Tuyết rơi không lạnh, tuyết tan lạnh.
Mưa tuyết vẫn đang duy trì, nhiệt độ trong không khí lại giảm thấp xuống hơn lúc trước.
Trong hang động, sau thoáng khoái cảm ngắn ngủi trôi qua, nhiệt độ cơ thể của Trần Phàm cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc nhanh chóng giảm xuống, vì không để nàng bị lạnh cóng, nên Trần Phàm đem bộ quần áo mình vừa lấy được choàng lên trên người nàng.
Mà trong suốt nửa giờ, mỗi năm phút Trần Phàm lại nhìn ra cửa động quan sát tình huống bên ngoài.
Bởi vì mưa tuyết rơi bên ngoài, nên tầm nhìn giảm xuống, Trần Phàm cũng không nhìn thấy quân xa cùng phi cơ trực thăng võ trang đã tới.
Lại đến giờ, Trần Phàm thân trần theo bản năng lại đưa mắt quét nhìn khắp bốn phía, bỗng nhiên nhìn thấy bên ngoài mấy chục thước, mơ hồ xuất hiện ba bóng người màu đen, ba đạo nhân ánh bày theo hình chữ phẩm, cách xa nhau khoảng chừng ba thước, vừa tìm tòi vừa đi dần về phía bên này.
Thấy một màn như vậy, Trần Phàm cũng không quay vào trong động thông tri cho Hoàng Phủ Hồng Trúc, mà cực nhanh nhảy ra, dọc theo một cành cây thô to bò lên.
Rất nhanh. Trần Phàm bò lên tán cây ngồi xổm trên một cảnh lớn cách mặt đất khoảng chừng ba thước, dùng cành lá trên cây đại thụ che giấu thân thể của mình, đồng thời xuyên thấu qua khe hở lá cây, gắt gao nhìn chằm chằm vào ba tên Ninja đang đi tới, hơi thở ép xuống tới mức thấp nhất, ở trong gió bão căn bản không thể nghe thấy cái gì.
Gần...gần!
Dưới tầm mắt chăm chú quan sát của Trần Phàm, khoảng cách ba gã Ninja càng ngày càng gần.
Mười thước, tám thước, năm thước, ba thước, hai thước, một thước...
Phóng ra!
Mắt thấy một gã Ninja đi phía trước chỉ còn cách mình khoảng chừng một thước, Trần Phàm không hề chần chừ, tay cầm một cành cây, bỗng nhiên từ trên cây nhảy xuống!
- Hô! Hô!
Trần Phàm nhảy xuống với tốc độ cực nhanh, truyền ra thanh âm xé gió, thân cây chịu lực phản chấn nên khẽ lung lay, bông tuyết đọng trên cây nhất thời rơi xuống.
- Đỉnh đầu có...
Biến hóa thình lình xảy ra làm cho tên Ninja cầm đầu đã phát hiện ra điều bất thường, theo bản năng hét lớn lên một tiếng, đồng thời ngẩng đầu, giơ súng, cố gắng bóp cò!
- Phốc xuy!
Không đợi tên Ninja kia kịp bóp cò, Trần Phàm nhanh như một cơn gió lướt xuống, hung hăng đâm cành cây vào ngay cổ tên cầm đầu, máu tươi nóng bóng như suối phun tuôn ra.
- Phanh!
Trần Phàm nương theo lực lượng rơi xuống, một tay đánh ngã tên Ninja kia, đồng thời lăn sang phía bên cạnh.
- Sưu sưu sưu sưu sưu...
Hai gã Ninja còn lại lập tức bắn tới, làn đạn dày đặc bắn trúng địa phương Trần Phàm vừa rơi xuống, tóe lên từng đạo bông tuyết.
- Khách sát!
Vừa lăn tròn đồng thời Trần Phàm vươn trào ra chụp lấy cổ tay cầm súng của tên Ninja đầu lĩnh, không cho đối phương kịp bóp cò, dùng sức giật mạnh, trực tiếp vặn gãy cổ tay, đồng thời kéo đối phương chắn ngay ở trước người mình.
- Sưu sưu sưu sưu sưu...
Hơn mười viên đạn lại phóng đến, bắn vào áo chống đạn trên người tên Ninja đứng ngay trước người Trần Phàm, phát ra những thanh âm trầm đục, lực xuyên thấu cường đại trực tiếp đánh cho thân thể Trần Phàm cùng tên Ninja kia phải thối lui về phía sau.
Cùng lúc đó Trần Phàm thuận thế đoạt súng, lăn một vòng ngay tại chỗ, trong lúc lăn tròn quyết đoán bóp cò!
- Phanh! Phanh!
Hai tiếng súng cơ hồ đồng thời vang lên, hai viên đạn nháy mắt cắt qua lực cản không khí, chuẩn xác bắn trúng ấn đường của hai gã Ninja.
Không phát nào trượt, một viên thủng đầu!
Máu tươi nóng bỏng xen lẫn dịch óc nháy mắt theo ấn đường hai gã Ninja trào ra, thân thể hai người trực tiếp ngã nhoài trên mặt đất, nằm im không nhúc nhích.
Mà tên Ninja bị Trần Phàm đâm vào cổ họng bởi vì đổ máu quá nhiều, gió lạnh chui vào phổi, cả người run rẩy ói ra từng ngụm máu tươi, cũng ngã trên mặt đất hoàn toàn chết đi.
Nhìn thấy ba người đã chết, Trần Phàm không hề dừng lại, lập tức cởi bộ quần áo đặc chủng tác chiến trên người một gã Ninja, mang theo toàn bộ vũ khí quay trở về hang động.
Ngay lối vào hang động, Hoàng Phủ Hồng Trúc thần tình lo lắng đứng chờ, chứng kiến Trần Phàm để trần nửa thân trên mang theo quần áo cùng vũ khí xuất hiện thì vẻ lo lắng trong con ngươi nháy mắt biến mất, có chăng chỉ còn lại sự hưng phấn mà thôi!
Mà nhìn thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc xuất hiện ngay cửa động, Trần Phàm thoáng cau mày, giáo huấn:
- Không phải đã dặn em ở yên trong hang đừng đi ra ngoài sao? Em có biết như vậy rất nguy hiểm không...
- Vừa rồi em nghe thấy tiếng súng, lo lắng cho anh nên nhịn không được đi ra xem thế nào.
Đối mặt với lời giáo huấn của Trần Phàm, Hoàng Phủ Hồng Trúc luôn luôn cực kỳ cường thế lại biểu hiện như một cô gái nhỏ, xấu hổ vô cùng, trong lúc nói chuyện còn cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt tức giận của Trần Phàm.
Nghe nàng giải thích, trong lòng Trần Phàm thầm thở dài, sau đó nghiêm mặt nói:
- Tiếng súng vừa rồi khẳng định đã bị Ninja ở gần đây nghe thấy, chúng ta phải lập tức rời đi nơi này thôi. Em thay bộ quần áo này vào, phải nhanh lên nhé!
Nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Trần Phàm, Hoàng Phủ Hồng Trúc biết nguy cơ vẫn chưa được giải trừ, nên không phản bác mà cầm lấy bộ quần áo đặc chủng tác chiến trực tiếp mặc vào người.
- Đầu tiên cởi bỏ quần áo bên trong trước.
Trần Phàm thấy thế vội vàng ngăn cản:
- Nếu không dù có mặc bộ quần áo này vào cũng vẫn sẽ lạnh.
Nghe được lời nói của Trần Phàm, động tác Hoàng Phủ Hồng Trúc thoáng tạm dừng, diễn cảm xấu hổ trên mặt càng đậm hơn.
Sau đó nàng cũng không nói nhảm, mà dựa theo lời Trần Phàm cởi bộ áo đen bên trong người xuống.
Không có quần áo bao phủ, trên người nàng chỉ còn một chiếc áo lót mỏng manh, hai tòa nhũ phong trước ngực có vẻ cực kỳ nổi bật.
Đối mặt với cảnh tượng ướt át như thế, Trần Phàm cũng không dám thưởng thức mà cầm súng cẩn thận chú ý từng động tĩnh xung quanh.
Rất nhanh Hoàng Phủ Hồng Trúc đã thay xong quần áo tác chiến.
- Tiếp theo, đi!
Trần Phàm thấy thế, đưa một khẩu súng tự động cho nàng, sau đó dẫn đầu hướng phía trước đi tới.
Hoàng Phủ Hồng Trúc cầm súng tự động, không dám chậm trễ theo sát ngay phía sau Trần Phàm.
- Còn có quần áo, tại sao anh không mặc?
Rất nhanh nàng đi theo Trần Phàm tới chỗ giải quyết ba tên Ninja, nhìn thấy cái chết của bọn chúng thì không kỳ quái, mà hơi có chút trách cứ nhìn Trần Phàm nói.
Bởi vì lúc này Trần Phàm vẫn cởi trần nửa người, căn bản không hề mặc áo!
- Tiết kiệm thời gian.
Trần Phàm dừng bước giải thích:
- Nhiệt độ không khí nơi này tuy thấp, nhưng hoàn cảnh tồi tệ hơn tôi cũng từng trải qua, đối với bản thân tôi mà nói, không có bao nhiêu ảnh hưởng.
Không ảnh hưởng?
Hoàng Phủ Hồng Trúc không nói gì nhìn thoáng qua nửa thân trên vì thời tiết rét lạnh mà đông cứng đỏ hồng nửa người của Trần Phàm, trong lòng hết sức tò mò, tò mò trong thân thể Trần Phàm rốt cục ẩn chứa được bao nhiêu năng lượng.
Theo sau, nàng cũng không nói thêm nhiều lời vô nghĩa, mà đi theo sát phía sau Trần Phàm.
Đối với nàng mà nói, dao súng nàng từng tiếp xúc qua, nhưng tiêu chuẩn dùng đao giỏi hơn súng, sở dĩ nàng có thể đuổi kịp bước chân của Trần Phàm, hoàn toàn là bởi vì Trần Phàm giảm lại tốc độ chờ nàng bám theo.
Bỗng nhiên...
Nguyên bản Trần Phàm đang mở đường phía trước chợt dừng bước, kéo mạnh Hoàng Phủ Hồng Trúc vào trong bụi cỏ, làm ra động tác như đừng lên tiếng, sau đó nheo mắt lại nhìn về phía trước, hạ thấp giọng nói:
- Phía trước có người, em không cần nổ súng, hết thảy giao cho tôi.
Khi nói chuyện, Trần Phàm ngắm họng súng ngay phía trước. Còn Hoàng Phủ Hồng Trúc lại yên lặng gật đầu, lẳng lặng nhìn chằm chằm về phía trước.
Một giây, hai giây, ba giây, bốn giây...
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, rốt cục trong sự chờ đợi kiên nhẫn của hai người, trong bụi cỏ phía trước truyền đến tiếng động bất thường.
Tiếng động lập tức hấp dẫn Hoàng Phủ Hồng Trúc, nàng theo bản năng đưa mắt nhìn tới nhưng không phát hiện được gì. Còn Trần Phàm vẫn không cử động, ánh mắt không hề thay đổi vị trí.
Ngay sau đó, trong ánh nhìn chăm chú của Trần Phàm, một bóng người màu đen bước nhẹ nhàng, ghìm súng, thật cẩn thận từ trong bụi cỏ đi ra.
Mỗi một lần hắn nâng bước chân, cũng sẽ thoáng tạm dừng trên không trung, tiếp theo mới hạ xuống, sau đó là không hề phát ra tiếng vang.
Nhìn thấy Ninja xuất hiện, trái tim Hoàng Phủ Hồng Trúc nhấc lên tận cổ họng, mà Trần Phàm vẫn không cử động, cũng không lập tức nổ súng, thậm chí hai tay cầm súng cũng không hề run rẩy.
Liên tục đi tới năm thước, tên Ninja kia mới dừng bước, nhíu mày nhìn bốn phía chung quanh, suy tư một giây sau, thì làm thủ thế ra dấu đi tới.
Vừa ra thủ thế, phía sau hắn chừng mười thước trong bụi cỏ hai bên trái phải, lần lượt đi ra hai bóng người màu đen.
Thấy một màn như vậy, đôi môi Trần Phàm khẽ nhếch lên, trên mặt dâng lên một tia mỉm cười lạnh lùng nhưbăng.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn Theo sau hắn không hề do dự, quyết đoán bóp cò!
- Phanh! Phanh! Phanh!
Ngay sau đó, ba tiếng súng cơ hồ cùng thời gian vang lên.
Súng nổ, đầu người vỡ nát!
Ba tên Ninja không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, trực tiếp bị viên đạn xuyên qua đầu.
