- Không phải cậu lấy được chỗ tốt gì từ chỗ hắn chứ?
Giọng nói của Lam Lan đã có chút ít khinh thường.
Tùy Qua vội vàng nói:
- Dĩ nhiên không phải. Tôi biết Lam tỷ ghét ác như cừu, làm sao có thể nhận chỗ tốt từ Phùng Thiên Minh. Tôi chỉ muốn nói cho tỷ biết, Phùng Thiên Minh đã bị trừng phạt. Người như thế, nên để cho hắn biến mất ngoài tầm mắt công chúng, nếu lên tivi hoặc báo chí chỉ lãng phí tài nguyên truyền thông.
- Bị trừng phạt?
Lam Lan nghi ngờ nói:
- Làm sao tôi không biết.
- Tin tức của tôi linh thông hơn cô.
Tùy Qua nói:
- Nếu cô không tin..., tôi dẫn cô đi xem.
Lam Lan do dự một lát, sau đó nói:
- Tốt nhất cậu đừng gạt tôi!
- Tôi gạt cô lúc nào?
Tùy Qua cười nói.
Đi xuống lầu, Lam Lan lái chiếc xe của nàng ra ngoài.
Tùy Qua vừa nhìn dấu hiệu xe, nhất thời kinh hãi: đó là một chiếc Mercesdes-Benz đắt tiền!
Với tuổi đời như Lam Lan, chỉ sợ cũng không đủ mua một cái bánh xe của chiếc xe này.
- Ngây người ra làm gì, lên xe đi!
Lam Lan quay kiếng xe xuống, nói với Tùy Qua.
Sau khi lên xe, Lam Lan mới nói với Tùy Qua:
- Sao vậy? Nhìn bộ dạng của cậu, có phải cảm thấy tôi có vấn đề kinh tế hay không?
- Làm gì có.
Tùy Qua cũng không thừa nhận.
- Hừ, tôi nhìn ra rồi.
Lam Lan hừ một tiếng:
- Mẹ tôi làm ăn ở Canada, có chút tiền, xe này món quà của bà. Bà nói chủ yếu xe này có tính năng tương đối khá, làm người viết báo, không thể thiếu phương tiện đi lại.
- Có người mẹ giàu có thật là tốt .
Tùy Qua cười nói.
- Đi đâu?
Lam Lan lại nói.
- Miếu thành hoàng.
Tùy Qua nói.
Lam Lan đạp chân ga, chiếc xe lao vút đi.
Miếu thành hoàng thành phố Đông Giang, tọa lạc ở khu đông thành phố.
Những năm gần đây, thành phố Đông Giang đề xướng phát triển du lịch, miếu thành hoàng đã trải qua tu sửa, trở thành một trong những điểm tham quan của Đông Giang.
Mặc dù không phải là chủ nhật, nhưng du khách tới đây dâng hương cũng không ít.
Lam Lan dừng xe, cùng Tùy Qua đi đến trước mặt Phùng Thiên Minh.
Tùy Qua cúi người xuống, nói với Phùng Thiên Minh:
- Phùng lão bản, chúc mừng phát tài. Cuộc sống ở đây đã quen chưa.
- Phì!
Trong mắt Phùng Thiên Minh bắn ra vẻ cừu hận, phun nước miếng vào ngưoi Tùy Qua, đáng tiếc làm sao có thể phun đến người Tùy Qua.
Sau đó, Phùng Thiên Minh lại huy động hai tay, muốn tát Tùy Qua một bạt tai, nhưng hai tay của hắn rơi vào khoảng không.
- Phùng lão bản, bình tĩnh chớ nóng.
Tùy Qua cười nói, lấy từ trong túi quần ra một tờ hai mươi đồng, ném xuống trước mặt Phùng Thiên Minh:
- Nếu có thời gian rảnh, tôi sẽ thường xuyên đến chiếu cố việc làm ăn của ông.
Phùng Thiên Minh nhìn Tùy Qua, lòng đầy lửa giận, đáng tiếc hắn không thể nói được.
Lam Lan nhìn Phùng Thiên Minh một hồi, nàng rốt cục tin chắc, tên hành khất hai chân tàn phế, miệng không thể nói trước mặt, chính là lão tổng Phùng Thiên Minh của hãng dược Watson, cũng chính là Tổng giám đốc Phùng Hưng Dương của nhà máy thuốc Thanh Liên. Hắn đào thoát khỏi chế tài của luật pháp, nhưng lại không thể tránh được vận mệnh.
Sau đó, Lam Lan lên xe, nói với Tùy Qua:
- Do cậu làm sao?
Tùy Qua ha hả cười nói:
- Tôi làm gì có bản lĩnh như vậy. Chỉ ngẫu nhiên tới miếu thành hoàng, nhìn thấy Phùng Thiên Minh nằm ở đấy, lúc đầu tôi còn tưởng mình bị hoa mắt. . .
- Vậy sao? Tôi sẽ xem chuyện này không liên quan đến cậu.
- Tuyệt đối không có.
Tùy Qua nói:
- Cô cũng biết, con người Phùng Thiên Minh, không biết đã hại bao nhiêu người, đắc tội bao nhiêu người, hắn lưu lạc đến bước này, đó cũng là báo ứng.
- Không sai, hắn đáng bị trừng phạt.
Lam Lan nói, khởi động xe:
- Cậu đi đâu, tôi tiễn cậu một đoạn?
- Trở về trường.
Tùy Qua nói, xế chiều có hai tiết ngoại ngữ, đây là tiết học duy nhất Tùy Qua không thể vắng mặt.
Mắt kiếng không hổ là sinh viên tốt nghiệp ở Đông Đại, hiệu suất làm việc tương đối kinh người.
Chỉ dùng thời gian một tuần, đã hoàn thành thay đổi hãng dược Watson, hơn nữa cam kết tạo ra một đội ngũ quản lý dày dặn kinh nghiệm.
Dĩ nhiên, mắt kiếng xử lý chuyện hiệu suất kinh người như thế, cũng có nhân tố Cuồng Hùng Bang bên trong. Một số chuyện ở ngoài sáng không cách nào giải quyết, có Hắc bang ra mặt, giải quyết trong bóng tối, thường dễ dàng hơn một chút, đây cũng là một trong những nguyên nhân Hắc bang sở dĩ tồn tại.
Sau khi trang bị nhân viên đúng chỗ, dĩ nhiên là cần tiến hành sản xuất, kiếm tiền rồi.
Lúc trước, hãng dược Watson chủ yếu sản xuất thuốc men thông thường, tỷ như thuốc cảm mạo, chất kháng sinh .... Loại thuốc này mặc dù rất nhiều, nhưng chi phí rất thấp, hơn nữa Phùng Thiên Minh hối lộ rất nhiều lãnh đạo, bác sĩ bệnh viện, cho nên lượng tiêu thụ của hắn vẫn tương đối khá, lợi nhuận cũng hết sức khả quan.
Cũng chính vì nguyên nhân này, Phùng Thiên Minh mới bị Lam Lan chú ý.
Hiện tại, hãng dược Watson đã được Tùy Qua tiếp quản, nhưng hắn cũng không muốn tiếp quản con đường làm ăn của Phùng Thiên Minh, bởi vì hắn không muốn để những bác sĩ vô lương tâm kiếm lời.
Huống chi, trước mặt Đường Vũ Khê, Tùy Qua từng phát ra hào ngôn, muốn cho người trong thiên hạ đều được khám bệnh. Mặc dù khẩu hiệu này có chút khó thành hiện thực, nhưng Tùy Qua thật sự hi vọng có một ngày có thể làm được, còn hiện tại, hắn đang cố gắng theo phương hướng này.
Tiếp quản hãng dược Watson, là bước quân cờ đầu tiên.
Bước quân cờ thứ hai , chính là đẩy mạnh phát triển thuốc cao dán. Đây cũng là loại thuốc đầu tiên Tùy Qua muốn đẩy ra, sau khi tiếp nhận Watson.
Không, hiện tại đã không gọi là thuốc cao dán, mà tên là "Đế ngọc cao".
Không nói đến nhân phẩm của Phùng Thiên Minh, việc hắn đổi tên thuốc cao dán thành "Đế ngọc cao", là rất không sai , Tùy Qua thật sự hài lòng.
Cái tên "Đế ngọc cao" này, tuyệt đối vang dội hơn thuốc cao dán.
Vốn, muốn sản xuất một loại tân dược, từ nguyên vật liệu đến thành phẩm, cũng cần thời gian chuẩn bị rất dài. Nhưng Phùng Thiên Minh thật sự là một cao thủ, không chỉ xin được quyền độc quyền từ thuốc cao dán của Tùy Qua, giấy chứng nhận cho phép sản xuất, hơn nữa ngay cả máy móc sản xuất, nguyên vật liệu cũng được chuẩn bị đầy đủ.
Cho nên, trải qua hai ngày mài hợp cải tiến, đế ngọc cao đã có thể sản xuất số lượng lớn.
Đối với dược hiệu của thuốc dán, bọn người Sơn Hùng đích thân thể nghiệm qua, cho nên vô cùng tin tưởng, nhất định có thể kiếm rất nhiều tiền.
Ai ngờ, tất cả nhân viên kinh doanh mắt kiếng phái đi đều "Tử trận" toàn bộ.
Thành phố Đông Giang, từ khu vực thành thị đến hương trấn, lại không có bệnh viện nào nguyện ý sử dụng đế ngọc cao.
Mặc dù có quyền độc quyền, có giấy chứng nhận cho phép sản xuất, nhưng chính là người ta không chịu nể, không cần đế ngọc cao của anh.
Mắt kiếng không khỏi cảm khái, lực lượng quy tắc ngầm thật là cường đại.
Không có tiền lễ, không có khấu trừ, vậy thì không có cửa vào!
Khi mắt kiếng kể lại khốn cảnh cho Tùy Qua, Tùy Qua cười nói:
- Mắt kiếng ca, anh là sinh viên tốt nghiệp Đông Đại cơ mà, làm sao ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng làm không được? Anh có biết, ở nông thôn, nhà chúng tôi bán thuốc cao dán như thế nào không? Chúng tôi không có giấy chứng nhận độc quyền, cũng không có giấy chứng nhận cho phép sản xuất, nhưng cung vẫn không đủ cầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT