Hoàng Chí Văn?
Nhìn thấy Hoàng Chí Văn xuất hiện ngay cửa, vô luận là Lý Hồng hay Cổ Thanh Hà, Tần An, ba người đồng thời sững sờ ngay tại chỗ.
Hiển nhiên, ba người nằm mơ cũng thật không ngờ, hiện tại Hoàng Chí Văn lại xuất hiện ở nơi này!
Càng làm cho ba người thật không ngờ chính là câu nói của Hoàng Chí Văn.
Phải biết rằng hiện giờ Hoàng Chí Văn đã là nhân vật thứ ba trong thị ủy Đông Hải, hắn cũng giống như những lãnh đạo khác, mỗi một câu nói đều phải suy nghĩ kỹ mấy lần trong đầu, xác nhận không hề sơ hở mới có thể mở miệng.
Giờ này khắc này, chẳng những Hoàng Chí Văn mở miệng mắng chửi người, hơn nữa đối tượng là Lý Hồng!
So sánh với ba người đang hoàn toàn há hốc mồm mà nói, Trần Phàm không hề có chút kinh ngạc, biểu tình vẻ mặt hờ hững.
- Chí Văn, ông?
Sau thoáng ngây người ngắn ngủi, Lý Hồng là người thứ nhất lấy lại tinh thần, đồng tử trừng tròn xoe, vẻ mặt biểu tình như không thể tưởng tượng nổi.
Giờ khắc này bà ta thậm chí đang hoài nghi lỗ tai mình xảy ra vấn đề.
Bà ta không tin, cũng không thể tin được Hoàng Chí Văn lại ở ngay trước mặt người ngoài mắng bà ta khó nghe đến như thế!
- Bà còn ngại dọa người còn chưa đủ sao?
Đối mặt câu hỏi của Lý Hồng, sắc mặt Hoàng Chí Văn xanh mét mắng:
- Còn chưa cút trở về!
Lại bị Hoàng Chí Văn giáo huấn, Lý Hồng hoàn toàn ngẩn người ngay tại chỗ.
Nỗi khiếp sợ không gì sánh kịp làm thân hình giống như thùng nước của bà ta kịch liệt run rẩy lên, theo run rẩy, hai cục thịt béo trước ngực cũng run lên, không hề có chút mỹ cảm cùng hấp dẫn, chỉ có cảm giác khiến người ta muốn nôn mửa.
Mà khuôn mặt đầy thịt béo của bà ta cũng run rẩy, thịt béo đè ép cùng một chỗ, so với những người béo phì khổng lồ giảm béo chưa thành công còn khủng bố hơn.
- Cổ cục trưởng, theo tôi được biết Tần hiệu trưởng đã xử lý xong chuyện xung đột giữa đại học Đông Hải cùng đại học Tokyo hai ngày trước.
Không tiếp tục để ý tới Lý Hồng, Hoàng Chí Văn lập tức đi đến trước người Cổ Thanh Hà, gằn từng chữ:
- Chuyện xử lý kia biểu thị tổ công tác thành lập lâm thời giữa hai ban ngành của các vị không còn tồn tại, không biết ông còn chạy tới đại học Đông Hải để làm gì?
Trước kia, khi Hoàng Chí Văn còn đảm nhiệm chức phó thị trưởng chủ quản giáo dục, Cổ Thanh Hà xem như là thủ hạ của Hoàng Chí Văn, giao tiếp với hắn không ít.
Mà bởi vì Cổ Thanh Hà là anh em kết nghĩa với cha của Lý Hồng, vì thế quan hệ giữa hai người cực kỳ chặt chẽ, Cổ Thanh Hà cũng xưng hô Hoàng Chí Văn là Chí Văn, chỉ khi ở trường họp chính thức mới xưng hô Hoàng Chí Văn là thị trưởng.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Mặc dù trước đó không lâu Hoàng Chí Văn đề thăng thành thường vụ phó thị trưởng cũng là như thế!
Có thể nói không chút nào khoa trương, luận chức quan, Hoàng Chí Văn lớn hơn Cổ Thanh Hà, Hoàng Chí Văn là cấp cán bộ phó tỉnh mà Cổ Thanh Hà thuộc về chính sảnh. Nhưng luận vai vế cùng lý lịch Hoàng Chí Văn có thúc ngựa cũng không theo kịp Cổ Thanh Hà.
Ờ dưới tình hình này, mặc dù lúc ở chỗ đông người, khi giải quyết việc chung, Hoàng Chí Văn cũng luôn luôn thật khách khí đối với Cổ Thanh Hà.
Nhưng loại tình huống như hôm nay chưa từng xuất hiện bao giờ!
Chưa từng có!
- Chí...Hoàng thị trưởng.
Cổ Thanh Hà vốn muốn xưng hô Hoàng Chí Văn là Chí Văn, theo sau lập tức sửa miệng, sắc mặt có chút khó coi:
- Anh lại có ý gì?
- Ý của tôi rất rõ ràng, sự tình đã chấm dứt, ông không có quyền can thiệp công tác của Tần hiệu trưởng, từ đâu đến thì đi về đó, không nên ở chỗ này làm ảnh hưởng công tác của Tần hiệu trưởng.
Gương mặt Hoàng Chí Văn không chút thay đổi mở miệng, giống như đang đối mặt với một thủ hạ mà không phải một trưởng bối.
Ngây người nghe được lời nói này của Hoàng Chí Văn, không riêng gì Cổ Thanh Hà cùng Lý Hồng, ngay cả Tần An đều trợn mắt há hốc mồm!
Theo bàn năng Tần An nhìn thoáng qua Trần Phàm, phát hiện biểu tình của Trần Phàm giống như mặt hồ không gạn sóng, binh tĩnh như nước, thờ ơ lạnh nhạt với hết thảy.
Phát hiện này làm Tần An không khỏi nhớ lại, một giờ trước Trần Phàm từng gọi một cuộc điện thoại.
Hoàng Chí Văn là do Trần Phàm gọi tới?
Trong lòng Tần An đang tự thầm hỏi chính mình cũng rất nhanh liền có đáp án
Khẳng định.
- Hoàng Chí Văn, lời này của anh là có ý tứ gì? Phải biết rằng là Lý Hồng nhà anh cầu tôi tới nơi này! Cô ấy cầu tôi ra mặt giúp con trai của anh!
Giọng điệu quan quyền của Hoàng Chí Văn làm sắc mặt Cổ Thanh Hà đại biến, giận tím mặt:
- Mà anh lại bảo tôi từ đâu đến thì về nơi đó sao?
- Cổ cục trưởng, chuyện này trước đó tôi cũng không biết rõ tinh hình.
Hoàng Chí Văn nghiêm mặt nói:
- Hiện giờ nếu như đã nghe được ông nói, như vậy tôi thanh mình, con tôi bị Trần Phàm đồng học đánh gãy hai chân, hoàn toàn là do lỗi của nó trước, thuộc loại tự gây rối thì phải chịu tội! Chuyện này đó tôi đã trao đổi qua ý kiến với Đường lão của trung đoàn võ cảnh Đông Hải, chúng tôi nhất trí cho rằng, Trần Phàm đồng học cũng không có làm sai điều gi!
Oanh!
Lời Hoàng Chí Văn vừa thốt ra, Cổ Thanh Hà chỉ cảm thấy trong đầu một trận ông ông, đầu óc trống rỗng, hắn há mồm ra cố gắng muốn nói gì đó nhưng hồi lâu cũng không nói ra được một chữ.
Biểu tình buồn cười kia rơi vào trong mắt Tần An, làm trong đầu Tần An theo bản năng toát ra hai chữ: Vai hề!
Trên thực tế, dù trong lòng Cổ Thanh Hà cũng cảm thấy mình thật giống như một tên hề, nguyên bản hắn nể tình thể diện của cha Lý Hồng, lại thêm Lý Hồng ở giữa châm ngòi thổi gió khơi gợi ký ức đen tối, cho nên hắn mới tới tìm Trần Phàm phiền phức! Hiện giờ Hoàng Chí Văn dùng loại giọng điệu cao cao tại thượng nói cho hắn biết, hết thảy lời của Lý Hồng đều là giả dối, muốn cho hắn từ đâu đến thì đi về đó, không nên tiếp tục ở chỗ này làm mất mặt xấu hổ!
Trong lúc này, diễn xuất của Hoàng Chí Văn lại hoàn toàn thiên vị cho Trần Phàm!
Cảm giác giống như người bị đánh tổn thương không phải là con hắn, mà là kẻ thù của hắn!
- Hoàng...Chí Văn, giọng quan của ông thật lớn!
Sau một lúc lâu khiếp sợ Lý Hồng rốt cục tỉnh lại, bà ta đung đưa thân hình mập mạp đi tới trước mặt Hoàng Chí Văn, chìa ngón tay núc ních chỉ vào Hoàng Chí Văn, phun ra nước bọt bén nhọn mắng:
- Ông có biết ông đang làm gì không? Ông lại có thể đi giúp kẻ làm bị thương con ông nói tốt? Hoàng Chí Văn, tôi cho ông biết một người nếu không có chút khí khái thì có khác gì loài cẩu? Mặt khác, giả bộ cũng không cần giả bộ tới mức giống như ông vậy...
- Ba!
Không đợi Lý Hồng nói cho hết lời, Hoàng Chí Văn vung tay lên hướng ngay khuôn mặt đầy thịt béo của Lý Hồng tát mạnh một cái.
Mười thành lực!
Một cái tát hạ xuống, Lý Hồng lập tức bị đánh choáng váng, trên gương mặt béo phì nhất thời xuất hiện rõ ràng dấu vết năm ngón tay, khóe miệng tức thì bị đánh vỡ, máu tươi nháy mắt tràn ra.
Đột nhiên nhìn thấy Hoàng Chí Văn động thủ đánh Lý Hồng, đừng nói là chính bản thân Lý Hồng, lúc này đây ngay cả Trần Phàm cũng co rút con ngươi, sau đó trong con ngươi hiện lên một tia ánh sáng kỳ dị.
Không thể không nói, hành vi hôm nay của Hoàng Chí Văn làm cho Trần Phàm lại có một ấn tượng mới đối với hắn.
Co được giãn được, tựa hồ cũng không đủ hình dung Hoàng Chí Văn giờ phút này...
Hoàng Chí Văn đáng sợ hơn xa sự tưởng tượng của hắn!
- Ông đánh tôi? Ông thế nhưng đánh tôi? Hoàng Chí Văn, ông thế nhưng vì cừu nhân làm bị thương con ông lần thứ hai đánh tôi!
Lý Hồng bị một cái tát của Hoàng Chí Văn đánh cho hoàn toàn mất đi lý trí, bà ta giống như phát điên, giương nanh múa vuốt nhào tới chỗ Hoàng Chí Văn, tư thế phảng phất như muốn bức xé da mặt của Hoàng Chí Văn.
- Cút!
Một tiếng hét to từ trong miệng Hoàng Chí Văn thốt ra, cùng lúc đó hắn vung chân lên, gương mặt không chút thay đổi hướng ngay cái bụng đầy mỡ của Lý Hồng đá tới một cước.
- Phanh!
Một cước này lực đạo không nhỏ, một cước trực tiếp đá ngã Lý Hồng xuống đất.
- Hoàng...Chí Văn...ông là vương bát đản, tên kiêu ngạo kiạ, con của ông bị người đánh thành tàn tật, ông lại đi làm tay sai cho kẻ thù của mình...
Lý Hồng ngã xuống mặt đất, giống như bị ủy khuất thật lớn, không bò lên mà đã một phen nước mắt nước mũi, không ngừng kêu rên, thanh âm khủng bố tới dọa người.
- Hoàng Chí Văn, anh không phải là con người mà là một con chó!
Mắt thấy Hoàng Chí Văn trở mặt, Cổ Thanh Hà hoàn toàn nổi giận, run rẩy vươn tay chỉ vào mũi Hoàng Chí Văn mắng to.
- Cổ cục trưởng, tuy rằng tôi cảm thấy được tuổi tác của ông có hơi lớn, nhưng học rộng tài cao, kinh nghiệm phong phú, đủ quản lý tốt công tác giáo dục tại Đông Hải, hiện giờ xem ra, do tôi ưông nhầm.
Đối mặt lời chỉ trích của Cổ Thanh Hà, Hoàng Chí Văn không hề tức giận, lại không nóng không lạnh nói:
- Một hồi trở về tôi sẽ tìm chủ quản giáo dục Trương thị trưởng hảo hảo nói chuyện, nghiên cứu thảo luận xem người nào đáng được chọn quản lý, đồng thời tôi sẽ đề nghị Chu thư ký mau chóng điều chỉnh lại ban lãnh đạo hệ thống giáo dục.
- Anh...anh...anh...
Nghe được lời này của Hoàng Chí Văn, Cổ Thanh Hà giận quá thành cười:
- Ha ha, Cổ Thanh Hà ta sống cả đời, lần đầu tiên bị người xem thành con khỉ đem ra trêu đùa! Ta thật sự là bắt chó đi cày xen vào việc của người khác. Cuối cùng tự dời tảng đá đập lên chính chân của mình a!
- Cổ Thanh Hà, tôi không thể không nhắc nhở ông, ông đây là đang tự chui đầu vào rọ!
Nói xong, trong đầu Cổ Thanh Hà theo bản năng hiện ra lời nói trước đó của Trần Phàm, trong lòng không khỏi kịch liệt chấn động.
Theo bản năng, Cổ Thanh Hà quay đầu liếc mắt nhìn về phía Trần Phàm.
Khi nhìn thấy biểu tình bất động thản nhiên của Trần Phàm thì hắn bỗng nhiên hiểu được điều gì, sở dĩ hiện tại Hoàng Chí Văn chạy tới nơi đây, tuyệt đối là do một tay Trần Phàm làm ra!
Mà sở dĩ Hoàng Chí Văn trở mặt, thậm chí không tiếc đương trường đánh Lỷ Hồng, hoàn toàn là làm cho Trần Phàm xem!
Hắn đã năm mươi chín tuổi, có thể không cần địa vị không cần chức quan!
Nhưng Hoàng Chí Văn chỉ mới hơn bốn mươi tuổi lại để ý!
Nếu...nếu Hoàng Chí Văn không cần chức quan của mình, từ lúc Hoàng Hiểu Đông bị Trần Phàm đánh gãy hai chân thì cũng đã lựa chọn trả thù, mà không phải lựa chọn nhẫn nhịn tới bây giờ, càng sẽ không vào hôm nay mà trở mặt, ngay trước mặt Trần Phàm đánh Lý Hồng!
Trần Phàm chính là đang lợi dụng nhược điểm này của Hoàng Chí Văn cho nên mới gọi hắn tới, sau đó xem song phương biểu diễn vai hề, mà chính hắn thì thờ ơ lạnh nhạt hết thảy.
- Hoàng Chí Văn, anh giỏi lắm.
Cổ Thanh Hà tức giận đến run rẩy cả người, theo sau chỉ vào Trần Phàm nói:
- Tiểu tử, ngươi rất độc!
- Nhưng ngươi đừng đắc ý quá sớm, chuyện này sẽ không để yên đâu!
Cổ Thanh Hà nói xong, phất tay rời đi, bóng lưng run rẩy tựa hồ đang nói cho Trần Phàm cùng Hoàng Chí Văn, chuyện này hắn sẽ không từ bỏ ý đồ, mà sẽ tiếp tục làm đi xuống.
Đối với việc Cổ Thanh Hà rời đi, Hoàng Chí Văn cũng không ngăn trở, mà lập tức đi tới trước mặt Trần Phàm, thu hồi quan uy trước đó, ngược lại vẻ mặt cung kính nói:
- Trần Phàm đồng học, xin cậu yên tâm, đúng như lời của tôi đã nói, vô luận là bên trong quân doanh cậu làm bị thương vài sinh viên cùng binh lính trung đoàn võ cảnh hay chuyện mâu thuẫn xảy ra giữa hai trường đại học lỗi cũng không phải do cậu, tôi đại biểu thị ủy Đông Hải cam đoan với cậu tuyệt đối sẽ không làm cho việc này ảnh hưởng đến học tập cùng cuộc sống của cậu.
Hoàng Chí Văn này thật không đơn giản.
Nghe được lời nói của Hoàng Chí Văn, trong lòng Trần Phàm không khỏi cảm thán một câu.
Lấy chỉ số thông minh của hắn tự nhiên nghe ra được, Hoàng Chí Văn đang tỏ thái độ sẽ không để Cổ Thanh Hà tiếp tục làm ầm ĩ!
- Hoàng Chí Văn, xem như tôi bị mù mắt chó, gả cho một người ngay cả chó cũng không bằng như ông!
Trên sàn nhà, Lý Hồng ngừng khóc, đỏ hồng mắt nhìn Hoàng Chí Văn gầm lên giận dữ.
Hoàng Chí Văn dùng một loại ánh mắt thật đáng buồn nhìn Lý Hồng:
- Lỷ Hồng, ngày mai chúng ta phải đến cục dân chính là thủ tục ly hôn thôi!
- Hoàng Chí Văn, ông...
Lý Hồng hoàn toàn bị những lời này của Hoàng Chí Văn làm sợ đến choáng váng.
Hoàng Chí Văn giống như không có việc gì, tiếp tục nói:
- Mặt khác, đem luôn phế vật kia đi theo bà. Tôi, Hoàng Chí Văn, không cần giữ hai phế vật như hai người ở bên cạnh!
Ly hôn?
Mình cùng Hiểu Đông ở trong mắt của hắn đều là phế vật?
Điều đó không có khả năng...đây tuyệt đối không có khả năng...
Thân hình béo mập của Lý Hồng kịch liệt rung động, theo sau hai mắt trợn ngược, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Thấy một màn như vậy, trong lòng Tần An đột nhiên cảm giác được Trần Phàm xa không đơn giản giống như hắn tưởng tượng, theo hắn xem ra, vô luận tát vào mặt tàn nhẫn như thế nào, cũng không quá độc đến như thế!