Giọng của Tạ Long Cung căm hận, hắn càng khẳng định quan điểm của hắn, nhận định chuyến thảo phạt Mính Kiếm Sơn chính là một bẩy rập, quát:
- Mẹ kiếp! May mắn chúng ta không có vội vã đi đánh Mính Kiếm Sơn, nếu không chỉ sợ lâm vào khổ chiến rồi! Cho dù nữ ma đầu sau lưng tiểu tử Tùy Qua không ra tay, năm tên người tu hành Cương Khí Cảnh đủ liều mạng với chúng ta rồi.
Phương Giám, Lâm Lật sắc mặt đại biến.
Đối phương thậm chí có năm cường giả Cương Khí Cảnh?
Hơn nữa vì cái gì những người tu hành này lại lựa chọn thời điểm này đột phá Cương Khí Cảnh?
Là vì diễu võ dương oai, hay đối phương căn bản không đặt đám người bọn họ vào trong mắt?
- Tổ trưởng, mẹ kiếp! Lại đột phá... Ta không phải chửi mắng ngươi! Trời đánh, trên Mính Kiếm Sơn còn có một người đang trùng kích Cương Khí Cảnh... Đúng vậy, dụng cụ biểu hiện linh khí chấn động chỉ số là Cương Khí Cảnh...
Trong đài quan trắc, Ngô Miện đã rống khàn cả cổ.
Tình huống ngày hôm nay Ngô Miện đã không có biện pháp bình tĩnh.
Tuy tổ tám Long Đằng thành lập rất nhiều đài quan trắc dị năng giả của Hoa Hạ Thần Châu, nhưng mà mỗi một năm thu thập tin tức đột phá Trúc Cơ không cao hơn ba lần, có đôi khi quanh năm suốt tháng thậm chí không có một ai. Bởi vì niên đại hôm nay linh khí tán loạn, cũng không phải là thời đại hồng hoang, thiên tài địa bảo khắp nơi, tùy thời tùy chỗ cũng có thể nhìn thấy người tu hành đột phá bình cảnh dẫn phát thiên địa dị tượng. Mặt khác còn có một chút địa bàn của giới tu hành bị trận pháp che dấu, cũng không phải bọn họ có thể giám sát được.
Bởi vậy Ngô Miện vẫn cho rằng mình tiến vào tổ tám chẳng cần làm bao nhiêu chuyện, tiền lương đãi ngộ không tệ, lại không có nhiều việc để làm, hơn nữa tổ trưởng lão đại cũng không có điều tra cương vị mỗi ngày, mỗi ngày cũng có thể vừa ăn khoai tây chiên vừa xem phim heo tươi mát, thời gian trôi qua khoan thai, ai biết rõ cái ngành không có chuyện làm, đột nhiên lại trở nên bận rộn, người khác hai ba năm chưa hẳn đụng chuyện một lần, hắn một ngày lại đụng nhiều lần.
- Bình tĩnh, bình tĩnh!
Trong điện thoại vệ tinh truyền đến tiếng của tổ trưởng tổ tám.
- Trời sập xuống còn có người gánh lên đấy, con mẹ nó ngươi kích động cái bướm á! Huống chi, ngươi biết Mính Kiếm Sơn là địa bàn của ai không?
- Không phải Tống gia sao?
Ngô Miện nói.
- Tin tức của ngươi nên đổi mới, ít xem phim heo tươi mát đi! Tống gia đầu nhập vào một người trẻ tuổi tên là Tùy Qua, tên kia chính là khách khanh của tổ chín đấy.
- Khách khanh? Long Đằng chúng ta khi nào có khách khanh rồi? Nhưng mà, đã là người một nhà, tùy tiện hắn làm gì đó đi, mẹ kiếp, thật sự là sợ bóng sợ gió một hồi. Tổ trưởng, về sau loại tình huống này sao ngươi không nói sớm với ta?
- Mẹ kiếp, ngươi là tổ trưởng hay ta là tổ trưởng? Những chuyện này cần ta báo cáo với ngươi à? Mặt khác, ngươi không được phớt lờ, nói không chừng gần Mính Kiếm Sơn sắp có một hồi đại chiến. Nếu thật là như vậy, ngươi nên báo tin tức về đây, không chừng người tổ bốn sẽ động.
- Vâng, tổ trưởng!
Ngô Miện đáp, ngữ khí chuyển thành nghiêm túc.
Ngô Miện tắt điện thoại xong, chỗ Mính Kiếm Sơn dường như tạm thời an tĩnh lại. Hắn nhìn qua màn hình điện tử, thấp giọng nói ra:
- Ai, ngàn vạn đừng xảy ra chuyện lớn, ta cũng không nên chuyển công tác mới, tuy bị đày tới nơi chim không thèm ỉa này, nhưng mà tốt xấu gì cũng không cần nhìn sắc mặt lãnh đạo...
...
Lúc này, đã đến hoàng hôn.
Chung quanh Mính Kiếm Sơn rốt cục hoàn toàn an tĩnh lại.
Khi tin tức Ảnh Phong đưa về, "Đại quân chinh phạt của Hành Hội" đã dừng lại.
Đám người Tùy Qua "Diễn tập quân sự", nhìn qua tạm thời chấn nhiếp được đám ô hợp của "Hành Hội".
Hơn bốn mươi người tu hành Trúc Cơ Kỳ, mấy trăm Tiên Thiên kỳ.
Trong mắt Tùy Qua xem ra, tuy lực lượng này không thể xem thường, nhưng vẫn chỉ là thành viên vòng ngoài của "Hành Hội", cho nên xác thực chỉ là đám ô hợp mà thôi. Hơn nữa những người này vốn có chia rẽ, tạm thời bị chấn nhiếp cũng là bình thường.
Loại chuyện diễn tập quân sự này tuy nhiên là diễn tập, không phải đao thật thương thật, nhưng cũng không phải hoàn toàn vô dụng. Hai năm trước người Mỹ quốc liên hợp với Cao Ly diễn tập quân sự ở Hoàng Hải, chấn nhiếp khiến thị trường chứng khoán của Hoa Hạ giảm liên tục, làm cho lòng người bàng hoàng.
Nhưng mà diễn tập quân sự lại tiêu hao tiền và đận dược, Tùy Qua tại Mính Kiếm Sơn làm "Diễn tập quân sự", tuy đạt tới hiệu quả uy hiếp, nhưng xác thực cũng tiêu hao không ít đan dược.
Đương nhiên loại tiêu hao này Tùy Quavẫn ứng phó được. Mặt khác, Tùy Qua "Nhiều lần" trùng kích Cương Khí Cảnh, cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch, hắn rõ ràng cảm giác được nhiều lần trùng kích bình cảnh, phẩm chất cương khí trong người càng ngày càng tinh khiết, càng thêm ngưng thực.
Thời điểm màn đêm hàng lâm, một đạo kiếm quang màu đen hạ xuống núi chính của Mính Kiếm Sơn.
Người đến là Hàn Viêm Minh.
Tùy Qua một mình nghênh đón.
Hàn Viêm Minh nhìn Tùy Qua thấp giọng nói ra:
- Tôi từ tin tức các bằng hữu Hành Hội báo cho biết, bọn họ hiện tại đang lâm vào cục diện tiến thoái lưỡng nan. Một phương diện Ngu Kế Đô của Hành Hội bức bách đám người kia đối phó ngươi; một mặt khác, những người này e sợ thế lực của ngươi. Hôm nay Mính Kiếm Sơn động tĩnh rất lớn, đám thế gia tu hành kia cũng e sợ.
- Đa tạ Hàn đạo hữu báo tin tức.
Tùy Qua mỉm cười nói.
- Không cần khách khí.
Hàn Viêm Minh nói:
- Dệt hoa trên gấm và đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Tôi là người làm ăn, biết rõ nên lựa chọn đồng bọn sinh ý thế nào. Tùy đạo hữu tiền đồ vô lượng, đương nhiên tôi phải làm tốt quan hệ rồi.
- Hàn đạo hữu quả nhiên dùng thành tín làm gốc.
Tùy Qua cười nói:
- Yên tâm đi, việc này xong tôi sẽ hồi báo thật tốt.
- Tôi chờ nghe tin lành. Nhưng mà lúc này không nên ở lâu, tôi phải cáo từ trước.
Hàn Viêm Minh dứt lời, lúc này yên lặng tiến vào bóng đêm.
Sau khi tiễn Hàn Viêm Minh, Tùy Qua quay về sơn trang Tống gia.
Lúc này phòng của Tống gia đèn đuốc sáng trưng, trong cục diện binh lâm thành hạ nguy cấp hôm nay, ai còn có thể an ổn ngủ?
- Không cần khẩn trương như vậy.
Tùy Qua bước vào phòng, cười nói:
- Tôi vừa nghe người ta nói, đối phương còn khẩn trương hơn chúng ta đấy.
Một câu nói làm không khí hòa hoãn lại.
Tống Văn Hiên nói:
- Tùy tiên sinh, đám người Hành Hội thật bị dọa sợ?
- Chia rẽ mà thôi, ai dám thực xung phong?
Tùy Qua nói ra:
- Nhưng mà tôi mấy lần trùng kích Cương Khí Cảnh, có thể dọa lui những người này. Lại không nghĩ tới sau mông của đám người này có người ép buộc, muốn nửa đường bỏ cuộc là không được, đúng là vượt qua tính toán của tôi.
- Tùy tiên sinh trí dũng song toàn, chắc hẳn có biện pháp nha?
Tống Thiên Húc hỏi, trong nội tâm hơi có chút lo lắng.
- Tống Thiên Húc, anh không cần lo lắng."
Tùy Qua nói:
- Không nói đến chúng ta có mấy cường giả Cương Khí Cảnh tọa trấn, huống chi người của ‘ Hành Hội ’ thật có can đảm lao sư động chúng tới thì người Long Đằng người cũng sẽ đi ra can thiệp. Cho nên không có nghiêm trọng như vậy đâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT