Tên săn trộm đang xử lý con linh dương lạnh lùng nói.
Tên kia tựa hồ là lão đại, hai người kia nghe xong liền giương súng lạnh lùng nói:
- Tiểu tử! Muốn trách thì trách mày xen vào việc người khác, mày thích linh dương như vậy, kiếp sau đầu thai làm linh dương đi!
Tiếng súng vang lên.
Ánh lửa hiện ra, viên đạn gào thét bay thẳng vào trán Tùy Qua.
Tên nổ súng buông súng xuống, tựa hồ nhận định Tùy Qua đã chết.
Nhưng chuyện quỷ dị lại xảy ra.
Tùy Qua vẫn nguyên vẹn đứng yên, trên trán không có lỗ thủng chảy máu, mà viên đạn lại đang lơ lửng trước trán hắn, thật giống như gặp phải thời gian ngừng lại.
Ba người đều phát hiện tình huống không đúng, hai người kia lại giơ súng lên, mà lão đại cũng ném chủy thủ rút súng.
Sưu! Sưu! Sưu!
Ba đạo thanh sắc kiếm quang lướt qua trước mặt ba người.
Nhất thời cây súng trong tay bọn hắn bị chém thành hai đoạn.
Lần này ba người hoảng sợ đến mức run rẩy tay chân, giống như vừa gặp phải ma quỷ.
- Mày…mày rốt cục là ai?
Lão đại kia kiên trì hỏi.
Tùy Qua không trả lời đối phương, hỏi ngược lại:
- Tụi mày có biết vì sao tao chỉ chặt đứt súng của tụi mày không?
Ba người cảm giác tựa hồ còn một con đường sống, vị lão đại nói:
- Anh…anh là chí nguyện giả, là sứ giả hòa bình, cho nên…anh tính toán cho chúng tôi nhận sự trừng phạt của pháp luật. Ân, chúng tôi nguyện ý nhận sự trừng phạt của pháp luật.
- Phải…phải, chúng tôi nguyện ý nhận sự trừng phạt của pháp luật.
Hai người còn lại cũng vội vàng nói.
- Việc này chỉ sợ phiền toái, chỉ sợ tôi không thể thỏa mãn nguyện vọng của các người.
Tùy Qua nói:
- Bởi vì tôi không dự định cho ba người nhận sự trừng phạt của pháp luật.
Ba người vừa nghe, cảm giác tình huống không ổn, không hẹn mà cùng cất bước bỏ chạy.
Nhưng Tùy Qua đưa tay chộp tới, đem ba người ném ngã dưới chân, sau đó dùng tiên thiên cương khí chặt đứt gân tay chân của bọn hắn.
Theo sau Tùy Qua ném ba người vào trong sông, thản nhiên nói:
- Hi vọng các ngươi kiếp sau đầu thai làm heo dương, cảm thụ mùi vị bị người giết.
Đáng tiếc ba người đã không thể trả lời Tùy Qua, rất nhanh đã bị chìm vào trong nước sông băng sương.
Sau khi xử lý xong ba trộm liệp giả, Tùy Qua tiếp tục đi tới, rất nhanh đã tới cuối sơn cốc.
Nơi này là một vách núi rất cao, cao chừng mấy ngàn thước, mặt trên là núi tuyết băng xuyên chưa bao giờ tan rã, ngay cả vượn khỉ cũng khó thể trèo lên, thậm chí chim chóc cũng không thể bay lên.
Đương nhiên điều này không làm khó được Tùy Qua.
Rất nhanh hắn đã đi lên vách núi đá.
Nhưng vẫn không tìm được địa phương mà Huyền Cốt lão ma gọi là Xà Ưng cốc.
Tinh thần lực của Tùy Qua đi vào Hồng Mông Thạch hỏi lão ma.
Lão ma kinh ngạc nói:
- Ngươi…hiện tại đã tới giữa hè sao? Ngươi có phải đến sớm hay không?
- Ách…vật quan trọng như vậy ta đương nhiên cần đến xem sớm một chút.
Tùy Qua thản nhiên nói:
- Ngươi chỉ cần nói cho ta biết Xà Ưng cốc rốt cục ở địa phương nào là được. Về những chuyện khác ngươi đừng hỏi, không cần nghĩ tới, nếu không ngươi sẽ nếm khổ, biết chưa?
Lão ma có chút không được tự nhiên, tiếp tục nói:
- Còn chưa tới giữa hè, Cửu Đầu Yêu Tham chưa đột phá thành yêu thảo, nếu ngươi hái sớm dược tính không đủ, chẳng phải tận diệt bảo vật?
- Ta đã nói đây là chuyện của ta, không cần ngươi lo lắng!
Tùy Qua hừ lạnh nói:
- Ta hỏi lại một lần, Xà Ưng cốc ở địa phương nào?
- Ta phải đi ra ngoài xem qua mới biết được ngươi đang ở đâu.
Lão ma gian xảo nói.
Tùy Qua tâm niệm vừa động, đã chuyển lão ma ra ngoài, nhưng bị hồng mông tử khí trói buộc, hơn nữa hồn phách lão ma cũng không mạnh mẽ, cho nên không có bất kỳ cơ hội nào đào thoát.
Sau một lát, Huyền Cốt lão ma bị Tùy Qua kéo vào trong Hồng Mông Thạch.
- Nói đi!
Tùy Qua nói.
Huyền Cốt lão ma có chút thất vọng nói:
- Ngươi đi đúng phương hướng, nhưng còn phải dọc theo băng xuyên tiếp tục đi tới, đại khái còn chừng trăm cây số, ngươi sẽ nhìn thấy một ngọn núi trụi lủi, không kết băng, đỉnh núi có một ngũ hành đại trận, ngươi kích hoạt trận pháp là có thể tiến vào một dãy núi khác, Xà Ưng cốc nằm ở bên trong. Nhưng ngàn vạn lần đừng hái Cửu Đầu Yêu Tham quá sớm…
- Vì sao không thể hái sớm?
Tùy Qua thản nhiên hỏi:
- Có phải còn có âm mưu gì muốn đối phó ta?
- Ta đã bị ngươi nhốt trong pháp bảo, còn có được âm mưu gì?
Lão ma hừ nói:
- Chỉ là một khi Cửu Đầu Yêu Tham hóa thành yêu thảo, mới có thể hoàn toàn phát huy tác dụng. Hiện giờ tuy ta không thể lấy được, nhưng ít nhất nhìn thấy nó hóa thành yêu thảo trong lòng cũng thấy thoải mái.
- Nếu ngươi thật sự nghĩ như vậy, thì ngươi không cần lo lắng. Bởi vì nó ở trong tay ta tất nhiên sẽ tấn thăng thành yêu thảo.
Tùy Qua cười hắc hắc, lui ra khỏi Hồng Mông Thạch.
Lão ma cũng không nói dối, Tùy Qua nghe theo lời hắn ngự kiếm phi hành, sau một lát quả nhiên nhìn thấy một ngọn núi không phủ tuyết đứng vững giữa biển mây.
Tùy Qua đáp xuống đỉnh núi, quả nhiên nhìn thấy có năm khối đá lớn, chính là tượng trưng cho ngũ hành trận pháp. Tùy Qua di chuyển trận pháp, đặt theo phương vị kim mộc thủy hỏa thổ, sau đó rót vào tiên thiên chân khí.
Oanh long!
Chỉ thoáng chốc năm khối đá di động thật nhanh, trận pháp mở ra, thân ảnh Tùy Qua biến mất trong năm khối đá.
Nhưng Tùy Qua lại không biết ở sườn núi nơi này có một tấm bia lớn cao hơn một thước, trên đó viết dòng chữ “Quốc giới 109”, nguyên lai đây chính là cột mốc biên giới.
Có lẽ động tĩnh vận chuyển của ngũ hành đại trận đã khiến một ít người chú ý.
Sau một lát có vài người đội khăn trùm đầu chạy vội lên đỉnh núi.
Nhìn thấy tảng đá bị di động qua, một nam tử dùng tiếng Thiên Trúc nói:
- Đám tu sĩ chết tiệt kia, lại tiến nhập vào cảnh nội Thiên Trúc quốc chúng ta! Thật là đáng chết!
- Hừ! Nhất định là người của Long Đằng! Lần này phải làm cho bọn hắn biết một chút về hậu duệ của A Dục Vương vĩ đại – sự lợi hại của Khổng Tước Vương thị!
- Mở ra trận pháp, liệp sát đám đáng chết kia!
Một người không đội khăn hùng hổ nói.
Sau khi ngũ hành trận pháp mở ra, Tùy Qua đã đi tới một địa phương khác.
Đương nhiên, nơi này vốn có tồn tại, chỉ là bị người tu hành dùng trận pháp che giấu, cho nên biến thành địa bàn tu hành giới, loại địa phương này thật không ít.
Theo Tùy Qua biết, phường hội cũng giấu ở một địa phương bí mật, nhưng cụ thể ở địa phương nào Tùy Qua không biết, ngay cả người của Long Đằng cũng không biết, chỉ biết nơi kia gọi là Thiên Ngu sơn.
Ngoại trừ phường hội, còn có một ít viễn cổ tông môn ẩn nấp càng sâu, bởi vì càng thêm phức tạp, còn có trận pháp hung hiểm che giấu, hơn nữa rất ít môn nhân ra đời, cho nên những tông môn kia rốt cục nằm ở địa phương nào thì không ai biết được.
Nhắc tới Xà Ưng cốc, sau khi đi vào cũng không phải là một sơn cốc, mà chỉ là một nơi tĩnh mịch.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT