Tùy Qua chính là muốn lấy tinh hoa, dung nhập vào trong tu hành của bản thân. Nếu không, muốn hoàn thành từng bước tu hành, không biết ngày tháng năm nào mới có thể đạt tới trình độ “một quyền kinh Cửu Châu”.

- Kinh Nguyên Phượng, nếu như ta là ngươi, hiện tại sẽ không nghĩ tới chuyện chạy trốn.

Tùy Qua bình thản nói, cũng không nhìn Kinh Nguyên Phượng một cái, ánh mắt vẫn quan sát bức vẽ:

- Nếu như ta là ngươi sẽ suy nghĩ thật kỹ làm thế nào xuất lực cho chủ nhân, kiếm được nhiều chỗ tốt. Nếu không, ngươi ra khỏi gian phòng này sẽ bị mất mạng, tội gì phải như vậy? Ngược lại, nếu như ngươi biểu hiện tốt, hai hạt Địa Nguyên đan trong tay ta, rất nhanh sẽ là của ngươi. Ngươi mới vừa đoạt xá thành công, cũng cần bổ sung chút nguyên khí không phải sao.

Tâm ma Kinh Nguyên Phượng đích xác là có lòng muốn chạy trốn, bởi vì dù sao nó cũng là tâm ma, nhất định không cam lòng làm nô dịch cho người tu hành loài người. Đáng tiếc chính là, chủ nhân của nó là Tùy Qua, hiểu biết của hắn đối với tâm ma sợ rằng nhiều hơn bất cứ người tu hành loài người nào. Nhất là, Tây Môn Trung vẫn đi theo bên cạnh Tùy Qua, phân tích các loại ý nghĩ và tập tính của tâm ma cho hắn, cho nên tâm ma Kinh Nguyên Phượng muốn giở trò trước mặt Tùy Qua, quả thực chính là tự tìm đường chết.

- Chủ nhân. . . Ta nào có lòng muốn chạy trốn.

Kinh Nguyên Phượng nhìn Địa Nguyên đan trong tay Tùy Qua, chỉ hận không thể lập tức sử dụng, nhưng nó dần dần biết được tính tình của Tùy Qua, biết chỉ có thể hiện ra giá trị, mới có thể nhận được chỗ tốt chân chính. Cho nên, Kinh Nguyên Phượng vắt hết óc suy nghĩ , rốt cục mới lôi ra vật hơi có chút giá trị:

- Chủ nhân, ta nhớ ánh sáng của quang đoàn không giống nhau, nhìn từ xa, giống như ngôi sao, một sáng một tối . . . Nhưng, thứ tự cụ thể, ta thật sự nhớ không rõ.

- Ừ, coi như một tin tức có giá trị.

Tùy Qua nói:

- Vậy thì, ngươi phải suy nghĩ thật kỹ.

- Vâng, chủ nhân.

Kinh Nguyên Phượng vội vàng nói, bắt đầu ngẫm nghĩ cái gọi là thứ tự.

Còn Tùy Qua lại bắt đầu suy nghĩ đến thứ những chấm đen kia đại diện. Tùy Qua cũng coi bọn chúng là “Đan điền”, nhưng hắn dĩ nhiên biết, đan điền của con người chỉ có một, những “đan điền” không phải là đan điền này rút cuộc là cái gì?

Tùy Qua đặt lực chú ý lên giữa trán, dựa theo bức vẽ của Kinh Nguyên Phượng, chỗ đó cũng có thể có một “đan điền” tồn tại. Đối với cổ võ, Tùy Qua hiển nhiên rất xa lạ, bởi vì trước mắt bất luận là kẻ nào, bao gồm cả ma đầu tâm ma, cũng không biết rõ công pháp v

à nguyên lý của cổ võ, nhưng dựa vào vị trí của 360 cái “đan điền”, Tùy Qua rốt cục dò xét được lối đi tiến vào cổ võ. Sở dĩ, Tùy Qua lựa chọn theo dõi “đan điền” đầu tiên là ở giữa trán, bởi vì vị trí rất đặc thù, bất luận là đạo môn hay là phật tông, vị trí ở giữa trán, đều có truyền thuyết tương tự:

Thiên nhãn, còn được gọi là con mắt thứ ba.

Ở phật tông, trong thần linh đạo môn cung phụng, cũng có người có “thiên nhãn” giữa trán, hơn nữa thiên nhãn không chỉ là một loại trang sức, mà ẩn chứa pháp lực cường đại. Bởi vậy có thể thấy được, chỗ này đích xác là có chút huyền diệu .

Hiện tại, Tùy Qua sẽ phải tìm ra huyền diệu trong chuyện này.

