Người ngoắc Khâu Mẫn Chân lại có bộ dáng là công tử thế gia, trong tay còn cầm quạt giấy, mỉm cười nhìn qua Khâu Mẫn Chân nói:
- Tiên tử, vị bên cạnh cô là?
- Tôi dẫn anh ta tìm anh mua đồ.
Khâu Mẫn Chân nói:
- Không phải trong tay của anh có hạt giống sao?
- Đây cũng không phải là cây giống, đây là một cây linh mộc.
Công tử ca cười nói, dùng quạt giấy chỉa chỉa chậu hoa bạch ngọc dưới chân.
- Muốn đào bảo của Xuân Thân ca ca tôi không được đâu. Xuân Thân Huy tôi không phải đồ nhà quê, cũng biết rõ lai lịch của nó.
Tùy Qua chỉ nhìn một cái lập tức biết rõ Xuân Thân Huy nói không sai, cây giống cao một thước này chính là linh mộc.
- Này, đạo hữu, ngươi biết lai lịch của nó không? Nếu không biết thì sớm đi đi, đừng lãng phí thời gian của mọi người.
Xuân Thân Huy nhìn Tùy Qua nói ra, đại khái cảm thấy Tùy Qua trẻ tuổi cho nên không có kiến thức.
- Nhìn này nhìn thì giống như Diệp Như Liên hoa, chắc hẳn là cây giống Trường Xuân Thụ a.
Tùy Qua bình tĩnh nói.
Xuân Thân Huy kinh ngạc nhìn Tùy Qua:
- Ồ, nhìn không ra anh tuổi còn trẻ kiến thức cũng không phải bình thường. Đúng vậy, đây là cây giống Trường Xuân Thụ, cũng chính là linh mộc hàng thật giá thật. Mặt khác, anh có biết tác dụng của nó không?
- Trường Xuân Thụ, tên như ý nghĩa, tự nhiên bốn mùa như mùa xuân. Hơn nữa cũng không phải phàm mộc, Trường Xuân Thụ này mỗi mùa nở hoa một lần, hơn nữa màu sắc và hoa văn không giống nhau, tôi nói đúng không?
Tùy Qua hỏi.
- Anh nói đúng. Nhưng mà không được đầy đủ.
Xuân Thân Huy nói:
- Anh cũng không nên tránh nặng tìm nhẹ, bằng không tôi nhắc nhở anh một chút, Trường Xuân Thụ này là tài liệu luyện chế Định Nhan Đan đấy.
Nhìn ra được Xuân Thân Huy là gia hỏa rất biết buôn bán, so với Nam Cung Ngạo Thượng, Tây Môn Lăng Phong còn mạnh hơn nhiều.
Tùy Qua biết rõ, muốn từ trong tay Xuân Thân Huy cầm được một cây non Trường Xuân Thụ chỉ sợ phải xuất huyết nhiều.
Nhưng mà Tùy Qua cũng không muốn bị người ta xem là coi tiền như rác và làm thịt, lại tiếp tục nói:
- Anh nói không sai. Nhưng mà anh cũng tránh nặng tìm nhẹ. Trường Xuân Thụ chỉ là một trong vài loại tài liệu luyện chế Định Nhan Đan mà thôi. Một trong mà thôi, hiểu chưa? Huống chi đây chỉ là cây giống, cho dù gieo trồng trong linh điền, không có vài chục năm phát triển, căn bản không có khả năng sử dụng. Cho dù có thể phát triển tới mức có công dụng, không có vài loại linh thảo khác cũng không ra gì, chẳng lẽ tôi trồng Trường Xuân Thụ trong bồn cây cảnh sao?
- Bồn cây cảnh? Đây chính là linh mộc, anh đang làm thấp nó đi đấy.
Xuân Thân Huy nói, dường như nhìn ra Tùy Qua cũng không phải coi tiền như rác, hơn nữa Tùy Qua nói là sự thật, vì vậy ngữ khí mềm xuống, nói:
- Vị đạo hữu này, chúng ta cũng biết tình huống rồi, như vậy anh dứt khoát ra giá đi. Ai, kỳ thật làm bồn cây cảnh cũng không tệ, nếu không phải Xuân Thân Huy tôi hiện tại thiếu tiền sắp điên lên, tôi thật sự muốn lấy nó làm bồn cây cảnh đấy.
- Đúng thế, người nào không biết Xuân Thân thế gia các người tài đại khí thô ah.
Khâu Mẫn Chân theo thói quen nịnh nọt vài câu.
- Tài đại khí thô đã là quà khứ.
Xuân Thân Huy thở dài, nói:
- Hôm nay bổn công tử đã thoát ly gia tộc, tất cả dựa vào chính mình. Vì ta muốn lấy người mình yêu thương, tôi đã bị gia tộc quét ra cửa, về sau... Ai, bị bất đắc dĩ ah. Đạo hữu, hôm nay tính toán tôi không may, anh chỉ cần cho tôi Tinh Nguyên Đan --
- Mười khỏa!
Đột nhiên một giọng nói không hài hòa vang lên bên cạnh Tùy Qua.
Một người trẻ tuổi anh tuấn, nội liễm, phong độ bất phàm mở miệng chen ngang lời của Xuân Thân Huy.
Người này nhìn qua cũng là công tử thế gia, nhưng mà cho dù phong độ tu vị cảnh giới, đều cao hơn Nam Cung Ngạo Thượng, Tây Môn Lăng Phong một bậc, hơn nữa với tư cách công tử thế gia, có thể lộ ra vẻ nội liễm thâm trầm này không nhiều.
- Tần Xuyên Phong... Anh đang chê cười tôi sao?
Xuân Thân Huy dường như nhận ra người này.
- Cũng không phải.
Tên thanh niên lắc đầu nói:
- Đều là tuấn kiệt trong giới tu hành, tuy tôi không đồng ý với hành vi ngây thơ của anh, nhưng mà đối với dũng khí thoát ly gia tộc của anh tôi vẫn bội phục. Mười khỏa Tinh Nguyên Đan, không phải vì đồng tình, mà vì thứ này nếu qua tay của tôi, mang tới phường thị cao cấp hơn, giá của nó chưa hẳn không cao hơn hiện tại.
- Tần công tử, dường như có thứ tự trước và sau đấy.
Khâu Mẫn Chân tự nhiên nói chuyện cho Tùy Qua.
Tần Xuyên Phong nhìn xem Tùy Qua, nhàn nhạt nói:
- Nếu sinh ý chưa hoàn thành, đương nhiên là người trả giá cao được.
Tần Xuyên Phong cố ý nói mấy chữ "Người trả giá cao được" tăng âm điệu lên, hiển nhiên là kích thích Tùy Qua. Xem ra Tần Xuyên Phong không chỉ nhận ra Xuân Thân Huy, chỉ sợ cũng quen Nam Cung Ngạo Thượng, Tây Môn Lăng Phong. Hắn đoạt sinh ý của Tùy Qua tự nhiên là kích thích khí thế của Tùy Qua, dù sao Tần Xuyên Phong cũng là công tử thế gia, Nam Cung Ngạo Thượng, Tây Môn Lăng Phong bị nhục, vậy mặt mũi của Tần Xuyên Phong hắn cũng không tốt, hiện tại hắn có ý định tìm mặt mũi trở về từ chỗ Tùy Qua.
- Hai mươi hạt!
Tùy Qua đang muốn nâng giá, lúc này có người kêu giá, làm cho hắn hoàn toàn không có cơ hội khoe của.
Quay đầu nhìn lại, ra giá là thiếu nữ quần đỏ, nàng đã lặng yên không một tiếng động tới đây, hơn nữa còn cạnh tranh.
- Bốn mươi hạt!
Tần Xuyên Phong nhíu mày, giá tiền này kỳ thật đã vượt qua giá cây giống Trường Xuân Thụ.
- Tám mươi hạt.
Nữ tử quần đỏ nói ra, giống như đây chỉ là tám mươi nguyên Hoa Hạ.
Tần Xuyên Phong cũng không mất đi lý trí, cho nên hắn không có tiếp tục tăng giá, nói ra:
- Xin hỏi đạo hữu, cô là gia tộc nào?
- Bảo Tần gia lão tổ của ngươi tới đây hỏi ta! (Thiếu nữ quần đỏ này hoàn toàn không dùng cách nói khách khí, nên gọi ai cũng là ta ngươi, đối thoại của con này mệt quá)
Nữ tử quần đỏ ngữ khí lạnh nhạt.
- Còn muốn tăng giá không?
Sắc mặt Tần Xuyên Phong yên tĩnh như nước giếng, nhìn kỹ thiếu ữ quần đỏ, dường như đang cố ghi nhớ dung mạo của nàng, nói:
- Tôi rời khỏi.
- Tám mươi hạt Tinh Nguyên Đan?
Xuân Thân Huy cuồng hỉ nói:
- Lần này phát tài rồi! Xem ra Thiến Thiến của tôi đúng là vượng phu nha, ha ha! Đạo hữu, nhanh thanh toán đi, tôi có thể giúp Thiến Thiến đột phá Tiên Thiên kỳ rồi, ha... Thật tốt ah.
Tùy Qua vốn định ra giá với thiếu nữ quần đỏ này, nhưng mà tám mươi hạt Tinh Nguyên Đan đúng là quá đắt. Hơn nữa Xuân Thân Huy này một lời đáp ứng giá của thiếu nữ quần đỏ, Tùy Qua nếu như lại ngăn cản thì quá không có nhân phẩm. Tuy rất nhiều người tu hành không có nhân phẩm, nhưng Tùy Qua cũng không muốn làm người không có nhân phẩm.
- Chúc mừng.
Tùy Qua nhìn qua thiếu nữ quần đỏ nói ra.
Lúc này thiếu nữ quần đỏ trả tiền, đem chậu Trường Xuân Thụ này cầm vào trong tay, nghe Tùy Qua nói tới thì xoay người, lại cầm cây giống đưa cho Tùy Qua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT