- Ông nói là, bà cốt này có ‘ thần ’ không phải là thần mà ông thờ phụng sao?
- Chủ nhân minh giám.
Tây Môn Trung nói:
- Tâm ma chúng tôi thờ phụng thần duy nhất là ‘ Thánh Tổ ’. Nhưng mà lực lượng của Thánh Tổ thật sự quá mạnh mẽ, cho dù một nguyên thần nhỏ hàng lâm, chỉ sợ không phải kẻ nào trên thế giới này có thể thừa nhận. Đương nhiên, trong thế giới tâm ma chỉ sợ cũng không có ai cường đại tới mức thông qua hiến tế khiến phân thân Thánh Tổ hàng lâm. Lý Tố Tố đương nhiên phải hiến tế cho ‘ bán thần ’, sau đó thu hoạch lực lượng bán thần.
- Tôi có thể lý giải đơn giản rằng, Lý Tố Tố chính là dựa vào người khác?
Tùy Qua hỏi.
- Chủ nhân cao minh.
Tây Môn Trung xảo trá nói:
- Đúng là như thế, nhưng mà không có sao, dùng tu vị của chủ nhân thì cô ta có mời ai cũng vô dụng. Hơn nữa chủ nhân nhất định phải tiêu diệt 'thần' của nàng ta, như vậy...
- Như vậy tôi có thể bắt được nguyên thần phân thân nhập vào Lý Tố Tố đúng không?
Tùy Qua hiểu suy nghĩ của Tây Môn Trung.
- Không tệ!
Tây Môn Trung nói:
- Nguyên thần phân thân của tên kia, so ra còn đại bổ hơn hồn phách của Lý Tố Tố nhiều.
- Tốt!
Tùy Qua cười ha hả, nói:
- Tây Môn Trung, nếu như lần này thắng lợi, chỗ tốt của ông không ít đâu.
- Đa tạ chủ nhân!
Tây Môn Trung đại hỉ, hắn biết rõ Tùy Qua gần đây hùng hồn, đồng ý chỗ tốt thì không phải hạt vừng đậu xanh gì đó.
- Muốn được chỗ tốt, vậy phải giữ vững tinh thần, sớm tìm được ‘ bà cốt ’ kia, sau đó tùy thời tiêu diệt nàng.
Tùy Qua nói:
- Nhưng mà, ông biết cô ta giấu ở đâu hay không?
- Chủ nhân, thực không dám đấu diếm, những ngày này tôi âm thầm bảo hộ Trương Minh cảm thấy không có chuyện gì, cũng đã bắt đầu cân nhắc tư liệu ma đầu, Lý Tố Tố này chỉ là một trong số đó, bởi vì tôi biết rõ chủ nhân nhất định sẽ tiếp tục săn giết chúng.
Tây Môn Trung hào hứng bừng bừng giải thích:
- Lý Tố Tố này chính là bà cốt, cô ta nhất định sẽ đi cổ động người khác tín ngưỡng, mê tín cô ta, sau đó đạt được bí mật mà không ai biết. Chủ nhân không phải thường xuyên nói, chó không sửa tính ăn cứt sao, bà cốt này không buông tha vốn ban đầu của mình đâu.
- Ân, có đạo lý. Nhưng mà mấu chốt chính là cô ta ở nơi nào?
Tùy Qua lại nói.
- Chủ nhân, tôi phân tích như vầy. Ba cốt này phải đầu độc người ta, cô ta nhất định sẽ đầu độc những nhân loại chưa trải qua giáo dục. Có hai nguyên nhân, một nguyên nhân là đầu óc của những người này đơn điệu, dễ dàng bị đầu độc; thứ hai, những người này đa số ở nơi xa xôi, có thể tránh đi Long Đằng điều tra.
- Tốt. Tiếp tục.
- Cho dù là nơi xa xôi, bởi vì bà cốt đã có chuyện lúc trước, cho nên cũng không có khả năng hoàn toàn tránh đi tai mắt của Long Đằng.
- Úc, vậy ông nói thế, ngược lại có mâu thuẫn với nhau rồi?
- Một chút cũng không mâu thuẫn.
Tây Môn Trung rất tự tin nói:
- Cho nên muốn hoàn toàn tránh né tai mắt của Long Đằng, kỳ thật cũng rất đơn giản -- chính là rời khỏi Hoa Hạ.
- Sát!
Tùy Qua cảm thán một tiếng, nói:
- Tây Môn Trung, ông biết cả Châu Á rộng bao nhiêu hay không? Sớm biết ông nói là đi tìm người xa lạ ở toàn bộ Châu Á này, tôi sẽ buông tha mục tiêu này, đây không phải phạm vi quá lớn sao.
- Chủ nhân lo ngại.
Tây Môn Trung nói ra:
- Tôi sao dám khoe khoang trước mặt chủ nhân, lãng phí thời gian của chủ nhân cơ chứ. Tôi dám khẳng định, bà cốt này cũng chỉ ở biên giới chung quanh Hoa Hạ mà thôi, bởi vì cô ta không có khả năng rời xa địa bàn của ‘ chủ tử ’ được, nếu không ‘ thần trên thân ’ chỉ sợ mất linh nghiệm. Mặt khác, phạm vi biên giới rất hỗn loạn, cô ta có thể đục nước béo cò.
- Cho dù lời này của ông có đạo lý, nhưng mà phạm vi biên giới cũng quá rộng.
Tùy Qua có chút thất vọng nói.
- Chủ nhân, tôi đã nghiên cứu qua, quốc gia giáp biên giới Hoa Hạ có mười bốn nước, gần biển đương nhiên không tính. Nhưng mà chủ nhân, tôi dám khẳng định, bà cốt tử nhất định sẽ đứng ở phía nam, bởi vì rất nhiều tâm ma có thân thể đều không muốn dừng ở nơi quá lạnh. Lý Tố Tố kia một mặt muốn thành lập giáo phái, một mặt khẳng định cũng muốn săn bắn, cho nên chắc chắn phải đi xuống phía nam.
- Lý do này của ông quá gượng ép.
Tùy Qua nói ra:
- Hy vọng sau khi chúng ta đi xuống phía nam không đi uổng phí một hồi.
- Không phải!
Tây Môn Trung nói:
- Bà cốt này còn lưu một manh mối, Long Đằng nhìn không ra.
- Nói.
- Lý Tố Tố là tàn sát nữ nhân, không phải vì cô ta ưa thích tàn sát, mà là vì cô ta cần máu của nữ nhân. Cho nên co ta lựa chọn nơi có nhiều nữ nhân, mà địa vị của nữ nhân khu vực biên giới rất thấp, mà nơi đó cũng đủ hỗn loạn.
- Tôi hiểu rồi.
Tùy Qua ngẫm lại, rốt cuộc biết nơi mà Tây Môn Trung nói tới.
Nóng ướt, hỗn loạn, nữ nhân nhiều, địa vị thấp... Trừ biên cảnh Lào thì Tùy Qua không nghĩ tới nơi nào khác.
Một tiếng đồng hồ sau, Tùy Qua cùng Tây Môn Trung đã đi tới biên cảnh, đi tới khu rừng rậm.
- Hiện tại, rốt cuộc ở nơi nào mới có thể xuất hiện bà cốt kia đây.
Tùy Qua nhìn qua Tây Môn Trung, nói:
- Chẳng lẽ lại lập lại chiêu cũ, diễn ra một hồi đại đuổi giết? Nhưng mà phạm vi này quá rộng rồi, chỉ sợ không hiệu quả đâu.
- Chủ nhân, vấn đề này kỳ thật tôi hiểu.
Tây Môn Trung nói:
- Lý Tố Tố hiện tại cũng là một nữ nhân. Cho dù cô ta là tâm ma, nhưng mà sau khi cô ta biến thành nữ nhân, tất nhiên cũng không thể cải biến bản tính của nữ nhân. Mà nữ nhân, bản tính phổ biến nhất là cái gì, chủ nhân tiếp xúc nữ nhân nhiều, chắc cũng hiểu mà?
- Ghen ghét!
Tùy Qua cười hắc hắc, trong lòng đã có chủ ý.
Tùy Qua thần niệm khẽ động, nhanh chóng dung làm một thể với cây cối chung quanh.
Trong chốc lát, những này cỏ cây này đã thành giác quan kéo dài của Tùy Qua, trở thành tai mắt của hắn.
Tây Môn Trung cảm nhận được bốn phía biến hóa, lập tức hoảng sợ, nghĩ thầm tu vị của chủ nhân càng ngày càng khó lường, xem ra đi theo hắn, quả nhiên là tiền đồ vô lượng, cho dù là phi thăng Tiên Giới cũng không phải không có khả năng.
Rất nhanh Tùy Qua cảm giác được có thôn xóm tồn tại.
Vì vậy Tùy Qua lấy ra hai quả Chúng Sinh Quả, một quả cho Tây Môn Trung, mặt quả là hắn phục dụng.
- A Di Đà Phật!
Trong chốc lát, Tùy Qua biến thành một hòa thượng trẻ tuổi trang nghiêm, so với Duyên Vân hòa thượng không kém chút nào.
Mà Tây Môn Trung, biến hóa nhanh chóng, lại biến thành một nữ thần vô cùng tinh khiết. Đương nhiên, làm như vậy là vì kích thích tâm tư đố kỵ của Lý Tố Tố kia, đành phải lại ủy khuất Tây Môn Trung.
- Chủ nhân, tôi nhất định phải biến thành nữ nhân sao?
Tây Môn Trung phiền muộn hỏi thăm.
- Chẳng lẽ ông muốn tôi biến thành nữ nhân sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT