Như thấy được hành động của Trần Phàm, Tô San đột nhiên bừng tỉnh từ trong nỗi khiếp sợ, theo bản năng nghiêng đầu sang chỗ khác, khuôn mặt nháy mắt trở nên vô cùng đỏ bừng, run rẩy bộ ngực, nũng nịu mắng:
 
- Trần Phàm, anh là tên lưu manh, anh quả thực quá buồn nôn.
 
Nghe được tiếng mắng yêu kiều xấu hổ của Tô San, Trần Phàm dở khóc dở cười. Bởi vì trong gian phòng ngủ tại nhà thuê có phòng tắm, hơn nữa là riêng biệt, cho nên mỗi lần hắn tắm rửa xong đều trần truồng đi ra.
 
- "Ngô, tôi không phải cố ý.
 
Trần Phàm xấu hổ nói, theo sau lại cảm thấy được không đúng, bổ sung:
 
- Bất quá...hình như là tôi có hại a.
 
- Lưu manh, còn không nhanh thay quần áo.
 
Giờ khắc này, trong lòng Tô San cũng không còn nỗi lo lắng cùng đau lòng, chỉ còn lại xấu hổ và giận dữ, hỗn đản đạp phân chó này, hắn...hắn lại có thể trần truồng đứng ngay trước mặt mình nói chuyện, tuyệt không hề cảm thấy xấu hổ, thật sự là quá vô sỉ.
 
Lần này, Trần Phàm cũng không tiếp tục nói gì, mà lập tức đi vào phòng ngủ mặc đồ ngủ vào.
 
Nghe được thanh âm đóng cửa, Tô San thật cẩn thận lộ ra một khe hở giữa hai bàn tay, trộm nhìn qua, khi thấy Trần Phàm đã đi vào phòng ngủ, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nhưng khuôn mặt vẫn đỏ rực, nhìn như muốn chảy ra nước, lại cảm thấy thật nóng bỏng, cảm giác chỉ hận không thể lập tức tìm một cái lỗ chui vào mới tốt.
 
Dùng sức lắc lắc đầu, cố gắng không để cho mình suy nghĩ một màn xấu hổ vừa rồi, ai ngờ vô luận Tô San cố gắng như thế nào, đều chẳng thấm vào đâu - một màn kia giống như sử dụng ma pháp, chặt chẽ cắm rễ trong đầu óc Tô San.
 
Tên hỗn đản này cũng thật quá vô sỉ, thật mắc cỡ chết người, có nên rời đi hay không đây?
 
Trong đầu không ngừng hiện lên thân hình khôi ngô tràn ngập sức bật cùng ngỗ ngược của Trần Phàm, đồng thời "thập sắt" sừng sững trong rừng rậm đen nhánh, trái tim Tô San đập càng lúc càng nhanh, có ý niệm trốn tránh nảy lên trong đầu.
 
- Dát chi...
 
Đúng lúc này, Trần Phàm mặc bộ áo ngủ màu trắng đi ra khỏi phòng.
 
- A.
 
Có lẽ đã để lại di chứng, lại nhìn thấy Trần Phàm đi tới, Tô San theo bản năng hô nhỏ một tiếng, che ánh mắt, xuyên thấu qua khe hở nhìn thấy Trần Phàm đã mặc quần áo tử tế, mới buông hai tay.
 
Nhưng...hoặc có lẽ bởi nguyên nhân nội tâm có quỷ, Tô San ngay từ đầu không dám trực tiếp nhìn thẳng vào ánh mắt Trần Phàm, trong lòng giống như cất giấu một con thỏ, "thùng thùng" kêu to không ngừng.
 
So ra mà nói, Trần Phàm giống như không có việc gì, thần kỳ hơn chính là một màn dở khóc dở cười vừa rồi làm lệ khí cùng sát ý còn lưu lại trong con ngươi hắn dần dần lui tán.
 
- Lão bà, cô có tới cũng phải lên tiếng gọi đi chứ, tôi có thể chuẩn bị trước không phải sao?
 
Trần Phàm làm như không biết mấy chữ "không biết thẹn" viết như thế nào, thích ý uống một ngụm nước trái cây, cười nói.
 
Chào hỏi trước?
 
Làm chuẩn bị?
 
Anh còn vô sỉ nào hơn nữa không?
 
Tô San khóc không ra nước mắt, điện thoại di động của nàng đã bị Triệu Thiên Bá lấy đi, căn bản không thể liên hệ Trần Phàm, như thế nào chào hỏi?
 
Trong lòng tuy rằng cảm thấy Trần Phàm quả thực vô sỉ tới cực điểm, nhưng Tô San là hoàng hoa khuê nữ, lần đầu tiên nhìn thấy thân thể trần truồng của nam nhân, khiếp sợ cùng ngượng ngùng vẫn chưa kịp thối lui, những lời này tự nhiên là nói không nên lời.
 
- Làm sao hiện tại anh mới trở về?
 
Trong lúc bối rối, Tô San theo bản năng hỏi một câu, lời vừa ra khỏi miệng, nàng lại lấy hết dũng khí đưa mắt nhìn Trần Phàm.
 
Trần Phàm ra vẻ kinh ngạc nói:
 
- Chẳng lẽ Sở Qua không nói với mọi người?
 
- Hắn nói anh được một bảo tiêu của hắn cứu đi, các anh vì tránh né truy kích nên tách ra.
 
Tô San dựa theo lời nói của Sở Qua đáp.
 
Trần Phàm gật đầu phụ họa:
 
- Ân, tôi được hộ vệ của hắn mang theo chạy về hướng nam, sau khi tránh né truy kích, liền trực tiếp ngồi xe trở lại, nhưng do chúng tôi quá mức khẩn trương đã chạy quá xa, cho nên mới lãng phí thời gian dài như vậy.
 
- Trần Phàm, chúng ta đi báo cảnh sát đi, không thể cho tên khốn kiếp Triệu Hoành nhơn nhởn ngoài vòng pháp luật.
 
Nghe Trần Phàm vừa nói như thế, nỗi tức giận trong lòng Tô San lại bừng lên, nắm chặt tay, cảm giác kia giống như nói, nếu giờ phút này Triệu Hoành có sống lại xuất hiện ngay trước mặt nàng, nàng sẽ đánh thẳng cho mặt hắn nở hoa.
 
Báo cảnh sát?
 
Trần Phàm không biết nói gì - lúc này nếu như báo cảnh sát, chỉ sợ cảnh sát đòi bắt chính là hắn, đó quả thực chính là chui đầu vô lưới.
 
- Ngô, bảo tiêu Sở Qua rất lợi hại, bọn họ sẽ giúp chúng ta giáo huấn hai tên vương bát đản kia, cô không cần quan tâm.
 
Trần Phàm nghĩ nghĩ nói:
 
- Còn nữa lão bà, thời gian đã không còn sớm, cô nhanh đi tắm, chúng ta đi ngủ sớm một chút đi. Cô xem xem, tiện nghi trong phòng ngủ không tệ, giường rất mềm, thật thích hợp làm chuyện đó...
 
Nguyên bản Tô San bởi vì kéo đầu đề lên người Triệu Hoành mà thập phần phẫn nộ, lúc này ngạc nhiên nghe được Trần Phàm nói ra những lời vô sỉ như vậy, thiếu chút nữa tức muốn ngất đi, đồng thời trong đầu không tự chủ được hiện ra một màn vừa rồi. Nguồn: http://truyenfull.vn
 
Vẻ ửng đỏ thật vất vả tán đi lại xuất hiện trên mặt Tô San, chỉ thấy nàng xấu hổ cùng giận dữ đứng lên khỏi sô pha, tức giận nói:
 
- Ai muốn ngủ cùng phòng với anh, làm xuân thu đại mộng của anh đi.
 
Nói xong, Tô San giống như chú nai con hoảng sợ, đỏ mặt gần như chạy trốn khỏi phòng.
 
Nhìn bóng lưng Tô San rời đi, khóe miệng Trần Phàm mỉm cười, nguyên bản trong lòng bởi vì sự giết chóc mà khôi phục lạnh lùng lại chảy qua một dòng nước ấm, lệ khí cùng sát ý còn sót lại trong con ngươi cũng tùy theo biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
 
Loại cảm giác này thật giống như một nam nhân ở bên ngoài chịu đủ sương gió, kiệt lực quay trở về ngôi nhà của mình, hưởng thụ không khí ấm áp, toàn bộ mỏi mệt cùng oán khí đều biến mất không còn sót lại chút gì.
 
- Ba.
 
Trần Phàm lấy gói thuốc lá rút một điếu châm lửa, ngồi tựa trên sô pha, nhẹ nhàng hút một hơi, con ngươi không ngừng chuyển động, tựa hồ đang suy tư kế tiếp nên làm sao đối phó Tiết Cường.
 
Hiển nhiên, hắn tuyệt đối không cho phép trái bom hẹn giờ như Tiết Cường tiếp tục tồn tại, hắn nhất định phải đem nguy hiểm bóp chết từ trong trứng nước.
 
Mà cách tốt nhất để bóp chết nguy hiểm chính là để cho Tiết Cường tiến vào hũ tro cốt để sám hối!
 
Trong bất tri bất giác, Trần Phàm đã hút xong một điếu thuốc.
 
Bóp tắt tàn thuốc, Trần Phàm vốn định đứng dậy đi mở máy tính nhìn xem bưu kiện được hồi phục hay chưa, nhưng nghĩ lại điều gì, bỏ qua ý nghĩ này, mà đứng dậy đi về hướng phòng ngủ.
 
Đối với người bình thường mà nói, sau khi trải qua loại chuyện như đêm nay, đừng nói là ngủ, không bị tinh thần thất thường xem như đã là chuyện tốt.
 
Nhưng đối với Trần Phàm mà nói, hết thảy đêm nay cùng những gì đã từng trải qua so sánh chẳng khác nào đứa con nít đùa với ông nội, từng, hắn ở trong rừng rậm nguyên thủy tại Phi Châu, bị trên trăm tên lính đánh thuê tinh anh đến từ khắp toàn cầu đuổi giết, hắn vẫn dám lớn mật ẩn trong bụi rậm mà ngủ, huống chi là nằm trên giường lớn thật thoải mái?
 
Không biết mấy giờ giữa đêm, trong lúc ngủ mơ Trần Phàm ngạc nhiên mở mắt, lỗ tai dựng thẳng lên, nghe động tĩnh ngoài cửa.
 
Bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, tiếng bước chân hơi có chút hỗn loạn.
 
Nhận thấy được điểm này, thần kinh buộc chặt của Trần Phàm lại buông ra, bởi vì theo tiếng bước chân mà xem, người kia cũng không phải sát thủ, dù sao mỗi một sát thủ giết mục tiêu trong bóng tối đều sẽ đem bước chân giảm xuống âm thanh nhỏ nhất.
 
- Dát chi...
 
Tiếng bước chân dừng lại, Dai Fu với mái tóc vàng trong bộ áo ngủ màu đen xuất hiện ở cửa, hơn nữa nương theo ánh trăng có thể thấy được Trần Phàm đang tựa nửa người vào đầu giường.
 
- Đồ tể, anh có khỏe không?
 
Không mở đèn, Dai Fu đi thẳng tới chỗ Trần Phàm, vừa đi vừa lo lắng hỏi.
 
Trong bóng đêm, Trần Phàm có thể rõ ràng nhìn thấy gương mặt lo lắng của Dai Fu, cũng có thể nhìn thấy thân thể mềm mại nhưng nóng bỏng như lửa của nàng, thậm chí có thể ngửi được hương thơm cơ thể khiến kẻ khác xúc động cùng hương vị vừa mới tắm rửa trên người nàng.
 
Hương thơm mê người đầy ý vị bay vào lỗ mũi Trần Phàm, thân thể mềm mại nóng rực mê người trước mắt, Trần Phàm nổi lên phản ứng bản năng của nam nhân, cây thương dưới thân trong nháy mắt cao cao dựng thẳng lên.
 
Thân thể tự nhiên biến hóa, làm cho Trần Phàm không biết nói gì, hắn không nghĩ tới, đã qua lâu như vậy lực miễn dịch của chính mình đối với thân thể Dai Fu vẫn thấp tới như thế.
 
Chờ khi Trần Phàm lấy lại tinh thần chuẩn bị mở miệng, Dai Fu đã đi tới trước người Trần Phàm, bàn tay trắng noãn chặn lấy miệng Trần Phàm, thở ra một làn hương thơm tho nói:
 
- Honey, đừng tiếp tục nghĩ tới chuyện đêm nay được chứ? Hiện tại chúng ta nên làm một ít chuyện có ý nghĩa.
 
Hiển nhiên theo Dai Fu xem ra, sở dĩ Trần Phàm không lập tức mở miệng, là bởi vì vẫn còn sa vào cảnh tượng giết chóc đêm nay, điều này làm trong nội tâm nàng có chút lo lắng. Thân là một bác sĩ tâm lý xuất sắc, nàng hiểu rất rõ một khi loại bệnh tình như Trần Phàm bởi vì giết chóc mà tái phát, sẽ càng không thể vãn hồi.
 
Cảm giác kia giống như người nghiện thuốc lá mạnh mẽ dùng ý chí cai thuốc, sau đó hút trở lại.
 
Một khi hút trở lại, bệnh nghiện thuốc lá sẽ càng tăng nặng hơn không nói, hơn nữa muốn từ bỏ xác suất cơ hồ là con số không.
 
Trong lúc nói chuyện, thân thể mềm mại nóng bỏng của Dai Fu đủ để khiến bất kỳ nam nhân nào điên cuồng trực tiếp ngã xuống trong lòng Trần Phàm.
 
Không đợi Trần Phàm mở miệng, môi của hắn đã bị đôi môi gợi cảm ướt át của Dai Fu dán lên, một cỗ hương thơm từ trong miệng nàng tràn ngập, một đầu lưỡi linh hoạt cạy răng hắn, chui vào, trực tiếp cuốn lên đầu lưỡi của Trần Phàm, dùng sức hấp lấy.
 
Cùng lúc đó, ngón tay mảnh khảnh của Dai Fu vuốt ve từ cổ Trần Phàm dần xuống dưới, móng tay nhẹ nhàng xẹt qua da thịt tràn đầy vết thương trên người hắn, bám theo từng trận khoái cảm tê dại, làm cây thương của hắn bành trướng tới một trình độ thật khủng bố.
 
Theo sau, khi thân thể Trần Phàm không ngừng run rẩy, miệng phát ra thanh âm rên rỉ, bàn tay kia lại một đường đi xuống, lướt qua cơ bụng cứng rắn như thép tấm của hắn, trực tiếp cầm cây thương đang nhô cao.
 
Oanh!
 
Lần này giống như gặp phải chất xúc tác, lập tức đốt lên lửa dục trong cơ thể Trần Phàm, một cổ khô nóng từ trong bụng dâng lên, làm cho cả người Trần Phàm đột nhiên chấn động đồng thời bàn tay bỗng nhiên ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Dai Fu, hơi hơi phát lực, xoay người một cái, trực tiếp đặt Dai Fu ngay dưới thân.
 
- Hô...
 
Mặt đỏ tai hồng thở hổn hển, Trần Phàm cũng không còn có chút do dự nào, bàn tay quen thuộc đặt lên hai tòa núi non cao ngất, tùy ý bóp nhẹ.
 
Dai Fu cực kỳ phối hợp dùng đôi đùi trắng nõn thẳng tấp kẹp lấy vòng eo thô dày của Trần Phàm, dùng sức đung đưa vòng eo, đồng thời khuôn mặt đỏ lên thở hổn hển nói:
 
- Honey, em muốn...em muốn...anh giống như lúc trước thô bạo muốn em...
 
Trần Phàm hoàn toàn bị lửa dục cắn nuốt nghe được lời này, không hề dừng lại, tách ra hai chân, bên hông dùng sức nhấn tới...
 
("Ta X ta X ta X ta kháo, rơi vào trong hoa viên dòng suối nhỏ, cảm thụ cảm giác bao vây cực nóng, cây thương dưới thân Trần Phàm oan khuất mắng:
 
- đều do các ngươi không bỏ phiếu gây ra họa a, làm hại đại gia ta tiến lầm cửa...
 
)
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play