Thấy một màn như vậy, Hoàng Phủ Hồng Trúc kinh ngạc há to miệng, cảm giác giống như đang chất vấn Trần Phàm: Sao anh làm được?
Theo Hoàng Phủ Hồng Trúc xem ra, Trần Phàm có thể một phát bắn vỡ đầu người, điều này cũng không kỳ quái, thần kỳ chính là cả ba gã Ninja đang ở phương vị khác nhau. Trần Phàm có thể trong 0. , giây bắn ra ba phương hướng khác nhau cùng một lúc, bắn vỡ đầu địch nhân, thực lực như vậy, quả thực là biến thái đến mức làm cho người khác phải giận sôi san!
Đối mặt với thần tình kinh ngạc của nàng, Trần Phàm cũng không giải thích, mà bình tĩnh quan sát bốn phía xung quanh thêm một lúc, theo sau mới kéo nàng đi tiếp.
Cùng lúc đó, thành viên Long Nha lái chiếc phi cơ trực thăng võ trang z10 bay tới không phận Vân Sơn, hơn nữa dựa theo Long Nữ phân phó, dùng đạn pháo oanh phá tan đoạn quốc lộ Vân Sơn, làm cho đám đại lão Hồng Trúc bang đang cố gắng chạy trốn không còn đường thoát, đành phải dừng xe lại, cùng đám thủ hạ chui vào trong rừng cây.
Trên phi cơ trực thăng võ trang, thành viên Long Nha hơi có chút tự trách nhìn Long Nữ nói:
- Long Nữ, chiếc xe đầu tiên tuy rằng bị buộc dừng lại, nhưng bọn chúng đã trốn khỏi phạm vi vòng vây của chúng ta, chỉ sợ...
- Bọn chúng chạy không thoát đâu.
Long Nữ nhẹ nhàng nói một câu.
Tên thành viên Long Nha sửng sốt, theo bản năng hỏi:
- Kế tiếp chúng ta làm sao bây giờ?
- Bay thấp xuống một chút.
Long Nữ trầm giọng nói.
- Thực lực của những Ninja không thể coi thường, nếu bay quá thấp, sẽ bắn trúng trực thăng...
Tên thành viên Long Nha mới nói được một nửa, không tiếp tục nói hết, bởi vì Long Nữ đang lạnh lùng nhìn hắn.
Vì thế hắn bất đắc dĩ thở dài, cắn chặt răng, dựa theo lời Long Nữ cho trực thăng hạ thấp hơn chút nữa.
Ước chừng nửa phút sau, trong vẻ mặt lo lắng của thành viên Long Nha kia, trực thăng võ trang cơ hồ bay qua sát trên đỉnh cây khu núi rừng.
Đối với hết thảy chuyện này, Long Nữ không hề có chút lo lắng cùng sợ hãi, mà lấy ra một chiếc loa công suất lớn.
Ngay sau đó, dưới biểu tình trợn mắt há hốc mồm của tên thành viên Long Nha, Long Nữ mở cửa khoang trực thăng, cầm loa công suất lớn, rống to:
- Long Nha, anh nghe được không?
- Sưu!
Lời của Long Nữ vừa hạ xuống, một viên đạn từ bên dưới bắn lên, sát qua trực thăng, làm thành viên Long Nha đang lái trực thăng sợ tới mức nâng cao tầm bay.
Mà Long Nữ cũng không hề thay đổi vị trí, chỉ lẳng lặng chờ nam nhân kia đáp lại lời nàng!
Chỉ lẳng lặng chờ...
Bởi vì nàng tin tưởng, nam nhân kia không chết, cũng không thể chết được!
Có lẽ vì xác minh phán đoán của nàng, ngay sau đó trên Vân Sơn trắng xóa, vang lên thanh âm của Trần Phàm:
- Long Nha, nghe được!
Bên tai vang lên thanh âm của Trần Phàm, trên gương mặt Long Nữ vốn không hề có chút cảm tình của nhân loại lộ ra một tia mỉm cười.
Trong nháy mắt tia mỉm cười biến mất, Long Nữ khí vận đan điền, dùng khí lực lớn nhất quát:
- Long Nha, hôm nay, tất cả huynh đệ sẽ cùng anh chiến đấu, huyết tẩy Vân Sơn...*!