Duyên Vân hòa thượng nói:

- Anh đã kiến tạo ra tình thế hiện tại, nhưng mà thế của nó chưa đủ, ít nhất còn xưng là ‘ chiều hướng phát triển ’. Cho nên kế tiếp cần làm là đốt cái thế này lên, cho dù không chuẩn bị tốt, đều phải kiến tạo ra chiều hướng phát triển.

- Tôi hiểu!

Tùy Qua ngẫm lại, nói:

- Tôi sẽ xuất động toàn lực, sẽ kiến tạo đại thế này! Như vậy anh có thể nói với cao tầng Thiếu Lâm tự rằng, tôi có thể cung cấp cho bọn họ một năm 50 hạt Tinh Nguyên Đan, nhưng mà cần dùng ngọc thạch tỉ lệ rất cao trao đổi, cũng chính là linh thạch, tin tưởng bọn họ cũng đều biết.

Thiếu Lâm tự thế là tòa cổ tháp cả ngàn năm, hơn nữa cũng khá nổi danh, Tùy Qua biết rõ trong những lão hòa thượng trong Thiếu Lâm tự giàu tới chảy mỡ. Một tu hành thế gia trăm ngàn năm trôi qua, đều có thể có được tài phú không thể tưởng tượng, huống chi Thiếu Lâm tự là chùa miếu nổi danh. Cái khác không nói, với tư cách tông môn ngàn năm, bên trong lưu truyền đồ cổ, cổ ngọc, vàng bạc châu báu nhiều không kể xiết. Nhưng mà tiền đối với Tùy Qua mà nói, thực tế tác dụng không lớn, bởi vì tiền giấy không có giá trị, rất dễ dàng bị giảm giá trị, mà ngọc thạch những thứ này Tùy Qua còn có thể dùng bố trí trận pháp, thúc đẩy linh thảo cùng dược thảo sinh trưởng. Đúng, nếu như muốn kiến tạo đại thế thì cần bằng Liễu Tiểu Đông và những ngôi nhà ấm kia là không đủ.

Biện pháp duy nhất chính là khai hoang trong không gian Hồng Mông thạch, gieo trồng nhiều dược thảo hơn nữa...

May mắn gieo trồng dược thảo là không cần linh điền, chỉ cần dùng linh thạch ( ngọc thạch có linh khí gọi là ngọc thạch ) bố trí Vân Vũ Trận Pháp, có thể mượn nhờ linh vũ thúc đẩy sinh trưởng, tăng nhanh quá trình phát triển và dược tính.

Dùng thủ đoạn của Tùy Qua, cho dù làm những chuyện này cũng được, nhưng phàm là trái quy luật tự nhiên phải trả giá mà thôi, một cái giá lớn chính là linh thạch! Là con số lớn! Dùng linh thạch đi thúc đẩy dược liệu bình thường sinh trưởng, trên cơ bản chính là sinh ý thâm hụt, trừ sâm có tuổi ra, những thứ khác không được. Nhưng mà vì xây dựng đại thế, nhất định phải nện tiền, phải hao phí linh thạch đủ nhiều thúc đẩy dược liệu.

Một đám dược liệu này khẳng định không thể kiếm tiền, nhưng mà lại có thể bồi thường tiếng nói lớn kiếm tiền.

Nhưng mà Tùy Qua hôm nay lại chiếu óố nhiều linh điền, linh thảo nên không có biện pháp phân thân, nào có nhiều thời gian đi chiếu cố dược thảo chứ?

Hơn nữa những dược thảo này gieo trồng trong không gian Hồng Mông thạch, cho ai đi làm đây?

Nói chuyện với Duyên Vân hòa thượng một phen, làm cho Tùy Qua hơi có chút thu hoạch, một ít chuyện bình thường vẫn xem nhẹ, không có thấy rõ thì bây giờ đã rộng mở. Hai người bàn chuyện tới tối, thẳng đến khi trăng sáng lên cao, Tùy Qua nhớ tới hứa hẹn ngắm sau với Đường Vũ Khê, lúc này mới cáo từ Duyên Vân.

Mà Duyên Vân hòa thượng tiếp tục vào phòng thí nghiệm nghiên cứu dược vật.

Nghiên cứu phát minh tân dược cũng là một khâu trọng yếu chế tạo thế, nhưng mà có Duyên Vân hòa thượng tới gánh vác khâu này, Tùy Qua có thể hoàn toàn yên tâm.

Bởi vì là ban đêm, Tùy Qua không có nhiều cố kỵ, trực tiếp ngự vật phi hành, thời gian nháy mắt đã quay về biệt thự.

Vừa mới đi về, Tùy Qua đã nhìn thấy có người đứng ở cửa, đứng ở cửa như điêu khắc, giống như có lẽ đã chờ Tùy Qua thật lâu.

- Tây Môn Trung, ngươi rốt cuộc cũng quay về a?

Tùy Qua ngó ngó Tây Môn Trung, rất nhạt nói ra:

- Như thế nào, còn không có tìm ra biện pháp phá giải cấm chế trên người của ngươi sao?

- Không có... Chủ nhân, ta nói rằng ta chỉ đi tìm nơi an tĩnh nhất, triệt để dung hợp tinh thần và thể xác này làm một...

- Chẳng lẽ Tống Văn Hiên tìm cho ngươi nơi không yên tĩnh? Hay là ngươi không hài lòng?

Tùy Qua phá ngang lời của Tây Môn Trung,

- Không nên nói dối với ta, làm thế chỉ khiến ta khinh bỉ nhân phẩm của ngươi thôi. Đương nhiên, với tư cách một ma đầu, ngươi căn bản không có nhân phẩm. Ngươi cho rằng ta thực rất cần một ‘ trung bộc ’ sao? Mười phần sai. Như vậy rất tốt, dù sao trên người của ngươi có huyết đằng cũng bộc phát, ta cho ngươi thêm bảy người, yên tâm đi tìm biện pháp phá giải, nếu như ngươi có thể phá giải thành công, thể xác Tây Môn Trung này tặng không cho ngươi. Nếu như không được, ngươi cút trở về cho ta, thành thành thật thật làm trung bộc, nếu có nhị tâm ta sẽ tiêu diệt ngươi! Đi thôi!

Sau khi nói xong, không quan tâm tới Tây Môn Trung, trực tiếp trở về phòng, sau đó nói:

- Tiểu Lý, mang thức ăn lên!

Tây Môn Trung lặng yên biến mất.

Tùy Qua cơm nước no nê thì đi ngắm sao với Đường Vũ Khê.

Một đêm này làm khổ Lý Nghệ Cơ, cho nên sau này nàng rất chán ghét ban đêm có sao..

Ngày thứ hai, Tùy Qua không có đi tới trung tâm nghiên cứu, mà là đi phòng học.

Bởi vì hôm nay trong trung tâm nghiên cứu không còn linh dược, dùng Tùy Qua nói, "Ngay cả bùn cũng cạo đi một tầng" .

Đương nhiên, Tùy Qua cũng không có ý định phá những nhà ấm đó đi, cho nên trước khi đi học, Tùy Qua tìm được Liễu Tiểu Đồng, bảo nàng lợi dụng nhà ấm trồng này, sau đó gieo trồng dược thảo. Tuy thổ nhưỡng trồng dược liệu không phải là linh điền, nhưng mà phía dưới vẫn là thổ nhưỡng chất lượng tốt, dùng để gieo trồng dược thảo là dư xài.

Hôm nay toàn bộ gia sản của Tùy Qua mang theo trên người, trong nội tâm đã có thể an ổn nhiều, căn bản không cần lo lắng tiền tài mất trợm, hoặc là bị người ta càn quét linh dược.

Mặt khác bởi vì Tùy Qua có thể dùng tinh thần lực điều khiển cây cuốc làm việc, cho nên hắn có thể ở bất cứ nơi nào, chỉ cần dưới tình huống không có cường địch là được, cũng có thể dùng tinh thần lực điều khiển chấn linh cuốc lao động. Đối với Tùy Qua mà nói, đây là chuyện thuận tiện quá nhiều. Cho nên cho dù đi học hay là ngủ, cho dù ở đâu cũng có thể làm việc.

- Tùy Qua, anh làm gì biến mất vài ngày thế?

Giang Đào báo oán nói:

- Phòng ngủ cũng không quay về, phòng học cũng không tới, khiến cho chúng tôi muốn tìm anh mời cơm cũng không được.

Tùy Qua phân ra một tia thần niệm, nhắm mắt lại đáp lời Giang Đào nói:

- Anh cũng không cần ở trong trường đại học, chỉ có sơ nam mới ngủ một mình.

- Anh thật sự là tiện nhân, dám gạt bọn tôi đi "phá tờ-rinh"!

Giang Đào lại hâm mộ và ghen ghét, bởi vì hắn cười mắng âmhơi lớn, bị lão sư trừng mắt.

- Cái gì gọi là gạt các người?

Tùy Qua tiếp tục thấp giọng nói ra:

- Anh lúc trước không phải nói cho dù là nam hay nữ, chỉ cần anh quét mắt nhìn qua là có thể phân biệt được còn hay mất mà? Đã như vậy, vì sao anh không phát hiện ra tình huống của tôi chứ?

- Móa, thật sự là nói đúng mà!

Giang Đào nói ra:

- Nhưng mà anh không còn, đối với người trong phòng chúng ta xem như là chuyện tốt. Ít nhất phòng ngủ chúng ta không cần bình chọn ‘ hòa thượng phòng ngủ ’‘ con ba ba tinh phòng ngủ ’ ."

- Con ba ba tinh? Dựa vào, danh xưng này thật tục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play