Đông Hải cuối tháng mười một. ở trên đường phố có thể tùy ý thấy được lá cây khô vàng, cả tòa thành thị tràn ngập một cỗ hương vị đìu hiu.
Hiện tại là bảy giờ tối, trời chiều đã hạ xuống đinh núi, trên những con đường chính luôn kẹt xe như những ngày thường, vô số xe hơi nối dài không dứt, giống như một con rồng thép, liếc mắt không nhìn thấy cuối.
Thanh âm tiếng kèn xe, tiếng chửi mắng, thanh âm tiếng còi cảnh sát giao thông, đủ loại thanh âm hỗn họp cùng một chỗ, vô cùng náo nhiệt.
Vì tránh đi phải giờ cao điểm. Trần Phàm và Tô San mua quà xong cũng không dám đi những con đường chính, mà luẩn quần đi vòng thật xa, khoảng sáu giờ năm mươi phút đã đi tới tiểu khu chỗ ở của Tô Thanh Hải.
Thân là thương gia nổi danh Đông Hải thậm chí thương giới phía nam. Tô Thanh Hải cũng không ở trong khu nhà giàu, mà ở trong tiểu khu phía đông nội thành, tên là Dân Sinh Hoa Viên, là khu vực mới phát triển trong hai năm gần đây, tiểu khu chiếm diện tích rất lớn, cao tầng, hoặc thấp hơn một chút, cộng lại có tới bảy tám mươi tòa lầu.
Tiểu khu có bày tám mươi tòa lầu, cũng xem như quy mô không nhỏ, hoàn cảnh xanh hóa trong tiểu khu nhất lưu, hoa cò cây cối, núi giả, sông nhân tạo đầy đù. đồng dạng một tiểu khu đại quy mô như vậy, số lượng các hộ gia đình ở lại rất nhiều.
Đây là lần thử hai Trần Phàm đến chỗ ở của Tô Thanh Hải, nhưng cũng không xa lạ, theo đường cũ cho xe chạy đến dừng bên dưới tòa lầu số 56.
- Di, ngốc tử, trí nhớ của anh thật không tệ, em còn nghĩ anh sẽ đi lạc nữa kia.
Thấy Trần Phàm cho xe dừng lại; biểu tình vẻ mặt Tô San thật kinh dị.
Trần Phàm tức giận liếc mắt nhìn Tô San:
- Mụ nội nó, em cũng không nhìn xem chồng của em từng làm gì?
- Nga. đúng rồi. đã quên anh từng thuộc bộ đội đặc chủng.
Tô San chợt nhớ, theo sau giống như lại nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt đặc biệt nói:
- Hừ, nói tới thân phận của anh, bản thân em đang muốn hỏi vì sao cha giấu diếm em, một hồi đi lên, xem em làm sao thu thập ông ấy.
Nói xong, vẻ mặt Tô San hưng phấn đẩy cứa xe lập tức đi xuống.
Nhìn bộ dáng hưng phấn của Tô San. Trần Phàm rất rõ ràng, thu thập trong miệng Tô San là giả, sở dĩ nàng hưng phấn như vậy là vì nhiều ngày không gặp Tô Thanh Hải, vô cùng tường niệm.
Tựa hồ vì xác minh suy đoán của Trần Phàm, khi hắn mang theo lễ vật cùng Tô San đi vào trong nhà Tô Thanh Hải, thì Tô Thanh Hải đã sớm mở cửa vẻ mặt tươi cười nghênh đón.
- Cha.
Nhìn thấy Tô Thanh Hải. Tô San nhịn không được kêu lên một tiếng, sau đó giống như làm nũng lao vào ngực Tô Thanh Hải.
- Người đã lớn như vậy, còn làm nũng.
Tô Thanh Hải cười a a vuốt ve tóc Tô San. đồng thời nhìn Trần Phàm nói:
- Tiểu Phàm, tới dùng cơm còn mua đồ làm gì, mau bò xuống đi.
- Dạ. Tô thúc.
Trần Phàm cười đem quà tặng để qua một bên.
Mà Tô San lại nhếch miệng, hừ hừ nói:
- Cha. điều pháp luật nào của quốc gia quy định, người trường thành không được làm nũng chứ?
- Có thể a, nhưng đối với tiểu Phàm kia kìa.
Tô Thanh Hải cười ha hả nói.
- Cha...
