Sáng sớm. ánh nắng sáng rờ xuyên thấu qua khe hờ của tấm màn, chiếu vào trong phòng ngủ Tô San, làm phòng ngủ vốn tối đen bừng lên một tia ánh sáng.
 
Trong bóng tối. Tô San chậm rãi mở mắt. ánh mắt vô cùng mở mịt.
 
Đây là nơi nào?
 
Cơ hồ theo bản năng, trong lòng Tô San tự hôi mình, sau đó nàng phát hiện trong tay đang ôm con gấu nhò âu yếm của mình, lập tức hiểu ra: nguyên lai là ở nhà.
 
Hiểu được điểm này, Tô San lại ngây dại, sao mình lại ở nhà? Không phải tối qua mình đi với tên hỗn đản đạp phân chó cùng nhau đi ăn tối sao?
 
Tô San kiệt lực nhớ lại chuyện tối hôm qua, kết quả bởi vì tối hôm qua nàng uống quá nhiều, hơi suy nghĩ một chút, đầu đã mơ hồ hơi đau.
 
Nhẹ nhàng dùng tay nhu nhu huyệt Thái Dương, chờ cơn đau giảm bớt. Tô San chậm rãi ngồi dậy mở đèn tường.
 
Đèn tường sáng lên, làm căn phòng vốn tối đen lại phát sáng lên.
 
Nương ngọn đèn. Tô San nhìn thấy quần áo trên người mình còn nguyên, không khỏi ngây ra, chẳng lẽ do tên hỗn đản đạp phân chó kia đưa mình trở về? Nhất định phải, nếu không mình không có khả năng không thay quần áo đã đi n£Ũ. Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Vì sao mình không nhớ được gì cả?
 
Đủ loại ý niệm hiện lên trong đầu Tô San. Tô San quyết định đi tìm Trần Phàm để hôi rõ ràng.
 
Sau khi xuống giường. Tô San kéo bức màn ra. để ánh nắng sáng rờ tràn vào trong phòng, sau đó mới đi tới trước cửa, mở ra.
 
Dát chi...
 
Theo một tiếng vang nhỏ, cứa phòng mở ra. Tô San lập tức ra khôi phòng.
 
Dát chi...
 
Lại thêm một tiếng thanh âm mở cứa vang lên. Vừa nghe thấy thanh âm này, Tô San theo bản năng dừng bước, nhìn về phía cửa phòng của Trần Phàm, trong lòng thầm nghĩ, cái tên hỗn đản thải phân chó kia bình thường đều thức dậy rất sớm, hôm nay làm sao dậy muộn như vậy? Phải chãng tối hôm qua hắn đã uống quá nhiều?
 
Nhưng...Không chờ Tô San kịp nghĩ ra nguyên nhân, ngay sau đó, nàng giống như trông thấy người ngoài hành tinh bình thường, hai mắt trợn tròn lên, miệng há hốc ra, hoàn toàn rơi vào trong nỗi khiếp sợ.
 
Theo ánh mắt của nàng, có thể rõ ràng nhìn thấy, từ trong phòng ngủ của Trần Phàm bước ra...hoàn toàn không phải Trần Phàm, mà chính là Trương Thiên Thiên. Lúc này Trương Thiên Thiên không còn mặc chiếc áo màu đen của nàng trên người, mà là một chiếc áo sơ - mi màu trắng rộng thìma thình, chiếc áo quá rộng, cho nên đã phủ kín đùi của Trường Thiên Thiên.
 
Đó là áo của Trần Phàm...
 
Thiên Thiên tỷ?
 
Điều này sao có thể.
 
Trong lòng Tô San dâng lên một cơn ba đào dậy sóng, nàng không dám tin, theo sau dùng sức dụi hai mắt, cố aắng nhìn xem cho rõ ràng hơn. Cìma lúc này, sau khi Trương Thiên Thiên trông thấy Tô San xong, trong lòng cũng hơi ngo núng.
 
- San San. đã dậy rồi gh.
 
Không chờ Tô San kịp xác minh người ở phía trước có phải là Trương Thiên Thiên hay không, thì Trương Thiên Thiên đã mở miệng, diễn cảm trên mặt bày ra nụ cười sáng lạn. đồng thời còn duỗi cái lưng mệt mòi, dề thương cực điểm.
 
- ực...
 
Vừa nghe thấy lời chào hôi của Trương Thiên Thiên. Tô San nhanh chóng ngậm miệng vào, sau đó hung hãng nuốt một ngụm nước miếng.
 
- Thiên Thiên tỷ, sao chị lại ở trong đó?
 
Tô San buột miệng dò hôi. đồng thời hai tròng mắt cũng xoay tròn, thần sắc trên mặt tràn đầy vẻ tò mò. Đối với Tô San mà nói, nhìn thấy Trương Thiên Thiên ở trong nhà mình còn rung động hơn so với nhìn thấy ma giữa ban ngày rất nhiều. Huống chL. Trương Thiên Thiên còn mặc áo của Trần Phàm, theo trong phònangủ của Trần Phàm bước ra?
 
- Tôi...
 
Nghe được câu hỏi của Tô San. Trương Thiên Thiên theo bản năng muốn giải thích điều gì đó, nhưng trong lòng vừa động, liền mim cười nói:
 
- À, tối hôm qua chúng tôi đã uống quá nhiều, kết quả Trần Phàm đưa tôi về đây, sau đó để cho tôi ngủ ở trong phòng hắn.
 
Nghe Trương Thiên Thiên giải thích như vậy xong, nội tâm Tô San có chút trầm xuống, thần sắc cũng trở nên khó coi hơn.
 
- Vậy hắn đâu rồi?
 
Tô San ngoài miệng cảm thấy đắng khô nói.
 
- A?
 
Trương Thiên Thiên ra vẻ mở mịt, nói:
 
- Sau khi tinh dậy thì không thấy hắn đâu, hẳn là đang đi luyện công buổi sáng. ân, hẳn là vậy.
 
Sau khi tinh dậy, thì không thấy hắn đâu? Chẳng lẽ tối hôm qua tên hỗn đản kia ngủ cùng Thiên Thiên tỷ hay sao?
 
Đúng rồi!
 
Tên hỗn đản kia háo sắc như vậy, hơn nữa Thiên Thiên tỷ còn đang mặc áo sơ - mi của hắn...
 
Trong đầu hiện lên suy nghĩ này, nội tâm của Tô San bỗng dưng xuất hiện một tia đau nhức. Theo sau hai cánh mũi phập phồng, khóe mắt cũng đã phiếm hồng lên. Bất quá...dù sao nàng cũng là một cô gái kiên cường, tuy rằng trong lòng đang chất chứa đầy ủy khuất, nhưng lại kiên cường không cho mình trào nước mắt ra, mà cố aắng kìm nén ủy khuất, mim cười nói:
 
- Thiên Thiên tỷ, tôi đi rửa mặt đánh răng trước đây.
 
- Hảo, xong xuôi thì chúng ta cùng nhau ăn điểm tâm nhé. Tối hôm qua uống khá nhiều rượu, dạ dày trống trơn, cần uống chút cháo để nuôi dạ dày!
 
Trương Thiên Thiên mim cười nói, tư thế kia giống như nàng mới chính là nữ chù nhân của cãn nhà này.
 
Nghe Trương Thiên Thiên nói, làm cho nỗi ủy khuất trong lòng Tô San bay lên thẳng tắp, bất quá nàng vẫn không nói thêm gì nữa, mà xoay người, hai chân run rẩy bước về phía cầu thang. Nhưng là...lúc này hai chân nàng mềm nhũn vô lực, giống như tùy thời đều có thể sục ngã bình thường.
 
- San San, thực xin lỗi, con người thường ích kỳ, nhất là nữ nhân, nếu muốn trách thì hãy trách bản thân chúng ta đều yêu thương cùng một nam nhân mà thôi.
 
Nhìn thân hình không ngừng run rẩy của Tô San rời đi, trong đôi mắt của Trương Thiên Thiên dâng lên một tia khôngđành lòng, bất quá rất nhanh đã phũ kín một tia kiên định thay thế.
 
Từ nhỏ đến lớn, phàm là người nàng nhìn trúng, nàng thích cái gì, thì tuyệt đối sẽ không bao giờ đem tậng cho người khác. Đây chính là phong cách làm việc của nàng.
 
- Tiểu thư, cô đã dậy rồi ư?
 
Dưới lầu, dì Điền cùng ngày thường giống nhau, sớm đã làm xongbừa điểm tâm sáng, vừa trông thấy Tô San từ trên lầu đi xuống, liền mim cười nói:
 
- Trần thiếu đã ra ngoài tập thể dục, hẳn là sẽ quay về rất nhanh thôi.
 
- Ân.
 
Tô San không yên lòng gật đầu. đồng thời dùng sức cắn môi đáp.
 
Vừa trông thấy biểu hiện dị thường của Tô San, sắc mặt dì Điền thoáng đổi, bước tới phía trước đỡ lấy Tô San, thần tình lo lắng dò hỏi:
 
- Tiêu thư, cô làm sao vậy?
 
- Cháu không sao, có thể là do uống quá nhiều rượu, nên trong lòng có chút khó chịu mà thôi.
 
Tô San kiên cường mim cười, lắc đầu đáp.
 
Nghe Tô San nói như thế, dì Điền khẽ nhíu mày. Từ sau khi đến căn nhà này, đây là lần thử hai nàng trông thấy Tô San lộ ra bộ dáng thương tâm như thế. Lần đầu tiên là hôm sinh nhật cũa Tô San, ngày đó Tô San thập phần thương tâm, nhưng...sau khi biết được Trần Phàm đã chuân bị riêng quà mừng cho mình xong. Tô San lại hưng phấn không gì sánh kịp.
 
Vì thế, lúc này vừa nhìn thấy bộ dạng thương tâm của Tô San, dì Điền đã dám khẳng định. Tô San là đang không vui bởi vì Trần Phàm. Chẳng lẽ hai người đã cãi nhau sao? Không đúng, tôi hôm qua sau khi bọn họ quay về, tiểu thư ngủ thẳng cho đến bây giờ mới thức dậy.
 
Trong đầu dì Điền xoay chuyển các loại ý niệm, theo sau bỗng nhiên mới nhớ ra, tối hôm qua Trần Phàm dẫn Trương Thiên Thiên về nhà, trong lòng chợt tinh ngộ.
 
Lúc này, dì Điền nâng đỡ Tô San đến bên ghế so - fa, chờ Tô San ngồi xuống xong, nàng mới mim cười bình thản nói:
 
- Tiểu thư, tối hôm qua cô và nữ bạn học kia đều uống nhiều rượu. Trần thiếu không có biện pháp đưa hai người đến trường, cho nên đã mang về nhà chúng ta, vốn dĩ, tôi còn tường rằng cô và người bạn học kia sẽ ngủ chung phòng, nào ngờ Trần thiếu đã để người bạn học của cô ngù trong phòng hắn, còn hắn nằm ngù một mình ở trong thư phòng.
 
Oanh!
 
Vừa nghe thấy dì Điền nói như vậy, trong lòng Tô San lại dâng lên ba đào dậy sóng, thần tình khiếp sợ nhìn dì Điền, run giọng hỏi:
 
- Dì Điền, dì...nói là hắn ngủ trong thư phòng sao?
 
- Đúng vậy, hơn nữa còn ngủ rất muộn, nữa đêm tôi lên tầng kiểm tra một vòng, kết quả phát hiện ánh đèn bên trong thư phòng vẫn còn bật sáng.
 
Dì Điền thấy diễn cảm của Tô San phát sinh biến hóa, lập tức mim cười giải thích nói.
 
Lúc này đây, Tô San cũng không hôi thêm gì nữa, mà khẽ mim cười, cười trông thực vui vẻ, có điểm hương vị như đang nín khóc mim cười.
 
Chửng kiến cảnh tượng này, dì Điền trong lòng cười khổ không thôi, làm sao nàng lại khônanhìn thấu tâm tư của Tô San đây chứ?
 
Là ta đã hiểu lầm hắn...
 
Theo sau, trong đầu Tô San bỗng nhiên trào ra cái suy nghĩ này. Ý nghĩ vừa dâng lên, cảm giác áy náy liền tràn ngập ở trong lòng nàng. Nhưng là...Thiên Thiên tỷ rõ ràng đã nói với mình như vậy, huống chỉ tên hỗn đản kia vốn rất háo sắc...
 
Trong lúc áy náy, đồng thời Tô San cũng tìm được lý do, theo bản năng trong đầu dần dần hiện ra cảnh tượng Trần Phàm kích tình cùng Dai Fu ở trên internet.
 
- Bất kể như thế nào, đều là ta đã hiểu lầm hắn, ta không nên không tin hắn mới đúng. Chờ hắn quay về, ta sẽ giải thích với hắn.
 
Tô San trong lòng âm thầm tự nhủ với mình.
 
Sau khi làm ra quyết định xong. Tô San theo bản năng đứng dậy, đi rửa mặt đánh răng, kết quả sau khi đứng lên, thân hình lại cửng đỡ ra.
 
Nếu tên hỗn đản kia không cùng Thiên Thiên tỷ ngủ chung phòng, vậy tại sao Thiên Thiên tỷ còn nói ra những lời như thế đây? Hơn nữa nàng còn đang mặc áo của tên hỗn đản kia.
 
Vô tình? Hay là cố ỹ?
 
Nếu như cố tình, thì hiển nhiên Thiên Thiên tỷ là đang châm ngòi ly gián quan hệ giữa mình cùng tên hỗn đản kia. Hay...hay Thiên Thiên tỷ cũng thích tên hỗn đản kia rồi sao?
 
Vừa nghĩ tới điều này, cả người Tô San liền chấn động, diễn cảm trên mặt tràn đầy thần sắc khiếp sợ. Bất quá rất nhanh, nàng đã nhíu mày, trong đầu theo bản năng dần dần hiện ra cảnh tượng những lúc Trương Thiên Thiên đối mặt cùng Trần Phàm, dường như thái độ nguyên bản đã thay đổi, hơn nữa...Cái ngày đội Thái Điểu A tham gia trận chung kết cs, Trương Thiên Thiên đứng bên ngoài quan sát, nhìn thấy mình cũng không chào hòi.
 
Hơn nữa, trận đấu kết thúc, sau khi nàng quay trở về phòng ký túc xá. Trương Thiên Thiên đều không nhắc tới trận đấu một chữ nào. Tương phản, chờ sau khi trông thấy Trần Phàm. Trương Thiên Thiên mới nói đến trận đấu cs kia. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
 
Trước sau tương phản như vậy, là kẻ ngu ngốc đều có thể hiểu ra. Trương Thiên Thiên là hướng về Trần Phàm mà đã xem qua trận đấu chung kết giải CS!
 
Trong lòng hiểu được điểm này, Tô San biết. Trương Thiên Thiên hơn phân nửa là đã thích Trần Phàm rồi, nếu không cũng sẽ không cố tình châm ngòi ly gián quan hệ giữa mình và Trần Phàm.
 
Theo sau, thần sắc của nàng liền trở nên cực kỳ khó coi, chân mày gắt gao nhãn thành một đoàn, trong con ngươi cũng lóe lên quang mang kỳ dị.
 
Cho tới nay, cùng người khác sinh hoạt đời thường, nàng tuy rằng luôn tranh cường háo thắng, nhưng chưa bao giờ bày ra âm mưu hàm hại người khács mà thủy chung vẫn luôn duy trì tính cách hiền hòa đơn thuần.
 
Đơn thuần, không có nghĩa là nàng không biết cái gì!
 
Tô Thanh Hải là thương nhân kỳ tài ngút trời ở trong thương giới Đông Hải, thân làm con gái của Tô Thanh Hải. Tô San chãng lẽ lại là một cái phế vật hay sao?
 
- Thiên Thiên tỷ, chị làm như vậy là hơi quá đáng rồi.
 
Trông thấy Trương Thiên Thiên từ trên lầu bước xuống. Tô San theo bản năng nắm chặt phấn quyền, ở trong lòng tự nói với mình.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play