- Không cần phun những câu ngoan thoại dọa người. Nếu mày có bản lĩnh thì hãy cùng Ngu gia khoa chân múa tay so chiêu luôn bây giờ đi.
 
Đồng dạng không hề lo sợ Hoàng Hiểu Đông sẽ trả thù còn có Ngu Huyền, bởi vì hắn xưa nay chưa biết hai chữ "sợ hãi" viết như thế nào.
 
So sánh cùng Ngu Huyền mà nói, thì Tiêu Phong xuất thân gia đình phú hào nhưng thật ra lại hơi có đôi chút lo lắng, bời vì hắn đã từng kiến thức qua rất nhiều công tử ca hung hăng càn quấy. Hiểu rõ đám công tử ca này trả thù sẽ đáng sợ như thế nào.
 
Chu Văn vẫn mười phần bình thản như cũ, giống như chuyện tình phát sinh trước mắt cùng hắn không có quan hệ bình thường.
 
Hoàng Hiểu Đông sinh ra trong gia đình giàu có truyền thống, từ nhỏ đã bị hun đúc, cho nên lòng dạ so với những đứa bạn cùng lứa tuổi vẫn luồn xuất sắc hơn. Nếu không, hắn cũng sẽ không ờ dưới những tình huống ăn khổ, mà kiên trì theo đuổi Tô San.
 
Lúc này chửng kiến thần tình tươi cười trào phúng của Trần Phàm, cùng hình dáng nghé con không sợ cọp của Ngu Huyền, hắn cũng không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ cười lạnh một cái, sau đó liền mang theo Lưu Vĩ bỏ đi.
 
- Hiểu Đông Ca, anh có muốn tồi gọi điện thoại kêu người tới phế mấy tên tiểu tạp chủng này đi hay không?
 
Thời gian buổi sáng. Lưu Vĩ ờ trong trường học đã bị Ngu Huyền lăng mạ nhục nhã, nín một bụng lửa giận ờ trong lòng. Vừa rồi ờ trong này đụng phải Ngu Huyền, vốn tường rằng sẽ nhả ra được ngụm ác khí, nhưng thật không ngờ phải ngậm bồ hòn làm ngọt, điều này khiến cho hắn hoàn toàn nòi giận rồi. Chi là khi trước Ngu Huyền uy hiếp, hắn giận mà không dám làm gì, lúc này sau khi bước theo Hoàng Hiếu Đông đi vào cửa hành lang, hắn mới hung hăng nói.
 
Hoàng Hiểu Đông lắc đầu:
 
- Không được.
 
- Vì sao?
 
Lưu Vĩ hồ nghi:
 
- Chẳng lẽ Hiểu Đông Ca còn lo lắng, làm như thế sẽ bị Tô San khinh thường?
 
- Thúi lắm!
 
Hoàng Hiểu Đông sắc mặt phát lạnh, hờ hững nói:
 
- Chuyện tình phát sinh xung đột vừa rồi, có rất nhiều người chứng kiến, nếu mấy người bọn hắn xảy ra chuyện gì không may mắn, kẻ ngu ngốc cũng biết đây là do chúng ta làm ra.
 
- Vậy thì sao chứ? Bọn chúng có tìm được chứng cớ hay không!
 
Lưu Vĩ diễn cảm không cho là đúng, hắn trước kia đã phế đi không ít người dám chống đối cùng hắn. Có một số lằn ngay cả người bị hại biết là hắn làm, nhưng đều không tìm ra được bằng chứng.
 
- Bốp!
 
Hoàng Hiểu Đông thất vọng, chụp đầu Lưu Vĩ một cái:
 
- Ta nói này Tiểu Vĩ, cha cậu cũng là người thông minh, nhưng sao cậu làm việc mà không hề động não chút nào đây? Nếu người bình thường, chúng ta làm như vậy hiển nhiên sẽ không có gì. Nhưng cái tên ẻo lả trong đám người bọn hắn thoạt nhìn có chút bối cảnh, tuy rằng không đến mức làm cho chúng ta kiêng kị, nhưng vẫn phải nên cần thận một chút, không được làm gì khi chưa rõ ràng.
 
Bị Hoàng Hiểu Đông giáo huấn như vậy. Lưu Vĩ đại khí cũng đều không dám thở mạnh, hắn từ nhỏ đến lớn đi theo Hoàng Hiểu Đông, biết rõ thủ đoạn của Hoàng Hiểu Đông, tựu ngay cả ông già cũng thường xuyên kêu hắn phải đem Hoàng Hiểu Đông làm tấm gương mà học tập.
 
- Bây giờ chúng ta phải làm sao?
 
Vừa đi vào hành lang tầng hai. Lưu Vĩ lấy hết dũng khí nhỏ giọng dò hỏi.
 