Nghe Tô Thanh Hải vừa nói như thế, gương mặt Tô San đột nhiên đõ lên, vội vàng ẹiãy ra khỏi ngực Tô Thanh Hải, sau đó thở phì phì đi về hướng phòng bếp:
- Không đé ý tới hai ngưòi, con đi tìm mẹ đây.
Khi nói chuyện, một phụ nữ trung niên buộc tạp dề từ trong phòng bếp đi ra, trên mặt rướm mồ hôi. đồng thời nụ cười sáng lạn:
- Tiểu Phàm, con ngồi chơi với chú, dì làm xong mấy món ăn này chúng ta liền dọn cơm.
- Mẹ, chẳng lẽ trong mắt mẹ không có con gái bảo bối của mình sao? Con gái bảo bối đang đứng ngay chỗ này, thế nhưng mẹ lại chào hòi ngốc tử kia trước sao?
Tô San thấy Tần Quế Trân không nhìn thẳng mình, buồn bực kêu lên.
Lời của Tô San vừa thốt ra, ba người Trần Phàm lập tức nỡ nụ cười, Tô Thanh Hải cười khoa trương nhất, không có chút nào phong độ của nhân sĩ thành công, mà Tần Quế Trân vừa cười, đồng thời trong con ngươi hiện lên một tia ánh mắt phức tạp.
- Mẹ làm sao dám không để ý tới tiểu tổ tông con chứ, con không phải thường xuyên thổi phồng trong điện thoại tài nghệ nấu bếp của con tiến bộ rất lớn sao? Hôm nay thể hiện tài năng cho mẹ xem nào. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tần Quế Trân cười a a ôm Tô San đang quyệt
môi đi vào phòngbếp.
Trong phòng khách, Tô Thanh Hài mỡ một hộp thuốc lá đặc hữu của bộ đội, ném cho Trần Phàm một điếu thuốc.
Giữ im lặng nhận lấy điếu thuốc lá Tô Thanh Hài ném qua, Trần Phàm châm lửa trước cho hắn, sau đó mới châm lửa cho mình.
- Tiểu Phàm, đến Đông Hài thời gian cũng không ngắn, cám thấy được nơi này thế nào?
Tô Thanh Hài rít mạnh một hơi thuốc lá, hói.
Hoặc có lẽ trong lòng có tật giật mình, Trần Phàm vốn không sợ trời không sợ đất, lúc này đối mặt Tô Thanh Hài thoáng có chút khẩn trương, nhưng gương mặt vẫn bình thường:
- Rất tốt.
- Tiểu Phàm, gần đây chú và dì của con luôn bận quá, không về thăm hai đứa được, do chúng tôi không đúng.
Tô Thanh Hài phun ra một ngụm khói, than thờ:
- Tuy nói từ nhỏ chú không thường ở bên San nha đầu, nhưng dù sao nó cũng là cốt nhục của chú, người làm cha như chú vẫn rất hiểu nó.
Lộp bộp!
Đột nhiên nghe được Tô Thanh Hài nói lời này, Trần Phàm tựa hồ ý thức được điều gì, trong lòng không khỏi hơi động một chút, đồng thời dừng hút thuốc, đưa mắt nhìn Tô Thanh Hài, không dám tiếp lời, chỉ lẳng lặng lắng nghe.
- Chú biết, San nha đầu từ nhỏ bị chú cùng mẹ nó chiu hư, có nhiều tật xấu, tính tình cũng bướng binh vô cùng.
Tô Thanh Hài nói tới đây, nhìn Trần Phàm liếc mắt:
- Trong khoàng thời gian này, chỉ sợ nó gây ra không ít phiền toái cho con đi.
- Kỳ thật San San...rất ưu tú, không có tật xấu gì.
Trần Phàm sắc mặt cổ quái nói giúp Tô San.
- Ha ha, bất quá ra vẻ hai đứa phát triển cũng không tệ lắm.
Bên tai vang lên lời nói của Trần Phàm. Tô Thanh Hài ha ha cười nói:
- Nói thật, tiểu Phàm, nhìn thấy hai đứa được như bây giờ, chú thật sự rất vui mừng.
Vui mừng?
Hay là...Tô Thanh Hài không biết chuyện lăng nhăng của mình?
Trần Phàm lập tức ý thức được điều gì.
- Đúng rồi, tiểu Phàm, gần đây có liên hệ với người nhà không? Đoạn thời gian trước chú có gọi điện cho cha của con, cha con nói thân thê lão thái gia tựa hồ có chút không tốt.
Tô Thanh Hài bỗng nhiên hạ giọng hỏi Trần Phàm, trên mặt không còn vẻ tươi cười thoải mái, thật có một tia hương vị ngưng trọng.
Nguyên bàn, Trần Phàm bởi vì thấy Tô Thanh Hài không biết chuyện giữa mình và Lý Dĩnh mà cảm thấy may mắn, bây giờ nghe được Tô Thanh Hài nhắc tới người nhà mình, sấc mặt hơi đổi, trong con ngươi lộ ra một tia không vui không thể che giấu, theo sau nghe được Tô Thanh Hài nói thân thể lão thái gia không được tốt lắm. đồng tử hắn đột nhiên phóng lớn:
- Thân thể ông không phải luôn luôn rất tốt sao? Như thế nào đột nhiên lại không khỏe?
- Ai, tiểu Phàm a, nói như thế nào Trần lão thái gia cũng đã già lắm rồi, thân thể khỏe thế nào cũng không chịu đựng nổi thời gian ăn mòn a.
Tô Thanh Hài nói xong lời cuối cùng, nhịn không được cảm thán:
- Nhớ năm đó, chú và cha cháu ở trên chiến trường, luôn khóe như vâm, mấy ngày mấy đêm không ngủ cũng không thành vấn đề, hiện tại sao đây? Đều là những lão già khọm.
- Cũng phải.
Trần Phàm nhẹ nhàng phụ họa một câu, không nói thêm gì nữa.
Nhìn thấy sẳc mặt Trần Phàm có chút mất tự nhiên. Tô Thanh Hài nhịn không được trong lòng ngầm thở dài.
Làm cha vợ tương lai của Trần Phàm, lại là lão chiến hữu của cha hắn, mặc dù Tô Thanh Hài không hiểu rõ về Trần gia, nhưng cũng biết một ít sự tình, trong đó chính là mâu thuẫn giữa Trần Phàm cùng Trần lão thái gia.
Nhưng...có mấy lời không phải người ngoài như hắn có thể nói tới, giài khúc mắc cũng cần do chính người buộc lấy, cho nên hắn thật biết điều đổi đề tài:
- Tiểu Phàm, nếu như có thé sau này nên ít động võ, nếu không sẽ bất lợi đối với bệnh tình của con.
Ân?
Ngạc nhiên nghe được lời Tô Thanh Hài, Trần Phàm nghi hoặc ngẩng đầu lên.
- Tuy rằng gần đây chú không ở Đông Hài, nhưng chuyện của con chú cũng biết.
Tô Thanh Hài nhịn không được thở dài nói:
- Chú vội vàng trở về aấp, không có việc gì, chỉ là vì nghe nói con cùng thiên tài võ học Nhật Bản luận võ, trong lòng không yên. Nguyên bàn chú định đến xem, chú lại sợ trong lòng con không thoải mái, cuối cùng khôngđi. Cũng may con không xày ra chuyện gì.
Nghe được Tô Thanh Hải nói như thế, trong lòng Trần Phàm không khỏi ấm áp, theo bản năng gật đầu:
- Tô thúc, con đã biết.
Lời tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Trần Phàm lại rất rõ ràng, hôm nay hắn đã chọc phải hai đại phiền phức là Thanh bang cìma Sơn Khẩu Tổ, bị cuốn vào trong lốc xoáy, muốn thoát khỏi lốc xoáy, đều không phải là chuyện dễ dàng.
Điểm này Tô Thanh Hải tựa hồ cũng biết, vé mặt của hắn cũng trở nên có chút ngưng trọng, trong con ngưoi toát ra sự lo lắng.
Làm cha vợ tương lai của Trần Phàm, hắn hiểu biết rất ít về Trần Phàm, chỉ biết từ lúc Trần Phàm còn rất nhỏ đã bị đưa vào một tổ chức thần bí, mấy năm đó làm sao trải qua, hắn cũng không hề biết được, về phần biết được bệnh tình của Trần Phàm, hoàn toàn là bởi vì cha của Trần Phàm nói cho hắn biết.
Hắn biết rõ, sở dĩ cha của Trần Phàm nói cho hắn biết chuyện này, là muốn cho hắn suy nghĩ rõ ràng, hôn sự định ra ngày xưa có nên tiếp tục hay không.
Đối với Tô Thanh Hải mà nói, hắn vì việc hôn sự này đã từng trả giá rất nhiều, tự nhiên sẽ khôngbởi vì bệnh tình cổ quái của Trần Phàm mà cự tuyệt.
Nửa giờ sau. Tô San cùng Tần Quế Trân từ trong bếp đi ra, kêu Trần Phàm cùng Tô Thanh Hải vào phòng ăn cơm.
Bừa tối cực kỳ phong phú, tám món ăn hai món canh, sắc, hương, vị đều đủ, toàn bộ xuất từ tay Tần Quế Trân.
Theo ý nào đó mà nói, nếu không bởi vì lời hứa năm đó, Tần Quế Trân tuyệt đối sẽ không đồng ý cho Tô San ở chung một chỗ với Trần Phàm, hiện giờ tuy rằng đồng ỷ, nhưng trong lòng nhiều ít cũng có chút bận tâm con gái của mình, đây cũng là nguyên nhân lần trước bà khóc trước mặt Tô Thanh Hải làm hắn phải nổi trận lôi đình.
Bất quá dù có lo lắng, nhưng Tần Quế Trân vẫn biểu hiện ra phong thái của một người mẹ vợ gần sữi bình dị, không làm khó dễ gì Trần Phàm, thường xuyên 2ắp thức ăn cho hắn, làm cho Tô San không ngừng kêu ca bất công. Tô Thanh Hải lại cười ha ha không ngừng, mừng rờ như một đứa bé.
Đối với Trần Phàm mà nói, từ nhỏ đến lớn số lần ngồi cùng một chỗ với gia đình dùng cơm như vậy có thể đếm được trên đầu ngón tay, thậm chí hắn cũng đã quên mùi vị thức ăn do mẹ mình làm ra như thế nào.
Không khí hòa họp, trong lúc vô hình đã làm ấm áp trái tim đã bị đóng băng của Trần Phàm.
Sau buổi cơm tối, Tô San giúp Tần Quế Trân vào bếp rửa chén, mà Trần Phàm vẫn cùng Tô Thanh Hải ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm.
Có lẽ không khí buổi cơm chiều quá mức hòa họp, tâm tình Tô Thanh Hải thật tốt, không nói những vấn đề phức tạp, mà cười a a nói:
- Tiểu Phàm, con có chuyện không biết, lần này con làm Tần lão bị hố tới phá hủy, lão nhân gia không ngừng gọi điện thoại tố khổ với chú a.
Lão hiệu trường?
Nghe được Tô Thanh Hải nhắc tới Tần An. Trần Phàm liền nhớ lại lời hứa hẹn với lão hiệu trường.
- Khi về, con sẽ tìm cơ hội đến nhà lão hiệu trường giải thích.
Nghĩ nghĩ. Trần Phàm cũng không nói chuyện hắn lén đạt được hiệp nghị với Tần An cho Tô Thanh Hải nghe.
Tô Thanh Hải cười cười nói:
- Tần lão ở trong khu vực kinh tế nhân mạch thông thiên, chút phiền toái ấy đối với hắn mà nói cũng không là gì, duy nhất làm cho hắn đau đầu chính là cổ Thanh Hà trong hệ thống giáo dục.
- Vì sao vậy?
Trần Phàm tò mò hôi.
- Thái độ làm người của cổ Thanh Hà cực kỳ cửng nhắc, thuộc loại người bảo thủ, cho tới nay đều không họp với Tần lão, lần này nắm được mái tóc Tần lão, gắt gao không buông.
Tô Thanh Hải giận dừ nói:
- Cãn cử lời Tần lão nói. Cố Thanh Hà còn muốn đích thân gặp mặt con.
- Gặp con?
Trần Phàm không khỏi nhíu mày.
- Tần lão nói như vậy.
Tô Thanh Hải gật gật đầu, theo sau do dự một chút, nói:
- Cụ thể tìm con làm gì. Tần lão cũng không nói cho chú biết. Bất quá Tần lão muốn chú nói với con, cổ Thanh Hà này không dề ửng phó, bảo con nên có sự chuẩn bị.
Khi nói chuyện. Tô Thanh Hải thâm ý nhìn Trần Phàm, giống như đang muốn nói với hắn: thân là đại lão của hệ thống giáo dục Đông Hải, cổ Thanh Hà cũng không giống như những tay công tử ăn chơi kia, ngươi cũng không thể làm ẩu...