- Kẻ hèn là Phùng Thiên Minh, Tổng giám đốc hãng dược Watson. 

Người trung niên mở miệng nói, trung khí hùng hậu, làm cho người ta cảm giác có một lực áp bách vô hình: 

- Công ty của chúng tôi đã chú ý đến thuốc cao dán của cậu, muốn mua lại phương thuốc này, cậu ra giá đi. 

- Mười tỷ. 

Tùy Qua tùy tiện nói.

Tùy Qua nghĩ thầm, ngươi đã muốn ép lão tử ra giá, vậy ta sẽ ra một cái giá trên trời cho ngươi.

Khóe miệng Phùng Thiên Minh lộ ra một nụ cười lạnh tàn khốc: 

- Nói như vậy, cậu không có chủ tâm nói chuyện rồi? 

- Ông kêu tôi ra giá thì tôi ra giá. 

Tùy Qua nói: 

- Đây chính là giá tiền của tôi, thiếu một đồng cũng không được. 

- Xem ra đúng là cậu không muốn nói chuyện. 

Phùng Thiên Minh lạnh lùng nói: 

- Xin tự giới thiệu một lần nữa. Kẻ hèn là Phùng Thiên Minh, ngoại trừ là tổng giám đốc hãng dược Watson, ở thành phố Đông Giang cho tới tỉnh Minh Hải, bất luận trong hắc đạo hay bạch đạo, cũng rất nổi tiếng 

- Ông đang uy hiếp tôi? 

Tùy Qua hỏi.

- Cậu có thể cho là như vậy. 

Phùng Thiên Minh đốt một điếu xì gà, trên mặt lộ ra vẻ đắc chí, tiện tay ném cho Tùy Qua một tờ giấy: 

- Cậu xem cái này đi. 

Tùy Qua nhìn tờ giấy, đó là một tờ giấy chứng nhận phát minh độc quyền, tên phát minh viết là: 

- Một loại thuốc cao dán đông y đặc biệt, có hiệu quả trị liệu phong thấp, bị thương, tên là "Đế Ngọc cao". 

Sau đó là số độc quyền, thời gian độc quyền..., còn có con dấu của cục sở hữu trí tuệ quốc gia. Mặc dù là vật sao chép, nhưng Tùy Qua biết rất rõ, vật này tuyệt đối là hàng thật giá thật.

Phùng Thiên Minh, có thể xin được độc quyền một loại thuốc dán chưa thông qua kiểm nghiệm, quả nhiên rất có bối cảnh và thủ đoạn.

- Đây là thuốc cao dán của nhà tôi? 

Tùy Qua hỏi, đã suy đoán được đây là chuyện gì.

Lý Minh Ý từng nhắc tới chuyện "Đế Ngọc cao" trong điện thoại với Tùy Qua, rất hiển nhiên, hãng dược mà Lý Minh Ý liên lạc, chính là hãng dược Watson của Phùng Thiên Minh.

Chẳng qua là, Lý Minh Ý đã bị Tùy Qua chỉnh đốn, "hoàn toàn tỉnh ngộ", không ngờ Phùng Thiên Minh còn chưa chịu dừng tay.

- Sai rồi. 

Phùng Thiên Minh nói: 

- Cậu nên đọc xem, tất cả quyền độc quyền phía trên là của tôi. 

- Cho dù là ông. Ông cho rằng loại thuốc dán này có thể đưa ra thị trường sao? 

Tùy Qua khinh thường nói.

- Không có phương thuốc của cậu, đúng là không thể. 

Phùng Thiên Minh nói: 

- Nhưng, cậu nhất định sẽ đưa phương thuốc cho tôi. 

- Vậy sao? 

Tùy Qua cười lạnh một tiếng.

- Thứ nhất, nếu như Đế Ngọc cao của tôi không có cách nào đưa ra thị trường, nhà cậu cũng không thể tiếp tục sử dụng loại thuốc dán này, nếu không chính là xâm quyền. Nguyên nhân rất đơn giản, nếu lấy thuốc dán của nhà cậu đi kiểm tra đo lường, thành phần đều giống nhau, cho nên nếu ra tòa tôi nhất định sẽ thắng. Thứ hai, nếu cậu bán phương thuốc cho tôi, có thể dễ dàng nhận được hơn mấy trăm vạn tiền mặt, thậm chí bao gồm một chút cổ phần, đây là tất cả đều có lợi, cậu không nên cự tuyệt. 

Phùng Thiên Minh bình tĩnh nói, nhả một hơi thuốc, hắn rất thích loại cảm giác nắm chắc phần thắng này.

Tùy Qua cẩn thận suy nghĩ một chút, mặc dù lời nói của Phùng Thiên Minh khiến người ta rất ghét, nhưng từ góc độ luật pháp mà nói, thật sự hắn chiếm cứ thượng phong tuyệt đối. Đúng như Phùng Thiên Minh nói, nếu Đế Ngọc cao của hắn không thể đưa ra thị trường..., thuốc cao dán của nhà Tùy Qua cũng không thể buôn bán nữa.

Nhưng Tùy Qua đương nhiên sẽ không để Phùng Thiên Minh như ý, bình tĩnh đẩy cửa xe ra, nói: 

- Tôi sẽ không đưa phương thuốc cho ông! 

Sắc mặt Phùng Thiên Minh đại biến, phảng phất như vừa trúng một bạt tai, hắn hoàn toàn không ngờ, Tùy Qua lại có thể cự tuyệt, hơn nữa cự tuyệt rất dứt khoát. Điều này làm cho hắn bỗng nhiên tức giận, hắn hung hăng ném điếu xì gà ra cửa sổ xe, sau đó cả giận nói với Tùy Qua: 

- Tiểu tử thúi, cậu sẽ phải hối hận! 

- Tôi đang chờ. 

Tùy Qua khinh thường đáp, không thèm nhìn Phùng Thiên Minh một cái.

Sau khi dùng "Cuốc chấn linh" lao động trong phòng kính một hồi, lúc này Tùy Qua mới nhớ tới con quái ong bắt được trên ban công lần trước. Vết sẹo do con quái ong cắn vẫn không biến mất, hơn nữa càng lúc càng giống như hình vẽ một ong mật, rất chói mắt, vừa nhìn còn tưởng là một hình xăm màu đỏ. Mặc dù vết sẹo không biến mất, hơn nữa càng ngày càng rõ ràng, nhưng Tùy Qua kiểm tra không có nguy hiểm gì, cho nên cũng không để ý tới.

Lúc này, Tùy Qua đã đến Luyện Khí kỳ, thực lực tăng lên mấy lần, cũng không còn lo lắng sẽ bị con quái ong công kích. Cho nên, hắn mở chiếc hộp sắt vẫn nhốt quái ong, chuẩn bị xem con quái ong này có phải đã chết đói rồi không.

Con quái ong bên trong, còn chưa chết đói, nhưng nhìn dáng dấp đã hấp hối rồi, thậm chí đứng cũng không vững, sáu cái chân đứng dưới đáy hộp, lúc ẩn lúc hiện, lảo đảo muốn ngã.

- Thấy ngươi tu hành không dễ dàng, thả cho ngươi một con đường sống. 

Tùy Qua nói, túm lấy cánh nó, đặt lên một đóa hoa của Tam Nguyên Kinh Dịch thảo.

Hiện tại, Tùy Qua đã đào tạo rất nhiều Tam Nguyên Kinh Dịch thảo, nếu con quái ong này muốn thải âm bổ dương..., cũng không có gì.

Con quái ong thoát ra khỏi lao tù, mặc dù hấp hối, nhưng nhận được nguyên khí linh thảo tẩm bổ, trong chốc lát đã khôi phục tinh thần, sau đó vỗ cánh, bay tới hướng Tùy Qua.

Nhưng, lần này quái ong phi hành rất vững vàng, chậm chạp, làm cho người ta không cảm giác được nó có ác ý gì.

Huống chi, ngay cả nó có ác ý gì, với tu vi Luyện Khí kỳ của Tùy Qua, lại phối hợp thêm "Thiên biến bắt trùng thủ", đủ để thu thập nó.

Quái ong cũng không công kích Tùy Qua, chẳng qua chỉ bay xung quanh Tùy Qua vài vòng, tựa hồ muốn lấy lòng hắn, sau đó kêu ông một tiếng, nhanh như tia chớp bay ra khỏi nhà kính, biến mất bên ngoài.

Lao động hôm nay của Tùy Qua đã kết thúc, sau khi phân phó tiểu ngân côn trùng trông chừng nhà kính, hắn khóa cửa lại, rời khỏi trụ sở đào tạo thực vật. Trên đường trở về trường học, Tùy Qua gọi điện cho Sơn Hùng, hỏi thăm một chút về Phùng Thiên Minh.

Đáp án Sơn Hùng cung cấp cho Tùy Qua dĩ nhiên là: 

- Người nầy hắc bạch đều có đường luồn, không dễ dàng đối phó.

Nhưng, Sơn Hùng cũng tỏ vẻ, chỉ cần Tùy Qua muốn động đến Phùng Thiên Minh, hắn nhất định sẽ tận lực ủng hộ.

Tùy Qua tạm thời chưa có ý tứ khai chiến với Phùng Thiên Minh, cho nên nói Sơn Hùng không cần khẩn trương, chỉ cần lưu ý một chút động tĩnh của Phùng Thiên Minh và điều tra thêm về lai lịch của hãng dược Watson.

Lúc đi qua cổng trường, bảo vệ đang xem lại chương trình "Thị sát Đông Giang".

Hai tên bảo vệ đại khái không xem tin tức, mà đang chăm chú nhìn Lam Lan, nhìn ánh mắt nóng rực của bọn họ, giống như hận không chui vào trong TV được, Tùy Qua đã muốn xông vào cho một bạt tai.

Nhưng, tin tức đầu tiên của chương trình "Thị sát Đông Giang" đã khiến Tùy Qua chú ý.

Nội dung tin tức là về lão đầu bị đội quản lý trật tự đô thị đánh ở chợ lần trước, nhưng lần này tin tức trọng điểm không phải là đội trật tự đô thị chấp pháp dã man, mà là vấn đề bảo đảm quyền lợi lao động cho người dân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play