Vừa nghe thấy hai người nói như vậy, trọng tài trong sân đấu không khỏi trở nên khẩn trương hơn, bởi vì hắn quá rõ ràng, trận đấu ngày hôm nay sẽ không đơn giản, mà nhóm người xem bên ngoài sân bóng thì không có ý thức được điêm này, chỉ toàn lực hô to cồ vũ cho Ngu Huyền.
 
Theo sau, người chữ trì thối lui ra khôi sân bóng, trọng tài đem Ngu Huyền cùng Triêu Thương tách ra.
 
- ông tên Ngu Huyền, người Đông Bắc, từ nhỏ đã theo ông nội luyện võ, hiện giờ đã hơn mười năm thời gian, chỉ là một kẻ võ phu vô danh!
 
Ngu Huyền dẫn đầu ôm huyền hành lễ thông dụng của người luyện võ nói.
 
Thấy Ngu Huyền dẫn đầu hành lễ. Triêu Thương sắc mặt không chút thay đổi, cũng hành lề đáp trả. Theo sau lạnh lùng nói:
 
- Đệ tứ của lão sư Đằng Mộc, Triêu Thương.
 
Hai người hành lễ xong, trọng tài phất tay áo, ra hiệu cho trận đấu chính thức bắt đầu.
 
- Trước khi đánh bại ngươi, ta cho ngươi một cơ hội xuất thủ.
 
Ngay khi trận đấu vừa triên khai. Triêu Thương không hề cử động, hai mắt lãnh đạm nhìn chằm chằm vào Ngu Huyền, chậm rãi phun ra một câu.
 
- Ba.
 
Vừa nghe Triêu Thương nói như thế. Ngu Huyền không dám phân tâm, mà siẫm mạnh chân xuống sàn nhà. Một cước này tràn ngập mười phần lực lượng, chạm xuống sàn nhà phát ra thanh âm trầm muộn cắt đứt lời nói của Triêu Thương. Theo sau cả người mượn lực phản chấn, ngay tại chỗ bắn ra, giống như mãnh hổ hạ sơn, trực tiếp lao vút về phía Triêu Thương.
 
Ân?
 
Trông thấy Ngu Huyền dẫn đầu phát động tấn công, tâm tình của Trần Phàm có đôi chút phức tạp. Đầu tiên, hắn nhìn ra. Ngu Huyền bởi vì cừu hận trong lòng, mà vừa ra tay khí thế đã bộc phát hết so với bình thường. Kế từ đó, mà thực lực cũng sẽ phát huy ra hết tiềm năng, thậm chí còn sẽ vượt qua trình độ cơ bản.
 
Khí thế. ở trong những trận quyết chiến, đều sẽ lấy làm trọng. Khí thế chân chính, chỉ cần một tiếng rống sẽ làm cho tinh thần phấn chấn thêm, mà sẽ đánh bại địch nhân. Đây cũng chính là muốn nói, nếu Ngu Huyền khônanhân cơ hội lần này đánh bại Triêu Thương, như vậy tình cảnh của hắn sẽ phi thường nguy hiêm.
 
Trần Phàm lo lắng. đồng thời Triêu Thương bị Ngu Huyền cắt ngang lời nói, nhịp hô hấp có chút không thông thuận, nhìn khí thế hung hãn bày ra trước mắt, cũng có đôi chút hoảng hốt, bên tai chợt nghe thấy thanh âm "vù vù", liền vội vàng chuyên người né tránh. Hành động này đã khiến cho hắn mất đi tiên cơ, mà rơi vào thế hạ phong.
 
- Hay lắm!
 
- Ngu Huyền cố lên!
 
Thấy một màn này, người xem ở hiện trường, nhất thời tung hô cổ vũ ầm lên.
 
Mắt thấy Triêu Thương lùi ra phía sau. Ngu Huyền nương theo khí thế. áp sát đến gần. đồng thời thiết quyền hung hãng chém ra, thanh âm xé sió "sưu sưu" vang lên, quả thực là uy mãnh giống như thiên thần hạ phàm bình thường.
 
Triêu Thương dường như không ngờ rằng, khí thế của Ngu Huyền sẽ khủng bố đến tầm cờ này, sau khi đã mất đi tiên cơ, hắn đành phải lùi về phía sau thêm vài bước, đến gần đường biên sân bãi.
 
Nhìn thấy cảnh này, Ngu Huyền nhanh chóng áp sát tới, cương quyền lại VUNG ra, trực tiếp nhắm thẳng vào hướng cằm của Triêu Thương.
 
Cằm, vốn là nơi giữ trọng tâm cho cơ thể con người, một khi bị trúng đỏn, sẽ hoàn toàn mất hết trọng tâm. Nếu Triêu Thương bị Ngu Huyền nện trúng một quyền này,
 
như vậy cũng chẳng khác nào sẽ thua trận quyết đấu này.
 
Mà lúc này Triêu Thương đã hoàn toàn bị dồn tới gần đường biên sân bãi, nếu lui thêm nữa thì sẽ nhảy ra ngoài vạch vôi. Nếu chỉ tính trên phương diện khí thế, thì đã hoàn toàn rơi xuốnghạ phong.
 
- Sưu.
 
Đối mặt với một quyền khủngbố của Ngu Huyền. Triêu Thương đành phải lùi về phía sau, cả người giống nhưu linh thoát ra ngoài sân đấu.
 
- Tiều quỷ, ngươi chỉ biết tránh né thôi sao?
 
Trông thấy Ngu Huyền tấn công bức Triêu Thương nhảy ra khỏi sân đấu, nhóm người xem bên ngoài hiện trường không khỏi ăn no thỏa mãn.
 
- Dừng tay.
 
Cùng lúc đó, trọng tài vội vàng cho dừng trận đấu. để hai người quay trở vào trong sân, mới tiếp tục bắt đầu trận đấu. ở những trận thi đấu chính quy, một khi có tuyển thủ rời khôi sân đấu, trọng tài sẽ cho dừng tay ngay lập tức.
 
- Sưu...sưu...
 
Trọng tài vừa mới kêu dừng tay, nguyên bản Triêu Thương đã thối lui ra ngoài sân đấu, liền nhảy chồm lên, giống như một đầu liệp báo, nhắm thẳng về phía Ngu Huyền.
 
- Tiều tử kia, làm người cũng không thể vô si quá mức như thế gh!
 
Trông thấy Triêu Thương phản công trái với quy tắc, nhóm người xem bên ngoài sôi nổi phản ứng lên.
 
Mà Ngu Huyền dốc hết toàn lực đánh hụt một quyền, thân thể nhiều ít vẫn có chút không kịp thích ứng. đang muốn thu quyền, thì đã thấy Triêu Thương bất ngờ đánh tới, sắc mặt không khỏi biến đối, vội vàng thối lui về phía sau. Hành động này, khiến cho tiên cơ lúc trước giành được, toàn bộ đều tan thành mây khói, thế cục nhanh chóng thay đổi. Triêu Thương trực tiếp giành lấy thế thượng phong. Trong nháy mắt. Triêu Thương áp sát đến gần bên người Ngu Huyền, đùi phải bung ra, tốc độ nhanh như thiểm điện.
 
- Vù vù...
 
Một cước này, Triêu Thương theo khi bắt đầu tấn công Ngu Huyền, thì đã có toan tính trước, nên lực lượng rất lớn, cước còn chưa đến, mà thanh âm xé gió đã muốn nhắm thẳng vào cồ chân của Ngu Huyền.
 
Nguyên bản. 2ã trọng tài muốn kêu dừng tay, nhưng trông thấy một cước lãng lệ của Triêu Thương, thì nội tâm chấn động. đôi con ngươi trong mắt phóng đại ra, hoàn toàn quên mất chức trách của mình.
 
Nguy hiểm, cùng lúc đó, dưới sàn đấu. Trần Phàm không khỏi căng thẳng lên, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Ngu Huyền.
 
Ngu Huyền bị đánh cho không kịp trở tay, tốc độ lùi về phía sau hơi chậm hơn bình thường, rơi vào đường cùng, chân phải giẫm mạnh xuống làm trụ, chân trái đang bị tấn công, duỗi thẳng về phía sau.
 
- Sưu.
 
Mu bàn chân của Triêu Thương lướt sát qua ống quần của Nguy Huyền, cước phong sắc bén, quét thoáng qua cổ chân Ngu Huyền, khiến cho hắn cảm thấy đau đớn vì bòng rát. Nhưng còn chưa kịp...cảm thụ cơn đau đớn. đôi con ngươi trong mắt Ngu Huyền đã cấp tốc co rút lại. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Chỉ thấy Triêu Thương đá ra nhất cước không trúng mục tiêu, liền nhanh chóng thu chân về, hai ngón tay phải hóa thành móc câu, hung hãng bổ thẳng vào mặt Ngu Huyền, dường như là quyết tâm muốn móc hai mắt của Ngu Huyền ra bình thường.
 
Biến chiêu lần này vừa nhanh vừa nguy hiểm. Ngu Huyền bởi vì trọng tâm đang dồn ở chân phải, cho nên muốn di chuyển cũng là không còn kịp nữa rồi.
 
- Hống...!
 
Dang trong lúc nguy nan. Ngu Huyền không có lựa chọn tránh né, đành phải quát lớn một tiếng, song chường hung hãng đè xuống.
 
- Phanh.
 
Bằng vào sức lực khủngbố, Ngu Huyền đem cổ tay Triêu Thương áp chế, ngăn cản hơn phấn nửa lực lượng một kích trí mạng này của Triêu Thương, nhưng
 
không có hóa giải hoàn toàn, mà hai ngón tay hình móc câu sãc bén như hai thanh chùy thủy, đâm thẳng vào ngực Ngu Huyền.
 
Lần này, nếu trúng chiêu. Ngu Huyền khẳng định là sẽ ăn khổ. Bất quá...lúc này rõ ràng là đã có khe hờ tránh thoát, nhưng Ngu Huyền đã bò qua. Hắn không quan tâm đến công kích của Triêu Thương, mà bỗng dưng xoay ngang phần hông.
 
- Phanh.
 
Hai ngón tay của Triêu Thương không đâm trúng ngực Ngu Huyền, mà kích thăng vào phần sườn hông.
 
Một cơn đau đớn thấu xương tràn vào trong tim phổi, nhưng Ngu Huyền không mấy quan tâm, mà nương theo đà xoay hông, rung bả vai, bả vai mang theo lực lượng cường hãn, húc thăng vào người Triêu Thương.
 
Triêu Thương hiển nhiên sẽ không ngờ, Ngu Huyền sẽ dùng chiêu thức, tổn thương chính mình một ngàn, mà đả thương địch nhân tám trăm này. Cho nên muốn lùi về phía sau tránh né cũng là không còn kịp nữa rồi.
 
Bát Cực Quyền - Thiết Sơn Kháo! Bất động thì vững chắc như sơn, mà khi động thì như sấm nổ ngang trời.
 
Phanh!
 
Ngay sau đó, một thanh âm trầm muộn vang lên, lực lượng cường hãn đã trực tiếp đẩy Văng Triêu Thương bay ra ngoài.
 
- Hảo!
 
Thấy một màn này, nguyên bản bầu không khí xung quanh đang lặng im, bỗng nhiên lại phát ra thanh âm hoan hô rung trời.
 
Còn Ngu Huyền thì cố aắng kìm nén đau đớn, nắm chặt hừu quyền, tiếp tục nhảy lên, cố aắng nhân lúc Triêu Thương đang rơi xuống sàn, tặng cho Triêu Thương một kích trí mạng.
 
- Cẩn thận!
 
Trông thấy hành động này của Ngu Huyền. Trần Phàm sắc mặt khẽ biến, lấy nhãn lực của hắn tự nhiên là sẽ nhìn ra, vừa rồi tuy rằng Triêu Thương không tránh thoát được Thiết Sơn Kháo của Ngu Huyền, nhưng cũng đã hóa giải được bảy phần lực lượng, nên không hề tạo thành tồn thương trí mệnh.
 
Trần Phàm mau chóng lên tiếng cảnh báo Ngu Huyền, nhưng là...đã quá muộn rồi. Nguyên bản Triêu Thương đang bị đánh Văng đi, bỗng nhiên phần eo phát lực, hai chân giậm xuống sàn nhà, nương theo lực phản chấn, chãng những đình chỉ thế bay, tương phản còn giống như đại bàng giương cánh, hiing hãng nhảy lên đánh thẳng vào ngực Ngu Huyền. Biến chiêu lần này quả thực là xuất thần nhập hóa, hoàn toàn khiến cho Ngu Huyền không kịp làm ra bất kỳ phản ứng gì.
 
- Phanh.
 
- Răng rắc.
 
Hai thanh âm cơ hồ cùng lúc vang lên, thân hình của Ngu Huyền trực tiếp bắn thẳng ra ngoài, cả người hung hãng nện xuống sàn nhà, thần tình trắng bệch như tờ, khóe miệng chảy ra máu tươi.
 
Bất thình lình xảy ra một màn này, khiến cho bầu không khí hiện trường trở nên trầm lắng xuống, tất cả mọi người đều trợn trừng hai mắt lên, diễn cảm không dám tưởng tượng nhìn chằm chằm vào trong sàn đấu. Ngu Huyền vừa ngã xuống sàn, cố aắng kìm nén cơn đau dâng lên từ lồng ngực, hai mắt đỏ hồng, gắt gao nhìn Triêu Thương đang chậm rãi bước tới phía mình, một tay gượng chống đứng lên.
 
- Thương thế của cậu đã rất nghiêm trọng, tôi khuyên cậu tốt nhất hãy buông tha đi. Nếu không đối phương sẽ hạ chiêu sát thủ đó.
 
Trọng tài nhanh chân bước đến bên người Ngu Huyền hảo tâm nhắc nhờ, đồng thời khoa tay múa cờ, chỉ cần đếm tới số mười. Ngu Huyền coi như sẽ phải thua cuộc.
 
- Ngu Huyền, mau nhận thua đi, nếu còn đánh nữa là xảy ra án mạng đó...
 
Ở trong hiện trường, nhóm sinh viên xã đoàn võ thuật nhìn thấy cảnh tượng này, thì vội vàng kinh hô. Hiển nhiên, bọn hắn đã nhìn ra, vừa rồi Ngu Huyền đã trúng đỏn rất nặng, mà Triêu Thương chính là đang muốn ra tay hạ sát thù, nếu Ngu Huyền còn đấu tiếp, hẳn là sẽ phải chết khôngthể nghi ngờ.
 
Nhóm sinh viên xã đoàn võ thuật vừa lên tiếng kinh hô, những sinh viên khác đã lập tức tinh ngộ, tuy rằng bọn hắn rất muốn trông thấy Ngu Huyền đánh bại đối thù, nhưng bọn hắn càng không mong muốn Ngu Huyền sê bị đánh chết, vì thế sôi nổi lớn tiếng kinh hô:
 
- Nhận thua đi, không có chuyện gì nghiêm trọng lắm đâu.
 
Bên tai không ngừng vang lên thanh âm reo hò của khán giả, nhìn Ngu Huyền hai mắt đỏ hồng. Trần Phàm hung hãng xiết chặt quyền đầu, hắn hiểu rõ tình huống nmy cấp của Ngu Huyền trong lúc này, nhưng đồng dạng hắn cũng biết. Ngu Huyền tuyệt đối sẽ không bao giờ nhận thua. Hơn nữa...ờ thời khắc mấu chốt, hắn cũng không thể lên sân đấu bang trợ Ngu Huyền.
 
Ngu Huyền nén giận báo thù cho bà nội năm xưa, nếu lúc này Trần Phàm bước lên sân đấu, trái với quy tắc chỉ là chuyện nhỏ, mấu chốt là sẽ tạo thành đả kích cho con đường võ thuật của Ngu Huyền ngày sau, khiến cho cả đời Ngu Huyền sẽ phải sống trong tâm ma ám ảnh.
 
Tuy rằng hiểu được điểm này, nhưng toàn thân Trần Phàm vẫn căng cửng lên, làm ra tư thế chuẩn bị...Bất kể tình huống như thế nào, hắn cũng không thể trơ mắt ra nhìn Ngu Huyền bị đối phương đánh chết ở giữa tràng đấu.
 
Ngay khi Trần Phàm chuẩn bị ra tay, thì Triêu Thương một thân trang phục võ sĩ màu trắng, thần tình không chút thay đổi bước gần đến bên người Ngu Huyền, dùng ánh mắt khinh miệt, nhìn Ngu Huyền đang gượng đứng lên, cười lạnh nói:
 
- Đúng là cái thứ yếu đuối, còn muốn ăn đỏn nữa sao?
 
- Ba.
 
- Hai.
 
Thanh âm của Triêu Thương vừa dứt, trọng tài liền đếm nhanh hơn, bởi vì hắn đã nhìn ra Triêu Thương đang muốn chọc giận Ngu Huyền, sau đó tìm cơ hội ra tay hạ sát thủ.
 
- Con bà ngươi.
 
Không chờ trọng tài phun nốt câu. Ngu Huyền đã kìm nén đau đớn, hung hãng đứng lên. Lúc này diễn cảm trên khuôn mặt đã hoàn toàn trở nên vận vẹo, đôi con ngươi đỏ hồng, dường như đã rơi vào trạng thái cuồng nộ mất rồi.
 
- Cậu xác định là vẫn muốn đánh tiếp sao?
 
Trọng tài thần tình lo lắng dò hôi.
 
- Xác định.
 
Ngu Huyền dùng ngừ khí kiên định nói, ánh mắt thì 2ắt gao tập trung lên trên người Triêu Thương.
 
- Được rồi.
 
Trọng tài thoáng do dự một lúc, sau đó ra hiệu cho hai người lùi về phía sau, chuẩn bị bắt đầu tiến hành trận đấu.
 
Chửng kiến Ngu Huyền cố chấp đánh tiếp, khóe miệng của Triêu Thương buộc vòng quanh một nụ cười khinh thường, thản nhiên nói:
 
- Ngưoi nhất định phải chết.
 
Theo sau, trọng tài làm ra thủ thế, trận đấu đã bắt đầu tiến hành.
 
- Sưu!
 
Trọng tài vừa mới hạ tay xuống. Ngu Huyền hoàn toàn không quan tâm đến thương thế, giống như kẻ điên không muốn sống bình thường, hung hãng lao về phía Triêu Thương, khí thế so với lần đầu tấn công còn muốn hung bạo thêm hơn 2ấp mấy lần.
 
Thấy một màn này, đôi con ngươi trong mắt Trần Phàm cấp tốc co rút lại. Trần Phàm biết, đây chính là đợt phản công cuối cùng của Ngu Huyền, nếu lần này thất bại, như vậy Ngu Huyền sẽ không có thêm bất kỳ cơ hội nào nữa, chờ đợi hắn chính là cái chết ở ngay phía sau.
 
Trong lòng đang lo lắng. đồng thời Trần Phàm theo dư âm nhìn thấy lá cờ đõ cán
 
dài gần mười thước ở gần ngay bên cạnh sân đấu, trong lòng vừa động, liền bước tới, nhấc lá cán cờ lên, dùng sức vung vẩy.
 
Dưới hành động này của Trần Phàm, cùng lúc đó, bầu không khí trong tràng đấu nguyên bản đang yên lặng, bỗng dưng bắt đầu vang lên những tiếng ca trầm bồng.
 
U »
 
Tiếng ca bất thình lình vang lên, khiến cho nội tâm của mọi người chấn động, bọn hắn theo bản năng quẳng ném ánh mắt về hướng thanh âm vang lên, rõ ràng trông thấy Trần Phàm lưng đứng thãng tắp như một cây thương ở dưới sân, tay vung cờ đỏ, khí vận đan điền, lớn tiếng hát bài quốc ca.
 
Cờ đõ phấp phới, tiếng ca rung trời. Thời gian ở trong khoảng khắc này giống như đã ngừng trôi, một cỗ lực lượng vô hình tràn đập ở bên trong sân đấu.
 
Dưới sàn đấu. Ngu Huyền đang khóc, nước mắt nam nhi không kiềm chế nổi, đang tuôn trào ra từ hai bên vành mắt. Hắn đang nhớ tới chuyện tình của bà nội năm xưa. đã chết ở trong tay đám quý nhân này.
 
- A...
 
Lúc này, toàn thân hắn như được rót thêm vào một cỗ lực lượng vô hình bình thường. đánh ra Hồng Quyền, chiêu thức có lực sát thương mạnh mẽ nhất trong Ngữ Hình Quyền, quyền thế cương mãnh, lấy thanh âm xung quanh trợ uy, khí thế như thủy triều cuồng bạo mau chóng tràn ra.
 
Đối mặt với thế công không quản đến sinh tử của Ngu Huyền. Triêu Thương cảm thấy áp lực đè nậng toàn thân, chẳng những không có hoàn thủ, mà tựu ngay cả tránh né cũng đều phải cố aắng hết sức.
 
Bỗng nhiên. Triêu Thương bởi vì liên tục di chuyển tránh né, mà cước bộ đã trở nên chậm chạp.
 
- Hống!
 
Ngay theo sau. Ngu Huyền phát ra một tiếng gầm lên giận dừ. Trong khi gầm rít, thiết quyền đã nhanh như chớp vung ra...đây chính là Hổ Quyền, mượn chân khí từ dưới lồng ngực, phát ra tiếng gầm như mãnh hổ đang tức giận. Lấy thanh âm trợ uy, bạo xuất ra thế công giống như mãnh hổ xuống núi.
 
Một quyền này có thể nói là vô địch thủ, một quyền này khiến cho Triêu Thương cảm nhận được luồng chân khí nmy hiém đang ập tới gần bản thân hắn. Dưới tình huống không kịp tránh né, hắn đành phải dang rộng song chường ra, hóa thành dạng trảo, dùng phương thức này để triệt tiêu quyền kình của Ngu Huyền tấn công đến.
 
Nhưng...hết thảy bao nhiêu cố aắng đều vô dụng!
 
Hống...!
 
Một quyền xuất ra, như mãnh hổ vồ mồi, hai cổ tay của Triêu Thương nháy mắt bị chấn gãy, theo sau thiết quyền nhanh như gió đánh tới, trực tiếp đấm thẳng vào lồng ngực của Triêu Thương.
 
- Răng rắc.
 
Tiếng xương gãy thanh thúy vang lên, lồng ngực Triêu Thương bị đấm nát không nói, mà thân hình còn giống như chiếc diều đứt dây, trực tiếp bay thãng ra ngoài.
 
- Hộc...
 
Trên không trung. Triêu Thương diễn cảm trắng bệch như tờ, trong miệng không ngừng phun ra máu tươi.
 
- Sưu...
 
Nhìn thấy Triêu Thương bay ngược ra ngoài. Ngu Huyền còn không dừng tay, lao đến như sió, cố aắng trước khi Triêu Thương rơi xuống sàn, tậng cho Triêu Thương thêm một kích trí mạng.
 
- Dừga tay...!
 
Trông thấy Ngu Huyền điên cuồng muốn ra tay hạ sát thủ. 2ã đồng bạn của Triêu Thương, tên Thu Nguyên bỗng dưng quát lạnh một tiếng, cả người giống như u linh nhảy lên sàn đấu, bám sát theo sau lưng Ngu Huyền, hừu thù hóa thành đao, bổ thẳng vào sau gáy của Ngu Huyền.
 
Tập kích ư?
 
Giờ khắc này, Đằng Mộc thế nhưng lựa chọn phương án đánh lén Ngu Huyền, hơn nữa còn muốn dùng nhất kích tất sát, giết chết Ngu Huyền.
 
- Muốn chết!
 
Đúng lúc này, một thanh âm quát lớn vang lên, thân hình khôi ngô của Trần Phàm bất thình lình nhảy ra, giống như một ngọn núi lớn bình thường, đứng chắn ngay sau lưng Ngu Huyền.
 
Bỗng nhiên trông thấy một bóng thân ảnh đứng ra ngăn cản đường đi. Thu Nguyên đang chuẩn bị tập kích, đôi con ngưoi lập tức phóng đại, nhưng tốc độ vẫn không hề giảm bớt chút nào, chỉ cải biến phương hướng tấn công mà thôi, thù đao hung hãng bổ về phía Trần Phàm.
 
- Bá!
 
Đối diện với một kích Thu Nguyên mượn theo đà chạy tấn công. Trần Phàm không hề tránh né, cũng không lùi bước, mà tùy ý chém cánh tay phải của mình ra.
 
Chậm! Rất chậm, cơ hồ người xem toàn trường đều có thể nhìn thấy tốc độ lúc này của Trần Phàm là rất chậm, chậm đến nỗi có thể nhìn thấy rõ ràng mỗi một khâu nhò.
 
Không riêng gì người xem trong hiện trường. Thu Nguyên cũng đã nhìn ra điểm này, khóe miệng của hắn không khỏi dâng lên một nụ cười tàn nhàn, cảm giác tựa như đã trông thấy một màn. Trần Phàm bị thù đao của mình đánh sục.
 
Nhưng...không đợi nụ cười trên khóe miệng hắn thu về, nguyên bản cánh tay phải của Trần Phàm đang thong thả chém ra, bất thình lình gia tãng tốc độ.
 
- Sưu...
 
Nương theo sau một tiếng xé sió, cánh tay phải của Trần Phàm giống như một chiếc kìm sắt bình thường, sắt gao khóa lấy cổ tay của Thu Nguyên, không ai trông thấy rõ Trần Phàm tiếp cận Thu Nguyên như thế nào, mấy người chỉ kịp nhìn thấy bóng ảnh hoa lên.
 
Chửng kiến cồ tay mình bị Trần Phàm thần kỳ phong tỏa. Thu Nguyên sắc mặt biến đối, theo bản năng muốn giãy giụa thoát ra.
 
- Bá!
 
Đúng lúc này, Trần Phàm khẽ động. Nguyên bản hắn đang nắm giữ cổ tay Thu Nguyên. đột nhiên thoáng buông lòng ra, quay người về phía sau...dìma sức kéo mạnh!
 
- Ba!
 
Thanh âm siòn tan bỗng nhiên vang lên, thân hình của Thu Nguyên giống như một viên đạn pháo bắn ra khỏi nòng súng thần công bình thường, trực tiếp bay thẳng đi ra ngoài.
 
Dưới ánh đèn, nguyên bản trên khuôn mặt trắng nõn của Thu Nguyên đã xuất hiện năm dấu ngón tay, máu tươi kèm theo mấy chiếc răng vờ, nháy mắt theo trong miệng hắn phun ra, trên không trung nờ rộ một đóa huyết hoa diễm lệ.
 
Cùng lúc này, một bên khác. Ngu Huyền đã hoàn toàn chìm vào trong điên cuồng, dựa vào hơi sức cuối cùng, giậm chân nhảy lên đuổi theo Triêu Thương, hừu quyền nắm chặt cãng như đạn pháo oanh kích ra.
 
- Răng rắc!
 
Thanh âm xương cốt gãy nát vang lên. Triêu Thương còn chưa kịp rơi xuống đất, liền đã bị pháo quyền của Ngu Huyền đánh Văng ra xa, nặng nề đập xuống sàn nhà.
 
Giờ khắc này, diễn cảm trên khuôn mặt của hắn không còn nhìn thấy nữa điểm kiêu ngạo, có chãng chỉ là thần sắc tái nhợt mà thôi, sắc mặt của hắn trắng bệch như tờ, máu tươi đang không ngừng tràn ra theo khóe miệng, cả người giống như lên cơn động kinh bình thường, không ngừng run rẩy lên.
 
- Hống...!
 
Thấy một màn như vậy, nguyên bản những người xem ở hiện trường, bởi vì tâm tình khẩn trương mà ngừng hát quốc ca, lúc này hãng máu như xem đánh chọi gà. điên cuồng hú lên.
 
Còn Tô San bởi vì lo lắng cho Trần Phàm CÙNG Ngu Huyền mà khẩn trương, trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Lúc này trông thấy Trần Phàm cùng Ngu Huyền đều đánh ngã đối thủ, thì nàng không khỏi thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, diễn cảm phi thường kích động...
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play