Một phút đồng hồ sau, trận đấu chính thức bắt đầu, nguyên bản đại lễ đường đang ồn ào cũng trở nên yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đều chờ mong đội thái điểu A có thế hung hãng giáo huấn đội đại biểu đại học Tokyo một phen, ra một ngụm ác khí.
Kỹ thuật của Chu Văn cùng Tô San mặc dù không tệ, nhưng toàn bộ thực lực chinh thể của thái điểu A đội không tính là lợi hại, không nói đội đại biểu đại học Tokyo từng đại biểu Nhật Bản tham gia trận thi đấu cs toàn cầu, ngay cả chiến đội đứng đầu quốc nội còn kém hơn bọn hắn.
ờ loại tình huống này, kết quả có thể nghĩ - bởi vì Trần Phàm không dự thi, Liễu Xuyên Tình Tử phẫn nộ đem toàn bộ lửa giận phát tiết lên thân mấy người Tô San, ngay từ đầu trận đấu, nàng thông qua kỹ thuật cs khùng bố ngược đãi đám người Tô San hoàn toàn không lực hoàn thủ, vừa mở màn đã kéo dài tới 6: 0.
Lúc sau, tuy rằng nhóm người Tô San thông qua việc tác chiến đoàn thể hòa nhau một ván, nhưng cũng chỉ như muối bõ biển, không thể xoay trận đấu.
Kết quả cuối cùng của trận đấu làm khán giả ủng hộ mấy người Tô San thập phần thất vọng, là 28: 2.
Đây là một trận đấu hoàn toàn nghiêng hẳn về một bên.
Đồng dạng cũng là một hồi nhục nhã.
Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, Liễu Xuyên Tình Tứ nhìn khán giả lặng ngắt toàn trường, trên mặt tràn ngập đắc ý, trong con ngươi tràn ngập trào phúng cùng khinh thường.
Nhưng mặc dù là vậy, nàng tựa hồ cảm thấy còn chưa đũ, trận đấu vừa kết thúc, nàng lập tức đi về hướng Tô San.
Bởi vì trận đấu thảm bại, ngay cả Tô San bên trong, sắc mặt thành viên thái điểu A đội rất khó coi, lúc này thấy Liều Xuyên Tình Tử đi tới, một đám đều đỏ mắt nhìn trừng cô ta.
- Như thế nào? Chẳng lẽ các người không phục sao? Nếu không phục, chúng ta đấu lại một hồi.
Đi tới bên người Tô San, vẻ mặt Liễu Xuyên Tình Tử miệt thị:
- Tin hay không, nếu thêm một trận, ta sẽ cho các ngươi khôngthắng được một ván nào.
- Các ngươi chính là chiến đội cs giôi nhất Nhật Bản, mà chúng ta chỉ là chiến đội nghiệp dư, thắng chúng ta, ngươi rất có cảm giác thành tựu sao?
Đối mặt câu nói móc của Liễu Xuyên Tình Tử. Tô San không nổi giận, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Liễu Xuyên Tình Tử.
- Chiến đội nghiệp dư? Hắc, các ngươi luôn lấy cớ giải vây cho mình.
Liễu Xuyên Tình Tử không chút lưu tình công kích:
- Các ngươi cho rằng làm như vậy có thể bảo vệ tia tôn nghiêm cuối cùng của các ngưoi, nhưng kết quả thường thường ngược lại, như vậy chỉ biết bại lộ sự yếu đuối của các ngưoi.
- Bá.
Lại nghe được lời nói vũ nhục của Liễu Xuyên Tình Tứ, ngay cả Tô San, mọi người trực tiếp đứng lên, trên mặt tràn ngập phẫn nộ.
Nhất là Tô San, nàng phẫn nộ giết chặt nắm tay, tư thế giống như Liễu Xuyên Tình Tứ còn dám tiếp tục nói bậy, nàng sẽ hung hãng đập vào mặt cô ta.
- Không cần quá mức để ý tới thắng bại của trận đấu, cũng không cần hạ thấp thân phận đi xung đột với nữ nhân ngu xuẩn kia.
Khi Tô San sắp sữa không thể khống chế được mình, trong đầu của nàng dần hiện ra lời dãn dò trước đó của Trần Phàm.
Những lời này giống như liều thuốc trấn định, nhất thời làm cho Tô San chợt lãnh tĩnh trở lại, theo sau nàng nhớ ra điều gì đó, biểu tình phẫn nộ dần dần cởi ra trên mặt của nàng, chỉ còn lại nụ cười sáng lạn:
- Liễu Xuyên Tình Tử tiểu thư, nếu ta không đoán sai, thân là người của Liều Xuyên gia tộc, hôm nay ngươi sở dĩ biến thành một người đàn bà chanh chua chỉ biết chửi đồng, hoàn toàn là bởi vì bạn trai của ta không thèm tham gia thi đấu cs đi? Ngưoi vì quá thất vọng cho nên ngưoi muốn thông qua loại phương thức ngu xuẩn này tìm về cân bằng. đúng không?
- Ngươi...
Liễu Xuyên Tình Tử tựa hồ thật không ngờ Tô San sẽ phản kích như thế, sắc mặt lập tức biến đổi, theo sau cười lạnh nói:
- Ngưoi còn không biết xấu hổ nói về bạn trai yếu đuối của ngươi? Ta cho ngươi biết, hắn đến cũng không phải đối thủ của ta, mặt khác, nếu lại có trận đấu, các ngươi cũng sẽ thua, các ngươi biết tại sao không? Bởi vì các ngươi đều là những kẻ vô năng yếu đuối.
- Yếu đuối?
Tô San dùng một loại ánh mắt tội nghiệp nhìn Liễu Xuyên Tình Tứ:
- Liễu Xuyên Tình Tử tiểu thư, ngươi nói một nam nhân được xưng là Thần cs Đồ Tể lại là nam nhân yếu đuối? Ngưoi đang tự đánh vào mặt mình sao? Ta cho ngươi biết, sở dĩ hắn không tham gia thi đấu, không phải vì không dám, mà là khinh thường, khinh thường, ngươi hiểu chưa? Bởi vì, ngưoi. Liều Xuyên Tình Tử, không xứng, cũng không có tư cách làm đối thủ của hắn.
Không xửng, cũng không có tư cách làm đối thủ của hắn!
Oanh!
Nghe được câu này, thân thể Liễu Xuyên Tình Tứ kịch liệt chấn động, khuôn mặt trắng bệch một mảnh.
Chẳng bao lâu khi trước, nam nhân hô mưa gọi sió trong khu vực cs cũng từng nói qua lời nói giống như vậy.
Có thể nói. đây là nỗi đau vĩnh viễn trong nội tâm nàng ta, là si nhục vĩnh viễn.
Vì rửa sạch si nhục, nàng đến Trung Quốc, lại không được như ý nguyện giao thủ với Trần Phàm, cho nên mới đem lửa giận phát tiết lên nhóm người Tô San.
- Liễu Xuyên Tình Tứ, ngươi sẽ không khờ dại cho rằng, ngươi có thể chiến thắng anh ấy đi?
Tô San đã sớm nghẹn một cỗ lửa giận, nhìn thấy sắc mặt Liễu Xuyên Tình Tử không thích họp, biết rõ chọt trúng uy hiếp của nàng ta, tiếp tục không chút lưu tình công kích:
- Ngươi không biết đây là một chuyện rất buồn cười sao? Nếu như ngươi không tin, ngươi có thể lên mạng trong diễn đàn thể thao thi đấu nổi tiếng toàn cầu phát ra một bài post, nói ngươi có thể chiến thắng Đồ Tểs nhìn xem những người chơi sẽ xem ngươi là nữ thần cs cao quý, hay là nữ nhân nm xuẩn.
- Đủ rồi.
Uy hiếp trong lòng Liễu Xuyên Tình Tứ bị Tô San đâm trúng, sắc mặt trở nên dị thường khó coi, trong con ngươi tràn ngập hương vị oán độc:
- Không cần biện giải cái gì, các ngươi có một câu nói, người thắng làm vua người thua làm giậc, thân là người thất bại, ngươi không có tư cách nói mấy câu này với ta.
Nói tới đây, tựa hồ nàng ta cảm thấy còn chưa đủ, lạnh lùng nói tiếp:
- Mặt khác ta cho ngươi biết, không riêng gì trận đấu cs, trận đấu bóng rố cùng võ thuật, chúng ta đều sẽ đem các ngươi đùa giờn trong lòng bàn tay.
Trận đấu cs kết thúc, Trần Phàm lái chiếc cc đi tới tòa biệt thự chiếm diện tích khá lớn tại trung ương khu nhà giàu quận Golf.
Cũng giống như lần trước đi đến, bắt đầu từ ngoài quận. Trần Phàm đã phát hiện được không ít cọc ngầm, ngay cửa biệt thự lại phòng thủ nghiêm mặt - tuy rằng trận chiến đố máu của Hồng Trúc bang cìma Thanh bang đã qua một thời gian, nhưng Hoàng Phũ Hồng Trúc tuyệt đối không dám khinh thường.
- Sư phụ.
Hồi lâu đã không gặp Trần Phàm, Sỡ Qua đứng chờ tại cửa biệt thự đã lâu, thấy hắn lái chiếc cc chạy đến, lập tức hưng phấn nhảy dựng lên.
Nhìn bộ dạng hưng phấn của Sỡ Qua, trong lòng Trần Phàm ấm áp, cho xe dừng lại, đầy cửa xe đi ra ngoài.
- Sư phụ, em đã nhớ thầy muốn chết.
Sở Qua tiến lên thân thiết ôm lấy bà vai Trần Phàm, không lớn không nhỏ nói:
- Vốn em rất muốn điện thoại cho thầy, kết quà lại sợ thầy giáo huấn, lại không dám gọi. Không nghĩ tới hôm nay em vô tình tìm tới tiếu cô, thầy cũng đã tới.
- Tiểu Qua, cậu có biết tiều cô của cậu tìm tôi có chuyện gì không?
Đối với việc Hoàng Phũ Hồng Trúc tìm mình, Trần Phàm đoán không ra, nhưng hắn có thể khẳng định sự tình hẳn là không đơn giàn.
Sỡ Qua lắc lắc đầu:
- Em cũng vừa về không lâu, chỉ nghe tiều cô nói thầy muốn tới, cũng không biết nguyên nhân bà tìm thầy.
Nghe Sỡ Qua nói như thế, Trần Phàm cũng không suy nghĩ thêm, dù sao đã tới nơi này, đáp án rất nhanh sẽ công bố.
Mắt thấy Trần Phàm không nói lời nào, Sở Qua tựa hồ nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt hưng phấn nói:
- Đúng rồi sư phụ, em nghe nói hai ngày nay đại học Đông Hài cùng đại học Tokyo đang làm hoạt động giao lưu gì đó, hãn thật hứng thú đi? Nếu không một lát thầy nói xong chuyện chính sự với tiểu cô, em với thầy đến trường dạo choi?
- Hôm nay cậu khôngđi học?
Trần Phàm cười hôi.
Sắc mặt Sở Qua chọt ũ rũ, sau đó vỗ vỗ ngực:
- Xin sư phụ yên tâm, trốn học nửa ngày mà thôi, với em mà nói không thành vấn đề, chỉ cần tiêu tốn một hai giờ buổi tối là có thể bổ trở lại.
- Được rồi, một lát tôi mang cậu đi.
Trần Phàm biết khà năng học tập của Sở Qua rất tốt, vì thế sau thoáng do dự, liền đáp ứng.
Sau đó hai người lên xe, Trần Phàm lái thẳng đến ga ra, theo Sở Qua dẫn đường, đi tới kiến trúc chính của biệt thự.
Trong đại sành biệt thự, Hoàng Phũ Hồng Trúc đợi đã lâu, thấy Trần Phàm theo Sỡ Qua đi vào biệt thự, lập tức đứng dậy nghênh đón:
- Trần tiên sinh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Bởi vì đang ở nhà, Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng không mặc áo khoác da như ngày thường, trên thân chỉ mặc áo đen, quần da bỏ sát, quần da bỏ sát đem đôi chân dài mê người của nàng hiển lộ thật tinh tế, đường cong bờ mông cũng cực kỳ rõ ràng.
- Chào cô, Hoàng Phủ tiểu thư.
Có lẽ do nguyên nhân nói chuyện thân mặt lần đó, Trần Phàm cũng không dị ứng với Hoàng Phủ Hồng Trúc, ngược lại ấn tượng không sai.
- Tiểu Qua, con đi ra ngoài chơi một lúc, cô cùng Trần tiên sinh có chuyện quan trọng cần bàn.
Hoàng Phủ Hồng Trúc gật đầu cười, dẫn Trần Phàm đi tới bên cạnh sô pha ngồi xuống, sau đó nói với Sở Qua đang tươi cười đứng bên cạnh, lại lấy ra hộp xì gà Cuba chính tông đưa cho Trần Phàm.
- Dạ.
Lần này Sở Qua cũng không bướng binh, mà gật đầu, sau đó nháy mắt với Trần Phàm.
- Hoàng Phủ tiểu thư, cô đột nhiên tìm tôi, có chuyện trọng yếu gì sao?
Mất thấy Sở Qua rời đi. Trần Phàm thẳng thắn hỏi, hiển nhiên hắn cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở nơi này, muốn nhanh chóng chạy về trường học.