Kể từ khi bước chân vào Tiên Thiên kỳ, Tùy Qua giống như những người tu hành khác, cũng bắt đầu “Cầu giả bên ngoài”, không ngừng thông qua tụ tập và thu nạp linh khí thiên địa, đề cao cảnh giới tu vi, tuy nhiên cũng giảm bớt tiến thêm một bước khai phá đối với thân thể của mình. Lúc này, Tùy Qua còn quên mất thân phận người tu hành Kết Đan kỳ của mình, giống như một thiếu niên mới tiến vào điện phủ võ học, thăm dò huyền bí của võ học.

May là, tinh thần lực của Tùy Qua lại vượt xa người tu hành Kết Đan kỳ, cái này rất có trợ giúp để hắn thăm dò chỗ huyền bí trên thân thể của mình. Nhất là, khi Tùy Qua tụ tập toàn bộ tinh thần lực đến giữa trán, hắn thấy được thứ quan trọng trước kia bị hắn bỏ quên.

Ở giữa trán, quả nhiên có con mắt thứ ba!

Thật ra, đó cũng không phải “con mắt” chân chính, mà là một huyệt vị, một huyệt vị bí ẩn chẳng bao giờ được hắn lưu ý đến, trong điển tịch của bất kỳ đạo môn nào, cũng chưa từng phát hiện ra huyệt vị này. Huyệt vị này, nhìn như không dùng được, cũng không giống như các huyệt vị rõ ràng khác, có máu và nguyên khí lưu động bên trong, nó giống như một con rồng ngủ đông, mãi mãi bất động, chờ đợi có người phát giác và thức tỉnh nó.

- Giấu diếm kỹ như thế, nên gọi ngươi là ám huyệt sao.

Tùy Qua nghĩ thầm, đặt một cái tên cho huyệt vị u ám trong cơ thể. Trong thân thể có rất nhiều minh huyệt, không chỉ có người tu hành, còn có rất nhiều thầy thuốc kỹ càng, cũng nắm rõ vị trí và chỗ dùng của những minh huyệt này. Minh huyệt là rõ ràng, là động, còn ám huyệt là u ám, là yên lặng, vì vậy rất khó bị người tu hành nhận thấy được.

Thậm chí, bởi vì ám huyệt ngủ đông bất động, thậm chí tựa hồ không có bất kỳ chỗ dùng nào, cho nên cho dù tình cờ phát hiện, chỉ sợ cũng sẽ nhanh chóng lãng quên. Nếu như không phải hiện tại tinh thần lực của Tùy Qua rất mạnh, hơn nữa cũng biết vị trí đại khái của ám huyệt này, chỉ sợ Tùy Qua cũng không thể phát hiện ra tồn tại kia. Nhưng hiện tại, đối với Tùy Qua mà nói, giống như phát hiện ra một bảo tàng bí mật.

Trời sanh ta tất có hữu dụng.

Trên thân người, mỗi một khối da thịt, xương cốt, mỗi một đạo kinh mạch, huyệt vị, đều có chỗ dùng. Ám huyệt này nhìn như không dùng được, trên thực tế khẳng định không phải như thế. Ám huyệt này, nhất định chính là nơi phát ra lực lượng của người tu hành cổ võ, đồng dạng cũng là thứ Tùy Qua hiện tại có thể phá vỡ. Để chứng thật phỏng đoán của mình, Tùy Qua rót một tia nguyên khí vào trong ám huyệt.

Hoàn toàn không có phản ứng.

Cổ quái!

Suy nghĩ một lát, hắn lại rót càng nhiều nguyên khí vào bên trong.

Vẫn không có phản ứng.

Ám huyệt này, giống như một cái động không đáy, tất cả nguyên khí rót vào đều biến mất, Tùy Qua cũng không cách nào cảm ứng được hướng đi của những nguyên khí này, hơn nữa nếu như không phải tinh thần lực điều tra đến tồn tại kia, Tùy Qua thậm chí không thể cảm giác được tồn tại của ám huyệt này.

- Chẳng lẽ, mình nghĩ sai rồi?

Trong lòng Tùy Qua không khỏi có chút buồn bực, nếu ám huyệt chính là một “đan điền” khác, như vậy nó có thể thu nạp và tồn trữ nguyên khí , vì sao lại không hề có phản ứng như vậy?

Mình thật sự nghĩ lầm rồi sao?

Tùy Qua cảm thấy không có khả năng, hắn tin ý nghĩ của mình là chính xác, có lẽ chỉ vì chưa hiểu rõ ám huyệt này mà thôi.

- Thử lại lần nữa! Cho dù ám huyệt này có thể “nuốt chửng” nguyên khí, ta phải xem rút cuộc nó có thể nuốt chửng bao nhiêu!

Tùy Qua quyết định chắc chắn, càng rót nhiều nguyên khí vào trong ám huyệt.

Tiếp tục rót vào!

Nhiều nguyên khí hơn!

Rốt cục, chỗ ám huyệt sinh ra phản ứng.

Hơn nữa phản ứng này cũng tương đối kịch liệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play