Bởi vì đại bộ phận thành viên của "Hành Hội" căn cơ đều nằm trong giới thế tục, bởi vì trong giới tu hành chính thức đã không còn "Lãnh địa" của bọn họ, như Thiên Ngu Sơn là lãnh địa có linh khí tràn đầy. Cho nên những gia tộc tu hành kỳ thật đã dung làm một thể với giới téế tục, bởi vậy bọn họ càng quan tâm lợi ích gia tộc trong giới thế tục. Mà Tùy Qua sở tác sở vi đã hoàn toàn uy hiếp lợi ích của bọn họ.
Nhưng mà những người này sở dĩ còn không ra tay với Tùy Qua, còn tụ tập cùng một chỗ "Họp ", là vì bọn họ không muốn làm chim đầu đàn.
Súng bắn chim đầu đàn.
Ai cũng không muốn trở thành Bùi gia tiếp theo, tuy không cách nào khẳng định chỗ dựa sau lưng Tùy Qua rốt cuộc mạnh bao nhiêu, nhưng tuyệt đối không có người nào nguyện ý nếm thử đầu tiên.
Lúc này những người này "Họp" chính là một trấn nhỏ ở biên giới tỉnh Minh Hải, nằm trong một sơn trang cổ xưa. Sơn trang này chính là thuộc Phương gia, gia tộc này có được hai người tu hành Trúc Cơ Kỳ, bởi vì trong đó có một người tấn chức Cương Khí Cảnh, cho nên trong giới gia tộc tu hành cũng có địa vị nhất định.
Nhưng mà trước mặt Ngu Kế Đô, hai người tu hành Trúc Cơ Kỳ của Phương gia cũng chỉ biểu hiện tất cung tất kính..
Ngu Kế Đô một mình một người ngồi trong phòng chính, cao cao tại thượng, khoan thai uống trà, nửa ngày sau hắn mới nhìn qua mọi người chung quanh, sau đó nói:
- Tôi biết rõ các vị ở đây có cùng một phiền não. Tiểu tử này gọi là Tùy Qua, tên hắn chúng ta quá quen thuộc, cho nên hãy bớt sàm ngôn đi, Phương Giám, ông là chủ nhân nơi này, nên nói đi.
Lão già ngồi bên trái đứng lên, sau khi hành lễ với Ngu Kế Đô rồi mới nói:
- Mọi người đều biết, Tùy Qua người này lòng muông dạ thú, ỷ có chỗ dựa nên làm việc không hề thu liễm, công nhiên đối nghịch với người ‘ Hành Hội ’ của chúng ta! Người này chưa trừ, gia tộc tu hành chúng ta ngày sau còn có chỗ nào đứng chân đây? Cho nên thỉnh Ngu công tử chủ trì công đạo, tru sát con côn trùng có hại này!
- Thỉnh Ngu công tử chủ trì công đạo!
Mọi người đứng dậy, cùng nói ra.
Ngu Kế Đô chậm rãi đặt chén trà trong tay xuống, sau đó ý bảo mọi người yên tĩnh, bình tĩnh nói:
- Đúng vậy, tiểu tử này chính là côn trùng có hại. Như vậy mà, Phương Giám, Phương gia các ngươi nên xung phong diệt trừ tiểu tử này đi.
Phương Giám sững sờ, sau đó nói:
- Ngu công tử, nghe nói hậu trường của người này rất mạnh, hơn nữa bên cạnh có mấy nô bộc đã là Trúc Cơ Kỳ, Phương gia thế chúng tôi đơn lực bạc, chỉ sợ là không thể tru diệt hắn.
- Như vậy, Lý gia, Vương gia, Lâm gia thì thế nào?
Ánh mắt Ngu Kế Đô đảo qua mấy người nơi đây.
Mấy người kia vội vàng lắc đầu, hiển nhiên cũng không chịu làm chim đầu đàn, một người trong đó nói:
- Ngu công tử, tru sát kẻ này chri sợ còn cần các nguyên lão ‘ Hành Hội ’ chủ trì đại cục mới được.
- Làm càn!
Đột nhiên Ngu Kế Đô quát một tiếng, âm thanh như sấm sét, trong chốc lát đất rung núi chuyển, uy thế hết sức kinh người.
- Thỉnh công tử bớt giận! Bớt giận --
Phương Giám ở gần Ngu Kế Đô nhất vội vàng nói.
Ngu Kế Đô lúc này mới thu liễm khí thé toàn thân, nhìn qua một người quỳ rạp xuống, miệng chảy máu, lạnh lùng nói:
- Ngươi tính toán thơm bơ vậy sao, còn dám hoài nghi quyết định của nguyên lão ‘ Hành Hội ’! Huống chi Ngu Kế Đô ta hôm nay đã là Kim Đan đại thành, muốn trấn áp tiểu tử kia dễ như trở bàn tay, giết chó cần gì dao mổ trâu, còn cần nguyên lão ‘ Hành Hội ’ hạ mình ra tay sao?
Nghe thấy Ngu Kế Đô nói "Kim Đan đại thành ", đám người Phương Giám toát ra vẻ hâm mộ, biểu lộ kính sợ, chuyện này làm cho Ngu Kế Đô cảm thấy đắc ý, sau đó tiếp tục nói ra:
- Tiểu tử Tùy Qua kia tuy nhảy giới trong thế tục rất vui sướng, nhưng mà dùng tu vị của hắn trong giới tu hành chỉ là nhảy nhép mà thôi. Cho nên các nguyên lão làm sao đặt hắn vào mắt. Các ngươi xem hắn là họa lớn trong lòng, vì sao không tự mình đi giải quyết đi?
- Cái này...
Phương Giám trầm ngâm một lát, sau đó kiên trì nói:
- Chúng ta đều là người ‘ Hành Hội ’, cho nên hy vọng Ngu công tử đại biểu ‘ Hành Hội ’ chủ trì công đạo cho chúng ta. Tùy Qua người này chưa trừ, không chỉ hao tổn lợi ích của chúng tôi, cả danh dự ‘ Hành Hội ’ cũng bị tổn hại.
- Ông đang thuyết giáo tôi sao?
Ngu Kế Đô lạnh lùng nói, Phương Giám sợ tới mức vội vàng quỳ xuống. Trong giới tu hành không có bối phận gì, cũng không phân trưởng ấu, chỉ có cảnh giới, phân chia lực lượng, cho nên Phương Giám đối mặt với Ngu Kế Đô cao hơn hắn hai cảnh giới, chỉ có quỳ xuống, ngay cả ý nghĩ gì khác cũng không có.
Nhưng mà Ngu Kế Đô lại không có ra tay khiển trách Phương Giám, tiếp tục nói:
- Các ngươi đã là người của ‘ Hành Hội ’, muốn tôi chủ trì công đạo, thực sự nói qua được. Đã như vầy hôm nay tôi chủ trì công đạo một hồi-- Mỗi gia tộc các người phái ra mười người có tu vị cao nhất, sau đó tập thể thảo phạt Mính Kiếm Sơn Tống gia!
- Ngu công tử, vì sao phải đánh Tống gia chứ?
Một người tu hành Trúc Cơ Kỳ khác của Phương gia hỏi.
- Không phải đánh, mà là ‘ thảo phạt ’!
Ngu Kế Đô một ra bộ dáng bày mưu nghĩ kế, khống chế đại cục.
- Bởi vì Mính Kiếm Sơn Tống gia đã là tay sai của Tùy Qua Nhưng mà, bọn chúng từng là thành viên ‘ Hành Hội ’. Cho nên chúng ta lấy danh hào ‘ thảo phạt phản đồ ’ diệt Tống gia, náo chuyện này lớn thế nào, chiếm đạo lý vẫn là chúng ta; thứ hai có thể gọt đi cánh tay của tiểu tử Tùy Qua, diệt uy phong của hắn.
Đám người Phương Giám vốn có biểu hiện bất mãn với Ngu Kế Đô, nhưng mà giờ phút này nghe chủ ý của Ngu Kế Đô vẫn cảm thấy có thể thực hiện được. Vì vậy sau một lát mọi người đều hô "Ngu công tử cao minh!".
Nghe mọi người nịnh nọt, trên mặt Ngu Kế Đô càng cười đắc ý, nhưng mà trong lòng cũng đang cười lạnh. Lúc này hắn dần dần hiểu tâm tình các đại lão "Hành Hội" rồi, cũng bắt đầu giống như bọn họ, xem những người trước mắt chính là "Quân cờ" . Những người này nhất định chỉ cần bị hắn điều khiển, bị hắn lợi dụng, cứ thế bị hắn cầm đi chịu chết.
Nhưng mà với chủ ý vừa rồi, bản thân Ngu Kế Đô cũng có chút dương dương tự đắc.
Thảo phạt Tống gia, đây là cớ tốt nhất.
Một quân cờ tuyệt diệu.
Xem tiểu tử Tùy Qua kia ứng phó như thế nào?
...
Sáng sớm đầu hè, Mính Kiếm Sơn cây cối xanh tốt, một mảnh sinh cơ dạt dào.
Mây mù chảy đi theo gió, mang theo hương vị thơm ngát, đó là hương trà của "Vân vụ tiên lục", người nào ngửi tinh thần cũng chấn động, cảm xúc khẩn trương hòa hoãn xuống.
Người trên Mính Kiếm Sơn giống như khẩn trương, cảm nhận được mưa gió sắp tới.
Bởi vì người tu hành phàm là bước vào Tiên Thiên kỳ đều có giác quan thứ sáu nhạy cảm, xưng là "Linh giác ", tuy linh giác có phân cao thấp, nhưng mà đối với thời điểm nguy cơ tiến tới, đều hoặc nhiều hoặc ít có chút cảm ứng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT