Ô ô ô ~

Thời điểm này gió trong núi tăng mạnh, cả ngọn núi có tiếng gào khóc thảm thiết.

- Tâm ma xuất hiện!

Hàn Côn cùng Tống Văn Hiên lúc này đột nhiên biểu lộ ngưng trọng.

Trúc Cơ sắp thành công là lúc người tu hành yếu nhất, thời điểm này dễ dàng nhất bị tâm ma áp chế.

Vốn Ngưu Duyên Tranh cùng Hàn Côn đều cho rằng, thời đại này người tu hành Trúc Cơ Kỳ có lẽ rất ít, như vậy số lượng tâm ma cũng giảm bớt nhiều, giống như bầy cừu giảm bớt thì sói cũng giảm bớt. Nhưng mà Ngưu Duyên Tranh, Hàn Côn thì nghĩ sai rồi, thời đại này tâm ma không chỉ không giảm, ngược lại còn nhiều hơn.

Hơn nữa còn trong cảnh sư nhiều cháo ít, khiến cho tâm ma trở nên cuồng bạo hơn.

Ngưu Duyên Tranh lúc này giống trống khua chiêng Trúc Cơ, lập tức khiến cho vô số tâm ma dòm ngó, những tâm ma này bởi vì số lượng quá nhiều, thế cho nên quanh ngọn núi gió mạnh từng hồi, hơn nữa trong tiếng gió mang tiếng tiếng gào khóc thảm thiết.

Trúc Cơ dẫn phát thiên địa dị tượng, những tâm ma này tụ tập, cũng dẫn phát thiên địa dị tượng, cho dù chúng là vật vô hình.

Không xong!

Hàn Côn cùng Tống Văn Hiên nội tâm lo lắng, trừ Tùy Qua ra, hai người bọn họ cao nhất nơi đây, cho nên có thể cảm ứng được tâm ma tiến tới, tuy biết rất rõ ràng những tâm ma này không phải tới vì hai người, hai người cũng bảo vệ chặt thần trí, không dám chủ quan, đồng thời, hai người càng lo lắng cho Ngưu Duyên Tranh đột phá.

Cùng lúc đó trong ngọn núi, tại cơ quan quan sát khí tượng của thành phố Minh Quang.

Một người trẻ tuổi mặc áo Tôn Trung Sơn, trên chân mang dép lê giẫm lên tàn thuốc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, kinh hãi nói:

- Mẹ kiếp! Chẳng lẽ Long Ngũ thật sự là người tu hành đại vận hay sao, bây giờ mới bao lâu, tỉnh Minh Hải lại có người trùng kích Trúc Cơ! Nhưng mà thằng này quá ngu xuẩn, nơi này cách thành phố Đông Giang quá gần, lần trước có gia hỏa Trúc Cơ dẫn không ít tâm ma tới, thằng này lại dám trùng kích Trúc Cơ ở gần, đây không phải là đưa dê vào miệng cọp, đi tìm chết sao?

- Nhưng mà dụng cụ giám sát thiên địa linh khí của chúng ta rất chuẩn xác, còn chính xác hơn đo địa chấn nhiều-- ồ, không đúng! Thằng này khí thế rõ ràng càng ngày càng mạnh, nhiều tâm ma như thế vẫn không rung chuyển hắn!

Sau một lát, thanh niên này biểu lộ kinh hãi, sau đó cầm lấy điện thoại bấm Số 1, nói:

- Tổ trưởng, bên tôi phát hiện người trùng kích Trúc Cơ Kỳ! Mẹ kiếp, thằng này hình như có thủ đonạ khắc chế tâm ma-- không phải! Tiêu diệt toàn bộ tâm ma!

Lúc này các loại gió mạnh và thiên địa dị tượng đã giảm xuống.

Vài phút qua đi, dị tượng biến mất.

Thiên địa khôi phục bình thường.

Đám người Tống Văn Hiên, Hàn Côn vẻ mặt kinh hãi chưa dứt.

Quá khiếp sợ!

Lúc trước đám người Tống Văn Hiên nhìn thấy tận mắt không ít tâm ma lao tới, giống như cưỡng ép đoạt xá Ngưu Duyên Tranh, thời điểm đó bọn họ mướt mồ hôi, Lúc này nhìn thấy Tùy Qua há miệng phun ra hào quang màu tím, hào quang màu tím vờn quanh đỉnh núi một vòng, lập tức gió lạnh và tiếng gào khóc thảm thiết biến mất.

Đám người Hàn Côn, Tống Văn Hiên không biết Tùy Qua phóng xuất pháp bảo gì, nhưng mà bọn họ có thể khẳng định, tuyệt đối là Tùy Qua dùng pháp bảo cực kỳ lợi hại tiêu diệt tâm ma, lúc này mới khiến Ngưu Duyên Tranh bình an vượt qua Trúc Cơ Kỳ, hoàn toàn không cần phân tâm đối phó tâm ma khó chơi. Thủ đoạn này quá kinh người.

- Ngưu lão Trúc Cơ thành công, chúng ta lên núi a.

Thẳng đến khi giọng của Tùy Qua vang lên bên tai của bọn họ, Hàn Côn khôi phục tinh thần lại, lập tức lên núi.

Vèo! Vèo!

Thời điểm mấy người lên núi, nhìn thấy hào quang chui vào trong miệng Ngưu Duyên Tranh, đây là hào quang của Lôi Hỏa Song Giản biến thành, cũng đại biểu Ngưu Duyên Tranh đã luyện hóa chúng thành bổn mạng pháp bảo.

- Thu!

Nhìn thấy Tùy Qua đi tới, Ngưu Duyên Tranh nuốt Lôi Hỏa Song Giản vào bụng.

Thấy một màn này, Hàn Côn cùng Tống Văn Hiên không ngừng hâm mộ, hơn nữa không ngớt lời chuc mừng Ngưu Duyên Tranh.

Mà lúc này Ngưu Duyên Tranh lại nhìn về phía Tùy Qua, cúi người thi lễ.

Tùy Qua vội vàng lăng không phóng ra một đạo chân khí, ngăn cản Ngưu Duyên Tranh, nói ra:

- Ngưu lão, ông hành lễ lớn thế, tôi không chịu nổi.

- Tùy tiên sinh giúp tôi Trúc Cơ, ân cùng tái tạo, tôi còn phải ba quỳ chín lạy.

Ngưu Duyên Tranh thành khẩn nói.

- Ngưu lão, tâm ý là đủ rồi.

Tùy Qua nói.

Hàn Côn cùng Tống Văn Hiên cũng khuyên bảo.

Ngưu Duyên Tranh rốt cục không kiên trì, ngoài miệng lại nói:

- Hôm nay Ngưu Duyên Tranh tôi thề với trời, sinh thời chỉ thuần phục Tùy tiên sinh. Nếu như vi phạm lời thề, vĩnh viễn không được siêu sinh.

- Đi, Ngưu lão, ông trùng kích Trúc Cơ thành công, cũng không uổng tôi hao phí nhiều đan dược như thế.

Tùy Qua tâm tình cũng không tệ. Trừ Ngưu Duyên Tranh Trúc Cơ thành công ra, vừa rồi thúc dục Hồng Mông thạch, thoáng cái thu không biết bao nhiêu tâm ma vào. Dù sao tiêu hao nguyên khí trên người, vừa rồi chính là một tấm "Lưới" thu không ít ma đầu. Tuy Tùy Qua hiện tại còn không biết lợi dụng ma đầu ra sao, nhưng mà hắn mơ hồ cảm giác được ma đầu cũng là tài phú.

- Tùy tiên sinh, Ngưu lão, tiệc ăn mừng đã chuẩn bị xong, hiện tại có thể xuống núi ăn mừng.

Tống Văn Hiên cười nói.

- Đúng là phải chúc mừng!

Tùy Qua nói:

- Một là chúc mừng Ngưu lão Trúc Cơ, hai là cầu chúc cho hai vị sớm ngày Trúc Cơ thành công, ha ha!

Vừa mới xuống núi, Tống Thiên Húc chào đón, nhìn Ngưu Duyên Tranh đang vui mừng, nhìn qua Tùy Qua nói ra:

- Trầm Thái Sùng lão gia tử ở dưới núi, có mời lên không?

- Mau mời.

Tùy Qua nhìn Tống Thiên Húc nói ra.

Chỉ hai ba phút sau, Trầm Thái Sùng đã tới cửa sơn trang Tống gia.

Xem mặt mũi của Trầm Quân Lăng, Tùy Qua tự nhiên phải tự đi nghênh đón.

Tùy Qua khẽ động, Tống Văn Hiên, Tống Thiên Húc cũng đi theo.

- Chúc mừng, Tống tiền bối bước vào Trúc Cơ Kỳ, tiên đồ vô lượng ah!

Trầm Thái Sùng nhìn Tống Văn Hiên chúc mừng, sắc mặt đầy tôn kính và hâm mộ.

Giới tu hành, không dùng tuổi phân trưởng ấu, nhưng lại dùng cảnh giới luận bối phận, cho nên Trầm Thái Sùng không muốn đắc tội Tống Văn Hiên, vì làm tốt giao tình, lợi dụng "Tiền bối" xưng hô với Tống Văn Hiên.

- Lão Trầm, cũng không dám ah.

Tống Văn Hiên vội vàng khiêm nhượng nói.

- Trúc Cơ cũng không phải tôi.

- Không phải ông?

Ánh mắt Trầm Thái Sùng nhìn qua Tùy Qua, cảm nhận được Tùy Qua thâm bất khả trắc, sợ hãi nói:

- Thì ra là tiểu Tùy... Không, Tùy... Tùy tiên sinh ngài đột phá Trúc Cơ Kỳ? Quân Lăng nha đầu kia không nói cho tôi biết a.

Trầm Thái Sùng vốn muốn tiếp tục xưng hô Tùy Qua là "Tiểu Tùy ", nếu như Tùy Qua là Tiên Thiên kỳ, như vậy cũng có thể, nhưng mà hiện tại Tùy Qua đột phá đến Trúc Cơ Kỳ, tình huống đã khác, nhưng mà Trầm Thái Sùng xưng Tùy Qua là "Tiền bối ", giống như không đúng. Tóm lại Trầm Thái Sùng cảm giác thật khó khăn.

- Trầm lão, ông vẫn nên gọi là tiểu Tùy đi.

Tùy Qua rất bình thản cười cười, nói:

- Quá khách khí thì câu thúc, tôi là bạn của Quân Lăng, ông cũng là trưởng bối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play