- Cốc cô nương, thời đại của cô có vu thuật, người Vu tồn tại không?
Tùy Qua hỏi vấn đề này có vẻ như hòa hợp.
- Vu thuật? Vu nhân, là kẻ nào?
Cốc Ngạn Tuyết mờ mịt mà hỏi thăm.
- Đó chính là thời đại không có vu thuật, Vu nhân?
Tùy Qua hơi suy nghĩ, sau đó nói:
- Xem ra thời đại của tôi và cô quá cách xa nhau rồi, xác thực là phi thường xa xôi.
- Tiên sinh, lần trước anh lấy trên thi thể của tôi một ít mảnh vỡ, không biết có phát hiện gì không?
Cốc Ngạn Tuyết lại nói.
- Thật xấu hổ, tôi đã quên chuyện này.
Tùy Qua áy náy nói ra, lúc ấy hắn thật có lấy một ít mảnh vỡ trên người Cốc Ngạn Tuyết, nhưng mà sau khi quay vào Hồng Mông thạch thì bị cảnh sát giao thông quấy rầy, nghĩ lầm hắn và Trầm Quân Lăng đang chơi trên xe, vì vậy Tùy Qua cũng quên nghiên cứu thi thể của Cốc Ngạn Tuyết.
- Không có sao.
Cốc Ngạn Tuyết nói:
- Tôi chỉ hỏi một chút thôi. Dù sao, cuối cùng chỉ là thân xác thối tha. Tiên sinh, anh còn có gì nghi hoặc không?
- Tôi có rất nhiều nghi hoặc. Nhưng mà chỉ sợ lúc này không giải được, có việc cần cô giúp, tôi sẽ hỏi cô.
Tùy Qua nhìn tiểu Ngân Trùng nói:
- Ngươi giúp Cốc cô nương tiếp tục học ngôn ngữ cho tốt.
Tiểu Ngân Trùng ước gì được xem tivi, lập tức mang theo Cốc Ngạn Tuyết rời khỏi.
Ảnh Phong cũng không có đi, nhìn Tùy Qua nói ra:
- Chủ nhân, ngươi thật sự đã hạ quyết tâm, là muốn nếm thử một chút sao? Nếu như ngươi thành công, đúng là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả nha! (trước kia không có ai, sau này không có ai)
- Chưa từng có ai?
Tùy Qua cười nói:
- Cổ nhân không phải thử qua rồi sao?
- Đúng vậy a, nhưng mà không có thành công mà.
Ảnh Phong nói:
- Cốc Ngạn Tuyết nói tuy kết thành kim đan không thể tiến thêm một bước nữa, chẳng khác nào là thất bại. Nếu như chủ nhân nếm thử, tất nhiên sẽ không tiếp nhận loại thất bại này.
- Ngươi đang nhắc ta buông tha sao?
Tùy Qua hỏi.
- Không phải.
Ảnh Phong nói:
- Ta biết rõ chủ nhân một khi hạ quyết tâm thì không dễ dàng buông tha. Ta chỉ nhắc nhở chủ nhân, tiểu Ngân Trùng có mấy lời nói đúng, chuyện này nguy hiểm cực cao, chủ nhân tại không có nắm chắc gì cả, vẫn không nên thử thì tốt hơn. Nếu không chính là tự hủy tiền đồ.
- Nói rất đúng.
Tùy Qua gật đầu.
Ảnh Phong thấy Tùy Qua xác thực thận trọng, cũng không nói thêm cái gì, quay về linh điền.
Tinh thần lực Tùy Qua trở lại thân thể, sau đó nhớ tới trước đó Cốc Ngạn Tuyết nói, hắn cầm mảnh vỡ thi thể Cốc Ngạn Tuyết ra sau đso cầm Cửu Diệp Huyền Châm Tùng.
- Ồ, xảy ra chuyện gì?
Lúc hắn lấy Cửu Diệp Huyền Châm Tùng ra, Tùy Qua kinh ngạc, hắn lấy một cây Cửu Diệp Huyền Châm Tùng ra không ngờ xảy ra biến hóa: một quả Cửu Diệp Huyền Châm Tùng phẩm chất đã cao hơn, dường như là thủ đoạn cao minh luyện chế ra đâm vào mảnh vỡ.
Cửu Diệp Huyền Châm Tùng này Tùy Qua không có cẩn thận tế luyện qua, nhưng cũng xem là pháp bảo tự nhiên. Nhưng mà Tùy Qua lại không nghĩ rằng chỉ một mảnh vỡ thi thể của Cốc Ngạn Tuyết lại có thể làm phẩm cấp Cửu Diệp Huyền Châm Tùng đề cao, đây là chuyện khó tưởng tượng nổi.
Tùy Qua hơi chấn động một chút và cẩn thận xem xét.
Mảnh vỡ thi thể này cũng không có linh lực chấn động, nhưng kỳ quái là, bên trong và bên ngoài không có hủ hóa biến chất. Có thể thấy được thi thể của nàng khác với người thường. Nhưng mà rốt cuộc bất động điểm nào, vì sao thi thể của nàng lại có thể giúp Cửu Diệp Huyền Châm Tùng tăng phẩm chất lên?
Hẳn là!
Đầu óc Tùy Qua sáng lên, hắn nghĩ ra một suy nghĩ giật mình:
Có lẽ lúc trước hắn phán đoán sai, không phải đan mộc tẩm bổ thi thể của nàng, mà là thi thể của nàng tẩm bổ đan mộc.
Suy nghĩ này quá khủng khiếp, nhưng mà Tùy Qua cảm giác có lẽ đây mới là suy nghĩ thích hợp nhất.
Vì vậy Tùy Qua mang tâm tình kích động dùng cương khí nghiền nát một mảnh thi thể này, sau đó hết sức chăm chú quan sát biến hóa trong lòng bàn tay.
Nguyên khí!
Nguyên khí bành trướng.
Tùy Qua cảm giác trong lòng bàn tay của mình phóng thích nguyên khí còn mạnh hơn một viên Tinh Nguyên Đan bộc phát.
Rất khó hiểu nổi, mảnh vỡ thi thể của Cốc Ngạn Tuyết lại ẩn chứa nguyên khí khổng lồ như thế! Một chút mảnh vỡ cũng vượt qua một hạt Tinh Nguyên Đan, như vậy nếu cả thân thể của nàng thì sao?
Tùy Qua giờ mới hiểu được, vì sao Cốc Ngạn Tuyết nói ở niên đại xa xưa như thế giống như tới từ hai vũ trụ song song nhau, đang ở một đoạn thời không khác nhau. Chỉ sợ bởi vì thời đại Cốc Ngạn Tuyết sinh hoạt quá xa xưa, đã lâu tới mức vượt qua niên đại lịch sử mà Tùy Qua biết.
Về phần tại sao nàng tồn tại được, có lẽ là bởi vì thi thể của nàng, có lẽ cũng liên quan tới một đoạn đan mộc kia. Nhưng cho dù như thế nào, thi thể của nàng bản thân là một kiện "Bảo vật".
Điểm này ngay cả Tùy Qua cũng nhìn lầm.
Hắn vẫn chưa phát giác ra có gì biến hóa.
Đương nhiên, đây có lẽ là bởi vì Cốc Ngạn Tuyết chưa từng có tu hành qua, cho nên nàng không biết cách phóng thích nguyên khí ra.
Nhưng mà đối với Tùy Qua mà nói, đây là thu hoạch quá lớn.
Vô tâm trồng liễu liễu thành xanh um..
Ai từng nghĩ tới Cốc Ngạn Tuyết là một thi thể nữ tử "Bình thường" lại biến thành một kiện "Bảo bối" .
Nếu như không phải Tùy Qua nhất thời có suy nghĩ, muốn "Khám nghiệm tử thi" Cốc Nhạn Tuyết, chỉ sợ rất khó phát hiện bí mật trong thi thể của nàng.
Nhân sinh vô thường như thế, ngươi vĩnh viễn không biết lúc nào có kinh hỉ đang chờ ngươi, lúc nào có bi kịch đang chuẩn bị trước mặt.
Ngẫm lại, tinh thần lực của Tùy Qua quay lại trong Hồng Mông thạch, sau đó tìm được Cốc Ngạn Tuyết, nói ra:
- Cốc cô nương, thật sự xấu hổ, lại quấy rầy cô rồi.
- Tùy tiên sinh khách khí.
Cốc Ngạn Tuyết nói:
- Có thể nhìn thấy thế giới hiện tại, đối với tôi mà nói giống như sống lại lần nữa. Đúng rồi, tiên sinh tìm tôi nhanh như thế, hẳn là có phát hiện gì sao?
- Đúng vậy, là có phát hiện. Hơn nữa còn phát hiện kinh người.
Tùy Qua nói:
- Thi thể của cô rất kỳ quái ah, chất chứa nguyên khí khổng lồ. Cho dù là thân thể người tu hành cũng không thể so sánh. Hơn nữa trước kia là tôi đoán sai, chỉ sợ không phải đan mộc tẩm bổ thi thể của cô, mà là thi thể của cô tẩm bổ cho nó, khiến cho nó trải qua ngàn năm vạn năm có lẽ thời gian còn lâu hơn, cũng còn có thể tiếp tục tỏa ra sinh cơ bừng bừng.
- Làm sao có thể?
Cốc Ngạn Tuyết ngạc nhiên nói:
- Tôi chỉ là người bình thường, thi thể người bình thường chỉ có ba tới năm năm là hoàn toàn mục nát ah, làm sao có thể tồn tại lâu như thế, còn có tác dụng như vậy?
- Ba năm năm?
Tùy Qua còn cho rằng lỗ tai của mình có vấn đề.
- Thân thể người bình thường trong thời đại của cô, cũng có thể bảo tồn ba năm năm, chính là tùy tùy tiện tiện chôn xuống đất, có thể bảo tồn ba năm năm?
- Đúng vậy a.
Cốc Ngạn Tuyết nói ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT