- Em chỉ muốn hòa hoãn một chút không khí mà thôi. Nói nghiêm túc, em thật sự chỉ muốn anh đáp ứng quý trọng em là đủ rồi, ai không biết anh tưởng ai cũng mê mình.
- Anh tưởng ai cũng mê mình?
Tùy Qua đồng học có chút buồn bực, cảm thấy suy nghĩ của nữ nhân thật giống như kim dưới đáy biển, hơn nữa còn là định hải thần châm, làm sao cũng mò không ra.
- Đồ ngốc, em biết vừa rồi anh cảm động thật lòng. Chẳng qua em không hi vọng, anh đưa ra hứa hẹn không thể thực hiện với em.
Đường Vũ Khê nói:
- Nếu như vậy, sẽ chỉ làm em thêm khổ sở.
- Tại sao không thực hiện được?
- Bởi vì anh không phải loại chung tình.
Đường Vũ Khê thành khẩn nói:
- Nếu anh thật sự vì em, đoạn tuyệt quan hệ với tất cả nữ nhân khác, có lẽ Tùy Qua chân chính cũng sẽ chết. Em thích anh, không phải muốn thay đổi anh, lại càng không muốn anh biến thành một người khác, hiểu chưa? Huống chi, bất luận là Yên Vũ Đồng, hay là Thẩm Quân Lăng, Lam Lan, còn cả Tiểu Hoa, đều là cô nương tốt, em không thể vì ích kỷ, mà khiến anh làm thương tổn các nàng.
- Anh…đó là lỗi của anh sao?
Tùy Qua từ từ tỉnh táo lại.
Trong thời gian này, mặc dù tu vi của hắn tăng lên không ít, nhưng xem ra cảnh giới tình cảm vẫn dừng lại ở giai đoạn sơ cấp.
- Đương nhiên là lỗi của anh.
Trong mắt Đường Vũ Khê hiện lên vẻ giảo hoạt:
- Em chỉ cần anh đáp ứng sẽ quý trọng em, ai ngờ anh lại nghĩ nhiều như vậy.
- Ai kêu em kích động như vậy.
Tùy Qua buồn bực nói.
- Em không kích động, làm sao biết anh có phải thật lòng với em hay không.
Đường Vũ Khê nói:
- Có thể nghe được những lời vọng động, ngu xuẩn vừa rồi của anh, thật ra em đã rất cao hứng, mặc dù những điều đó không thể thực hiện, nhưng em cũng cảm thấy rất vui vẻ rồi.
- Được rồi, chỉ cần em vui vẻ là được.
Tùy Qua nói:
- Nhìn xem, đến Đế Kinh rồi. Chuẩn bị hạ xuống thôi, anh điều chỉnh một chút tâm tình, đợi lát nữa không thể để người của Long Đằng xem thường chúng ta.
- Hiện tại anh nổi danh như vậy, ai dám khinh thường anh?
Đường Vũ Khê nói:
- Nhưng, người của Long Đằng luôn luôn thần bí, ngay cả em cũng rất tò mò.
- Nếu em hiếu kỳ, cứ đi hỏi ca ca và cha em, bọn họ khẳng định biết.
Tùy Qua nói.
- Nếu em đi hỏi, chính là khiến bọn họ không tuân theo kỷ luật, tốt nhất là thôi.
Đường Vũ Khê nói:
- Nhưng, hôm nay em trở về, chắc chắn sẽ khiến anh và mẹ kinh ngạc. Về phần gia gia và phụ thân, chỉ sợ bọn họ rất ít khi ở nhà.
- Được. Đợi lát nữa hạ xuống, anh sẽ đưa em về nhà đoàn tụ trước.
Tùy Qua nói.
- Quan tâm như vậy, đúng là hiện tượng tốt.
Đường Vũ Khê cười nói.
- Đứng vững, chúng ta sắp hạ xuống rồi.
Tùy Qua mủi chân lên Hồng Mông thạch, sau đó nhanh chóng phóng xuống phía dưới.
Nơi Tùy Qua và Đường Vũ Khê hạ xuống, quả nhiên là một phi trường quân sự bí mật nằm ở vùng ngoại thành Đế Kinh, sau khi hạ xuống dất, Tùy Qua nhìn thấy Lữ Chính Dương, hiển nhiên đối phương đã ở chỗ này chờ hắn.
Lữ Chính Dương nhìn thấy Tùy Qua, sải bước đi tới, sau đó kinh ngạc nhìn Đường Vũ Khê.
- Đường tiểu thư cũng thuận đường về nhà.
Tùy Qua nói:
- Nếu như không quá phiền toái, Lữ đại ca giúp chúng tôi an bài người đưa cô ấy về nhà.
- Không phiền toái.
Lữ Chính Dương nói, sau đó lấy từ trên người ra một cái máy giống như bộ đàm:
- Bộ hậu cần, phái một chiếc xe tới đây.
Hiệu suất làm việc của Long Đằng rất cao, ba mươi giây sau, một chiếc xe quân sự đã xuất hiện trước mặt Tùy Qua và Đường Vũ Khê.
Tùy Qua và Đường Vũ Khê đều nhìn ra Lữ Chính Dương có chuyện muốn thương lượng với Tùy Qua, cho nên cũng không kéo dài thời gian, lập tức lên xe rời đi.
- Lữ đại ca, hình như anh có chuyện gì?
Tùy Qua nói:
- Nếu như cần đến tôi, cứ mở miệng là được.
Lữ Chính Dương hơi kinh ngạc nhìn Tùy Qua:
- Xác thực có một số việc muốn phiền toái lão đệ. Chỉ có điều, lão đệ là một người làm ăn, quen khôn khéo, tôi đang nghĩ mở miệng như thế nào, mới không bị lão đệ tàn nhẫn một đao làm thịt.
- Không sai, thật sự tôi là một người làm ăn.
Tùy Qua nói:
- Nhưng, nói chuyện làm ăn cũng có nặng nhẹ. Nếu có việc gấp, anh cứ nói, tôi cũng không phải loại người tuyệt tình. Dĩ nhiên, đối với phần tử gian thương và tham nhũng lại phải tuyệt tình cho đến cùng.
- Ài, xem ra lão đệ vẫn có thành kiến với Long Đằng chúng tôi.
Lữ Chính Dương khẽ thở dài, nói tiếp:
- Chúng ta nói thẳng vào việc chính, chúng tôi có mười mấy người bị trọng thương, thương thế vô cùng khó giải quyết, trước mắt chỉ có thể bảo vệ tánh mạng, nếu như lão đệ chịu ra tay, chuyện thù lao…
- Tạm thời chưa nói đến thù lao, đến đó trước đã.
Tùy Qua cắt đứt lời Lữ Chính Dương, sau đó hỏi:
- Bây giờ đi thế nào?
- Ngồi xe đi.
Lữ Chính Dương nói:
- Nơi đó cách chỗ này không xa, sẽ đến rất nhanh. Ngự kiếm phi hành ở Đế Kinh, ngược lại phiền toái.
Trong lúc nói chuyện, một chiếc xe khác đã dừng lại.
Tùy Qua dĩ nhiên cũng biết, Đế Kinh là trái tim của quốc gia, tất nhiên ngự kiếm phi hành ở nơi đầm rồng hang hổ này, đúng là có thể gặp chuyện không may. Nhất là, rước lấy phiền toái không cần thiết.
Sau khi lên xe mười mấy phút, chiếc xe lái vào một bệnh viện quân sự.
Tùy Qua không khỏi kinh ngạc, nghĩ thầm tổng bộ của Long Đằng chẳng lẽ ở trong một bệnh viện quân sự?
Nhưng, liên quan đến cơ mật của Long Đằng, Tùy Qua đương nhiên sẽ không đi dò hỏi.
Sau khi tiến vào bệnh viện, Tùy Qua mới phát hiện nơi này căn bản không phải tổng bộ Long Đằng, bệnh viện có một tầng lầu bị phong tỏa, xem ra chỉ bị bộ đội Long Đằng tạm thời trưng dụng mà thôi.
Xung quanh tầng lầu, đều có binh sĩ canh gác, không sai biệt lắm có mười mấy người.
Nhưng, ánh mắt Tùy Qua sắc bén cỡ nào, thoáng cái đã nhìn ra khẩu súng trong tay những người này chỉ là đồ trang trí, là làm dáng cho người ngoài nhìn mà thôi, bởi vì tất cả những người này đều là tu vi Tiên Thiên kỳ , sau khi đạt đến loại tu vi này, súng đạn bình thường chỉ là đồ bày biện mà thôi.
Xem ra, những người này cũng không phải là binh lính bình thường, mà là tinh anh của bộ đội Long Đằng.
Tùy Qua hơi kinh ngạc, không ngờ thực lực của bộ đội còn cường đại hơn hắn suy đoán.
- Lữ phó tổ trưởng, thông hành!
Lữ Chính Dương đưa ra giấy chứng nhận, nhận được cho phép có thể vào tầng lầu.
Sau khi tiến vào, Tùy Qua liền cảm giác được có mấy đạo tinh thần lực mạnh mẽ dò xét về phía hắn.
Nhưng, mấy đạo tinh thần lực này cũng không ác ý, chỉ khẽ quét qua mà thôi.
Quân nhân bình thường, thường chỉ lướt qua là biết trình độ tu vi sâu cạn của đối phương, còn người tu hành, căn bản không cần giúp đỡ, thậm chí cũng không cần đối mặt, ý niệm trong đầu vừa động, thần niệm đảo qua, không sai biệt lắm cũng có thể suy đoán được cảnh giới tu vi của đối phương. Dĩ nhiên, đối với người có cảnh giới cao hơn mình quá nhiều, dùng thần niệm cũng không thể nào dò xét ra tu vi chân chính của người đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT