- Đây chính là mảnh nhỏ pháp tắc sao?

Tùy Qua nhìn đoàn tinh thần lực, tự nhủ:

- Đây rõ ràng là khối u ác tính!

Mặc dù sau khi vật này kết hợp với tinh thần lực của người tu hành, đúng là có thể đề cao cảnh giới, nhưng phía trên lại ký sinh dấu vết tinh thần của vị Thánh Tổ kia, mặc dù thoạt nhìn cũng không có gì có hại, thậm chí rất khó bị phát hiện, nhưng một ngày kia, sau khi vật này có thành tựu, chỉ sợ một ý niệm trong đầu vị Thánh Tổ kia, cũng có thể biến hắn thành con rối. Xem ra, vị Thánh Tổ trong thế giới tâm ma, thật sự là một nhân vật cực kỳ lợi hại, hắn dựa vào loại thủ đoạn này, tựa hồ hoàn toàn nắm trong tay cả tâm ma thế giới!

Nếu như Tùy Qua không dùng Động Minh thảo chiếu rọi cả người mình, chỉ sợ cũng sẽ bước vào vết xe đổ, mặc dù có thể dựa vào cắn nuốt tâm ma, hiến tế tâm ma mà nhanh chóng đề thăng tu vi, nhưng cảnh giới tu vi càng cao, tai họa mai phục cũng càng lớn, môt khi bị Thánh Tổ kia cảm ứng được, chỉ cần một ý niệm trong đầu, có thể hoàn toàn biến Tùy Qua thành con rối và đầy tớ!

Tâm ma đã giảo hoạt, Thánh Tổ tâm ma, lại càng giảo hoạt không gì sánh kịp.

So với Tây Môn Trung xảo trá, quả thực là xê xích cách xa vạn dặm, bởi vì vị Thánh Tổ này, tựa hồ đã tính toán toàn bộ tâm ma, tất cả tâm ma đều chỉ là con cờ trong tay hắn mà thôi.

Tùy Qua có thể khẳng định, Tây Môn Trung khẳng định không biết chuyện này, bởi vì Tây Môn Trung cũng chỉ là một trong ngàn vạn con cờ trong tay hắn mà thôi.

Nhưng, Tùy Qua đã tìm được vấn đề, chưa chắc không thể tính toán ngược lại đối phương.

Nói cho cùng, cái gọi là mảnh nhỏ pháp tắc này mặc dù là u ác tính, nhưng trước mắt vẫn chỉ là một khối u ác tính bé nhỏ không đáng kể, bởi vì Tùy Qua cũng không lợi dụng nó đột phá Trúc Cơ trung kỳ, cũng chính là chưa cho nó cơ hội trưởng thành. Nếu không, cho dù có thể dùng Cuốc chấn linh cắt nó đi, thần hồn của Tùy Qua cũng sẽ bị hao tổn.

Hiện tại, khối u ác tính này bị Hồng Mông tử khí trói lại, cũng không có cách nào, chỉ có thể mặc cho Tùy Qua xử trí.

Tùy Qua tập trung lực chú ý lên mảnh nhỏ pháp tắc này, cẩn thận phân tích cấu trúc tạo thành của nó.

Kết quả lấy được khiến cho Tùy Qua thầm run sợ, vật này đúng là ẩn chứa pháp tắc tu hành đột phá Trúc Cơ trung kỳ, hơn nữa vô cùng chính xác. Bất kỳ một người tu hành Trúc Cơ sơ kỳ nào dung hòa được mảnh nhỏ pháp tắc này, cũng có thể lĩnh ngộ được phương pháp đột phá Trúc Cơ trung kỳ, chỉ cần nguyên khí để dành trong cơ thể đầy đủ, có thể thành công trùng kích vào Trúc Cơ trung kỳ.

Pháp tắc tu hành, không giống với cảm ngộ. Pháp tắc cô đọng, chính xác hơn cảm ngộ. Pháp tắc, áp dụng cho bất kỳ người tu hành nào, có tính phổ biến, còn cảm ngộ, mang theo ý chí chủ quan của con người, cũng không phải áp dụng cho tất cả người tu hành.

Nhưng bất luận là pháp tắc gì, vĩnh viễn chỉ có cường giả chân chính, trí giả mới có thể cô đọng.

Tinh thần lực của Tùy Qua trở lại trong thân thể, tiếp tục tản bộ, cau mày.

Mảnh nhỏ pháp tắc, bị hắn lưu tại trong không gian Hồng Mông thạch.

Vị Thánh Tổ sáng lập pháp tắc này thật sự rất cao minh, Tùy Qua căn bản không cách nào gỡ bỏ dấu vết tinh thần trên mảnh nhỏ pháp tắc, vì vậy đương nhiên cũng không thể lợi dụng.

Hiện tại, Tùy Qua đồng học đã hoàn toàn biết được quan hệ lợi hại bên trong, đương nhiên sẽ không dại dột để người khác chiếm tiện nghi. Cho nên, trước khi hoàn toàn tinh lọc mảnh nhỏ pháp tắc này, bất luận như thế nào Tùy Qua cũng sẽ không lợi dụng nó tiến hành đột phá.

Nhận được kết luận như vậy, thành thật mà nói Tùy Qua có chút như đưa đám, nhưng trong đưa đám, lại có chút mong đợi.

Tùy Qua đồng học không chỉ là người cẩn thận, mà còn là một một người có dã tâm. Hắn biết cách tu hành này mặc dù “mang độc”, nhưng bản thân vẫn có tác dụng, nếu như có thể giết chết “Bệnh độc”, lưu lại pháp tắc tu hành tinh khiết, sẽ có điểm rất tốt đối với hắn.

Lúc này, điện thoại của Tùy Qua vang lên.

- Chủ nhân, Tống Văn Hiên tới rồi, có chuyện trọng yếu muốn báo cáo với ngài.

Người gọi điện là Lý Nghệ Cơ.

- Ừ, kêu hắn chờ, ta trở lại ngay.

Tùy Qua lập tức triển khai thân pháp, rất nhanh biến mất ở đầu đường.

Mấy phút sau, Tùy Qua đã trở lại biệt thự.

Tống Văn Hiên thấy Tùy Qua trở lại, vội vàng từ trên ghế salon đứng dậy, Tùy Qua ý bảo hắn ngồi xuống, sau đó nói:

- Tống lão, ta đã nói với ngươi từ lâu, không cần khách khí như vậy. Lần này có phải có gặt hái gì hay không?

- Vâng.

Thần sắc Tống Văn Hiên có chút vui mừng nói:

- Nghê Thường Thất Tiên Tử dùng “Xuyên Vân Tước” của các nàng mang đến tin tức, nói đã chiếm được một gốc linh thảo, nhưng hao phí ba trăm viên đan dược, ta đã liên lạc với Ngưu lão, kêu hắn cầm đan dược đi rồi. Có lẽ, không bao lâu nữa sẽ có tin tức.

Lúc này, điện thoại của Tùy Qua lại vang lên.

Vừa nhìn số gọi đến, Tùy Qua cười nói:

- Ngươi nói trúng rồi, là Ngưu lão gọi tới.

- Xem ra hắn đã nắm được trong tay.

Tống Văn Hiên vui vẻ nói.

Tùy Qua vừa nghe điện thoại, lại thấy Ngưu Duyên Tranh kinh hoảng nói:

- Tùy tiên sinh... Không xong rồi, có người muốn cướp đoạt linh thảo của chúng ta! May nhờ có hai vị Nghê Thường Thất Tiên Tử giúp ta chu toàn, nhưng, chỉ sợ không được rồi... Nếu như ta không giao linh thảo, đối phương sẽ cứng rắn cướp đoạt!

- Mẹ kiếp ! Đến ngày tạo phản rồi sao!

Tùy Qua nói:

- Hiện tại ngươi đang ở đâu?

- Ta cũng không biết.

Ngưu Duyên Tranh nói.

Tùy Qua trực tiếp im lặng, may là lần trước hắn đã có kinh nghiệm lạc đường, cho nên điện thoại của đám người Ngưu Duyên Tranh đều có chức năng định vị vệ tinh. Sau khi cúp điện thoại, Tùy Qua lập tức hóa thành một đạo tử mang, bay về phía chân trời.

Tùy Qua ngự vật phi hành hết tốc lực, vẫn hao phí nửa giờ, lúc này mới chạy tới chỗ Ngưu Duyên Tranh gặp chuyện không may.

Nói thật ra, Tùy Qua cũng không biết vùng núi này thuộc về địa cảnh nào, nhưng hắn thấy rõ, Ngưu Duyên Tranh bị bốn người tu hành Trúc Cơ kỳ vây quanh. Cũng may bên cạnh Ngưu Duyên Tranh còn có hai vị Nghê Thường Thất tiên tử Tiết Như Tư và Khâu Mẫn Chân duy trì, nếu không, chỉ sợ cũng không thể giằng co hơn nửa giờ, đối phương đã sớm lấy mạnh hiếp yếu, trực tiếp giết người cướp của rồi.

- Tiết Như Tư, Nghê Thường Thất Tiên Tử các ngươi chẳng lẽ thật sự muốn nhúng tay vào chuyện này?

Đối phương là một người trung niên ngự kiếm quát lên với Tiết Như Tư, vẻ mặt đã cực kỳ không nhịn được.

- Nam Cung Danh Vọng, vị Ngưu đạo hữu này là bằng hữu của ta, lại là người mua linh thảo của ta, các ngươi trực tiếp giở trò cướp đoạt trước mặt ta như vậy, thật là quá ngang ngược rồi.

Tiết Như Tư lạnh lùng nói.

- Tiết Như Tư, nếu ngươi thức thời thì mau rời đi, chuyện này xem như không liên quan đến các ngươi!

Một người khác quát lên.

- Nam Cung Diệu, đây là các ngươi không nể mặt Nghê thường Thất tiên tử chúng ta?

Khâu Mẫn Chân lạnh lùng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play