi nhớ được sư phụ hắn từng nói qua, từ sau khi chiến tranh kết thúc, hắn là người thứ nhất đạt được huân chương kia...
 
- Tổ chức Long Nha tương tự Cục An Ninh quốc gia...Hoàng Phủ Hồng Trúc nhịn không được hỏi.
 
Long Nữ nhẹ lắc đầu:
 
- Điều này thuộc loại cơ mật, tôi không thể nói.
 
- Thật có lỗi...
 
Hoàng Phủ Hồng Trúc áy náy, sau đó lại hỏi:
 
- Nếu hắn ở trong Long Nha xuất sắc như vậy, vì sao phải thoát ly tổ chức...
 
Thoát ly tổ chức...
 
Nghe được bốn chữ này, thân thể Long Nữ nhẹ nhàng run lên, sau đó quay đầu nhìn Hoàng Phủ Hồng Trúc:
 
- Chăng lẽ hắn không có nói qua với cô sao?
 
- Không có...
 
Hoàng Phủ Hồng Trúc cười khổ:
 
- Hắn chưa bao giờ nói với tôi sự tình trước kia.
 
- Hai năm trước, hắn được phái đi chấp hành một nhiệm vụ phi thường gian khổ, cùng đi với hắn còn có sư phụ hắn, từng là thủ lĩnh Long Nha...
 
Long Nữ giống như hoàn toàn lâm vào trong hồi ức, ý nghĩ thật chậm, diễn cảm thật đầu nhập:
 
- Nhiệm vụ lần đó, bởi vì tình báo xuất hiện một chút vấn đề, muốn hoàn thành nhiệm vụ khó khăn thật lớn, bất quá khi tình huống nguy cơ, hắn và sư phụ hắn không chờ được viện binh tới thì xuất thủ. Kết quả sư phụ hắn vì cứu hắn nên chết trong nhiệm vụ này...
 
- Cuối cùng hắn gian nan hoàn thành xong nhiệm vụ. Nhưng bởi vì sư phụ hắn chết đi, cảm xúc kích động, nên hắn đã giết chết một con tin vô tội...Long Nữ nói xong lời cuối cùng, trong thanh âm hơi có chút âm rung.
 
Giết chết con tin?
 
Hoàng Phủ Hồng Trúc cả kinh:
 
- Vì sao hắn phải giết chết con tin?
 
- Ở thời khắc mấu chốt nhất, người đàn bà kia lại lên tiếng làm bọn họ bại lộ, địch nhân triển khai công kích hung mãnh đối với bọn họ, tuy rằng năng lực của hai người họ thật xuất sắc nhưng ở tình huống lúc ấy lực lượng yếu nên không địch lại kẻ mạnh, cuối cùng sư phụ hắn vì cứu hắn, bị viên đạn xuyên thấu tim!
 
Long Nữ nhẹ thở dài, trong giọng nói tràn ngập tiếc hận cùng cô tịch:
 
- Nếu không bởi vì người đàn bà kia lên tiếng làm bại lộ hắn cùng sư phụ hắn, lấy năng lực hai người bọn họ hoàn thành nhiệm vụ tuyệt đối sẽ không có người chết, nhiều nhất chỉ là bị thương...
 
- Thân phận người đàn bà kia không bình thường, sau khi hắn giết chết người đàn bà nọ, chồng của bà ta khởi tố hắn, nhưng cấp trên lại cực kỳ coi trọng hắn, cũng không chế tài hắn...Long Nữ tiếp tục nói:
 
- Nhưng...hắn đã chủ động rời khỏi Long Nha!
 
- Đối với việc hắn đòi rời khỏi, cấp trên không hiểu, nhưng huynh đệ bên cạnh hắn lại không ai ngăn trở...
 
Long Nữ nói tới đây, giọng nói có chút kích động:
 
- Bọn họ đều biết, từ bốn tuổi hắn bị đưa tới tổ chức Long Nha, nhận huấn luyện tàn khốc nhất, máu tanh nhất để cho hắn biến thành một cỗ máy giết người tinh vi. Nhưng hắn cũng không bởi vì giết chóc mà biến thành một ma vương không nhân tính! Ngược lại tận sâu trong nội tâm của hắn đặc biệt khát vọng cảm tình! Hắn và chiến hữu tình cảm rất tốt, hắn xem chiến hữu như anh em ruột của mình, còn hơn cả người thân! Thậm chí hắn xem tình cảm còn trọng yếu hơn sinh mạng của hắn!
 
- Mà sư phụ hắn, lại là người thân nhất của hắn...Nói đến hai chữ sư phụ cả người Long Nữ run lên kịch liệt, cũng cắn răng tiếp tục nói:
 
- Từ lúc bốn tuổi, hắn đã đi theo sư phụ của hắn. Là sư phụ hắn dạy cho hắn đủ loại bản lĩnh chiến đấu, cũng là sư phụ hắn dạy hắn làm sao làm người. Mỗi một lần chiến đấu, sư phụ hắn đầu bảo bọc hắn phía sau, dù cho sau mười sáu tuổi năng lực của hắn đã vượt qua sư phụ hắn, trở thành Long Nha cũng không ngoại lệ! ở mặt ngoài, bọn họ là chiến hữu, thầy trò mà trên thực tế bọn họ là cha con!
 
Nói tới đây, Long Nữ cũng không nhịn được nhẹ nhàng nhắm mắt lại:
 
- Vô luận hắn lợi hại bao nhiêu, hắn cũng là con người, là người thì không khả năng không có cảm tình. Đối với hắn mà nói, sư phụ hắn là một người quan trọng nhất trong đời hắn, cũng là người mà không ai có thể thay thế! Sư phụ hắn chết đi, đối với hắn đả kích quá lớn! Nhưng...trên thực tế không có ai biết hắn cũng không phải cố ý giết chết con tin kia...
 
- Không phải cố ý sao?
 
Hoàng Phủ Hồng Trúc thần tình nghi hoặc.
 
- Ân.
 
Long Nữ nhẹ gật đầu:
 
- Hắn là người có lực khống chế rất mạnh, sư phụ hắn chết mặc dù tạo thành ảnh hưởng thật lớn với hắn nhưng cũng không đến nỗi biến hắn thành kẻ lạm sát vô tội. Lúc ấy do địch nhân lấy con tin kia làm tấm mộc, lại thêm hắn bị ảnh hưởng bởi cái chết của sư phụ hắn, nên phát súng đầu tiên không bắn trúng địch nhân, mà lại bắn nổ đầu người đàn bà kia.
 
Hoàng Phủ Hồng Trúc lại trầm mặc.
 
- Sau đó tuy rằng cấp trên cực lực bảo vệ hắn, nhưng chính hắn không thể tự tha thứ cho mình, cho nên mới khăng khăng rời khỏi...
 
Long Nữ nói xong cầm lấy một cây cỏ có dính bông tuyết, ngậm trong miệng nhẹ nhàng nhai lên.
 
Hoàng Phủ Hồng Trúc do dự một thoáng, lại hỏi:
 
- Vậy sau khi hắn rời khỏi thì đi tới Đông Hải sao...
 
- Không phải...
 
Long Nữ lắc lắc đầu:
 
- Lúc hắn rời khỏi, hắn đã mười tám tuổi. Mà năm nay hắn đã hai mươi...
 
Mười tám tuổi?
 
Hoàng Phủ Hồng Trúc ngẩn ra:
 
- Vậy hai năm kia hắn đi đâu...
 
- Báo thù...
 
Long Nữ nhẹ nhàng phun ra hai chữ, sau đó thanh âm đột nhiên cao lên:
 
- Hắn dùng thời gian hai năm tiêu diệt tổ chức uy danh lan xa của thế giới ngầm!
 
- Chẳng lẽ là...là Huyết Sắc Luyện Ngục?
 
Hoàng Phủ Hồng Trúc ngạc nhiên nhớ ra chuyện gì đó, đồng tử đột nhiên trợn tròn xoe, trên mặt tràn ngập khiếp sợ.
 
- Ân...
 
Long Nữ hời hợt nói:
 
- Hai năm! Trong hai năm qua hắn một mình một người, giết sạch toàn thể thành viên của Huyết Sắc Luyện Ngục, hơn nữa phá hủy toàn bộ căn cứ!
 
Một mình một người, dùng thời gian hai năm phá hủy Huyết Sắc Luyện Ngục?
 
Giờ khắc này, Hoàng Phủ Hồng Trúc hoàn toàn bị sợ đến ngây người!
 
Bởi vì nàng biết tổ chức Huyết sắc Địa Ngục này.
 
Thậm chí lúc trước bởi vì huấn luyện Ám Đường, Sở Vấn Thiên đã trả một cái giá thật lớn đem thành viên Ám Đường đưa tới căn cứ Huyết Sắc Luyện Ngục tại Đông Nam Á.
 
Nàng rõ ràng nhớ kỹ, lần đó Ám Đường đã có mười người đi, thời gian huấn luyện là một tháng, phí tổn là hai mươi triệu đô la!
 
Lúc ấy nghe được số tiền cao tới như thế, nàng còn không hiểu vì sao nên hỏi Sở Vấn Thiên.
 
- Hồng Trúc, mười sát thủ bài danh đầu tiên của thế giới ngầm, Huyết Sắc Luyện Ngục đã chiếm tám!
 
Lúc ấy Sở Vấn Thiên trả lời như vậy với nàng:
 
- Huyết Sắc Luyện Ngục là tổ chức tội phạm kinh khủng nhất trên thế giới này, bọn hắn có một vị giáo quan rất xuất sắc!
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play