Hoàng Hiểu Đồng khẽ dừng bước, âm trầm nói:
 
- Ngày mai phải đi tham gia huấn luyện quân sự, ta nghe mẹ nói một chi đội trong trung đoàn Võ Cảnh Đông Hải sẽ tiến hành huấn luyện quân sự ờ quân doanh. May mắn. đội trưởng chi đội kia là ông chú của ta, khi đến quân doanh, ta chơi chết bọn chúng!
 
Vừa nghe Hoàng Hiểu Đông nói như thế. Lưu Vĩ không khỏi hưng phấn lên, hắn phi thường rõ ràng, một khi Hoàng Hiểu Đông tức giận, thì cũng giống như là giết người không thấy máu, mà hẳn cũng đã từng gặp qua ông chú của Hoàng Hiểu Đông, người này cực kỳ yêu thương Hoàng Hiểu Đông.
 
Cùng lúc đó, trong chính sảnh dưới tầng một, bốn người Tô San đã gọi xong thức ăn, mà nhóm Trần Phàm cũng ăn không sai biệt lắm rồi. Có thể bởi nguyên nhân đắc tội cùng Hoàng Hiểu Đông, cho nên Tiêu Phong cũng mất đi hứng thú bắt chuyện cùng bốn người Tô San.
 
Ngu Huyền ờ thời gian đánh nhau sẽ không hề chau mày, nhưng ở trên phương diện tán tỉnh nữ nhân, lại quá kém cỏi, thuộc hạng người nhìn thấy nữ nhân là sẽ lúng túng không biết phải nói gì, hiển nhiên là sẽ không bao giờ chủ động nói chuyện.
 
về phần Chu Văn, hắn là một cái Lý Luận Để tiêu chuẩn, ờ trong mắt hắn chi có nghệ thuật cơ thể con người mà thồi. Ba người đều không nói lời nào, hiển nhiên Trần Phàm cũng không có chủ động bắt chuyện cùng nhóm Tô San, mà thích ý ngồi hút thuốc lá, thể nghiệm cảm giác sau khi ăn hút một điếu thuốc, hương vị này so với cuộc sống thần tiên còn khoái hoạt hơn rất nhiều.
 
Tô San theo dư quang chứng kiến biểu tình thích ý của Trần Phàm, tâm tình nàng phi thường phức tạp. Nàng lấy bốn người Trần Phàm đem ra làm tấm mộc, cũng chỉ là xung động nhất thời, hiện giờ làm thành như vậy, trong nội tâm của nàng nhiều ít vẫn có điểm áy náy cùng tự trách.
 
Bời vì...Nàng biết Hoàng Hiểu Đông luồn luôn kiêu ngạo hung hăng càn quấy đã thành tính. Hiện giờ, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho bốn người Trần Phàm.
 
Tồ San lo lắng đồng thời. Trương Thiên Thiên cũng hứng thú đánh giá Trần Phàm. Chuyện tình phát sinh lúc trước nàng đã nhìn thấy tất cả, Trần Phàm tựa như chỉ nói vài lời đơn giản nhưng cũng ân giấu sát khí thâm sâu. điều này không khỏi làm cho nàng phải nhìn hắn bằng cặp mắt khác xưa.
 
Mà càng khiến cho nàng tò mò chính là. Tô San vì sao phải trợ giúp Trần Phàm đây?
 
Ngay từ đầu. Trương Thiên Thiên cho rằng Tô San chỉ là muốn nhân cơ hội này, cùng Hoàng Hiểu Đông phân rõ giới tuyến, nhưng lúc này nhìn thấy rõ tâm tình áy náy trong mắt Tô San, thì nàng bắt đầu ý thức được, sự tình chân chính cũng không như suy nghĩ trong đầu của nàng.
 
- Vị bạn học này, các anh đã chọc tới đại phiền phức rồi, hai người lúc trước các anh trêu chọc bối cảnh không hề đơn giàn đâu. Trong hai người đó, mẹ của Hoàng Hiểu Đông chính là phó hiệu trường của trường Đông Hài chúng ta, nếu bọn hắn muốn trả thù các anh, thì sợ rằng các anh sẽ phải nghỉ học đó.
 
Trương Thiên Thiên đạm nhạt hướng Trần Phàm nói.
 
Trương Thiên Thiên vừa thốt ra lời này, diễn cảm áy náy trong mắt Tô San càng nghiêm trọng hơn, còn trong đôi con ngươi của Tiêu Phong cùng Chu Văn thì đều hiện lên một tia lo lắng, bất quá chi có Ngu Huyền là vẫn tức giận nói:
 
- Nếu bời vì chuyện này mà phải nghỉ học. ông liền đi cắt đứt cái chân chó của hai thằng đó.
 
Nghe Ngu Huyền nói như thế, trong đôi con ngươi của Trương Thiên Thiên hiện lên một tia khinh thường, bời vì nàng xem thường nhất chính là những người dùng vũ lực để giải quyết vấn đề. Dạng khinh thường, đồng thời nàng cũng nhìn thẳng về phía Trần Phàm, chờ mong câu trả lời của hắn, nàng tự tin có thể thông qua diễn cảm biến hóa trên mặt Trần Phàm mà xác minh phán đoán ở trong lòng của mình.
 
- Yên tâm đi, trường đại học Đông Hải là ngôi trường chính quy nổi tiếng, coi như mẹ của Hoàng Hiểu Đông là phó hiệu trưởng thì cũng không thể nào tùy tiện khai trừ các anh.
 
Không đợi Trần Phàm mờ miệng, Tô San đã lên tiếng giải thích. Bời vì nàng đã làm ra quyết định, khi trờ về sẽ gọi điện thoại cho cha mình, trợ giúp Trần Phàm xử lý cái chuyện phiền toái này.
 
- Di, không phải cô đem chúng tôi trờ thành ruồi bọ sao? Như thế nào còn chủ động nói chuyện cùng tôi? Hay là cô cũng hiểu ngôn ngữ ruồi bọ? Hoặc có thể cô còn là một con ruồi cái?
 
Trần Phàm ra vẻ kinh ngạc liếc mắt nhìn Trương Thiên Thiên nói, không hề có chút ý tứ cấp thể diện cho Trương Thiên Thiên. Bời vì hết thảy biểu hiện của Trương Thiên Thiên đều rơi vào trong mắt hắn, hắn tự nhiên là biết nàng ta hỏi như vậy, là muốn thăm dò quan hệ của mình cùng Tô San. điều này khiến cho hắn phi thường phản cảm. Hắn luôn luôn không ưa thích những người tự cho mình là đúng, nhất là cái hạng nữ nhân tự nhận bản thân mình thông minh xuyên thấu hết thảy như Trương Thiên Thiên này.
 
Lời này của Trần Phàm vừa thốt ra, bầu không khí xung quanh nhất thời trờ nên phi thường xấu hổ. Trương Thiên Thiên thiếu chút nữa thẹn quá hóa giận, mà Tô San thì giật mình, nàng không ngờ Trần Phàm còn dờ hơi như thế!
 
Nguyên bản Tiêu Phong còn đang lo lắng Hoàng Hiểu Đông sẽ trả thù, nhưng khi nghe Trần Phàm nói ra những lời này thì không khỏi dờ khóc dờ cười. Tại hắn xem ra. Trần Phàm đúng là hạng người không hề biết thương hoa tiếc ngọc, nhưng Ngu Huyền thì vô cùng bái phục, hắn và Trần Phàm giống nhau, theo bản năng đều phản cảm với Trương Thiên Thiên.
 
- Vị bạn học này, anh đang nói cái gì đó?
 
Tô San hung hăng trừng mắt liếc nhìn Trần Phàm một cái. Theo sau hướng Trương Thiên Thiên an ủi:
 
- Thiên Thiên tỷ, không cần quản tới con ruồi đó. để cho hắn kêu vo ve là được rồi.
 
Ngắn ngủi tức giận qua đi, diễn cảm tức giận của Trương Thiên Thiên đã khôi phục bình thường, không nói thêm gì nữa, chi là khiêu khích liếc mắt nhìn Trần Phàm, giống như đang mong chờ bị kịch sắp xảy ra cho đám người Trần Phàm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
 
Đối vói khiêu khích của Trương Thiên Thiên. Trần Phàm tịnh chẳng thèm quan tâm, nhưng đối với chuyện tình Tô San ngày sau ở cùng nữ nhân như Trương Thiên Thiên. Trần Phàm lại có điểm lo lắng.
 
ở trong mắt Trần Phàm xem ra. Tô San tuy ngoài mặt là con tiểu quỷ cái, nhưng đối với bầu không khí không lành mạnh tiếp xúc không nhiều. Lấy lòng dạ của Trương Thiên Thiên, nếu muốn đùa giỡn Tô San, thì tuyệt đối là có khả năng xoay Tô San như chong chóng.
 
- Nữ nhân tự cho bản thân mình là đúng, hy vọng thượng đế phù hộ, ngươi đừng đánh chủ ý xấu xa lên trên người Tô San. Nếu không cho dù Thiên Vương lão tử giáng lâm cũng không thể nào cứu nổi ngươi đâu.
 
Trần Phàm chậm rãi bóp tắt điếu thuốc lá, nguyên bản trong đôi con ngươi bình tĩnh thoáng dâng lên một tia lo lắng.
 
Đối với hắn mà nói, địch nhân không phân biệt nam nữ, trong từ điển làm người của Trần Phàm, không bao giờ có câu thương hoa tiếc ngọc gì hết.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play