Người chung quanh cho rằng là Nam Cung Ngạo Thượng ra tay đối phó mập mạp này, làm cho mập mạp này quỳ xuống trước mặt của hắn. Nhưng mà sự thật khiến người ta rớt tròng mắt lại khác.

Quỳ xuống dĩ nhiên là Nam Cung Ngạo Thượng!

Bảo người khác quỳ xuống nhưng bản thân lại quỳ xuống!

Đá xanh dưới gối Nam Cung Ngạo Thượng nát bấy, sắc mặt đỏ bừng, gân xanh nổi rõ trên cổ, dường như muốn giãy dụa đứng lên, nhưng mà trước khí thế và tinh thần lực cường đại của Tùy Qua song trọng ép xuống, căn bản không cách nào nhúc nhích nửa phần.

- Cười người chớ vội cười lâu.

Tùy Qua nhàn nhạt nói ra, Nam Cung Ngạo Thượng lại muốn dùng tinh thần lực áp Tùy Qua, ý đồ khiến Tùy Qua quỳ sát trước mặt hắn, triệt để đánh nát tôn nghiêm và tin tưởng của hắn, ai biết Tùy Qua tinh thần lực mạnh hơn hắn mấy trăm lần, cảnh giới còn cao hơn Nam Cung Ngạo Thượng rất nhiều, Nam Cung Ngạo Thượng thành tự rước lấy nhục.

Nghê thường thất tiên tử kinh ngạc.

Tây Môn Lăng Phong vốn nhìn có chút hả hê, nhưng chợt biến thành sợ hãi, vội vàng lui vào giữa đám người.

Những người còn lại cả kinh lui ra, cũng biết Tùy Qua cùng Trầm Quân Lăng hai người là cố ý che dấu tu vị, giả heo ăn thịt hổ. Đáng thương cho Nam Cung Ngạo Thượng đâm vào họng súng, về sau Nam Cung Ngạo Thượng chỉ sợ sẽ rọi là "Nam Cung quỳ xuống" .

Nhưng mà nhìn thấy Nam Cung Ngạo Thượng biến thành bộ dạng này, những người còn lại tự nhiên cũng không dám tranh giành tình nhân.

Nghê thường thất tiên tử, nữ tử áo phấn nhìn qua Tùy Qua nói ra:

- Chu đạo hữu, Tiết Như Tư ta và sáu tỷ muội hôm nay thấy Chu đạo hữu ra tay đối phó người Nam Cung thế gia, không biết là nện bãi của chúng tôi hay là gì?

- Đương nhiên không phải nện bãi, mà là đến cổ động.

Tùy Qua cười nói, cũng không thèm quan tâm tới Nam Cung Ngạo Thượng, nói:

- Chỉ có vị Nam Cung gia này quá ngang ngược vô lý, lại muốn ăn ‘ cơm chùa ’ của mấy vị tiên tử, nhưng lại muốn nhục nhã ta, không giáo huấn hắn một chút, vậy sau này Chu Thông tôi sao có thể lăn lộn giới tu hành được chứ?

- Lăn lộn?

Nữ tử áo phấnTiết Như Tư cười nhạt một tiếng, nói:

- Chu đạo hữu ngữ khí lại ẩn dấu rồi. Nhưng mà Nam Cung công tử hình như đâu có nói muốn ăn ‘ cơm chùa ’ a? Ngược lại là hai vị, có chút giống như định ăn ‘ cơm chùa ’ với tỷ muội chúng tôi đấy.

- Tôi thấy hai vị đây định bá vương ngạnh thượng cung đấy.

Cô gái áo tim trêu đùa.

- Cái này... Chuyện bá vương ngạnh thượng cung chúng tôi khinh thường làm.

Tùy Qua nghiêm trang nói:

- Đương nhiên, nếu như mấy vị tiên tử thích bá vương ngạnh thương cung với tôi, tôi vô cùng hoan nghênh.

- Ai nha, đừng có tán tỉnh ở đây. Xuân tiêu một khắc giá trị ngàn vàng đấy.

Trầm Quân Lăng cố ý nói ra.

- Chu Thông ah, mấy vị tiên tử này có định theo chúng tôi đi dạo đỉnh vu sơn hay không, bần tăng vẫn chờ phá Đồng Tử Công đấy.

- Này -- các người không phải nói trả giá cao thì được sao?

Thời didemr này Tây Môn Lăng Phong lại nhảy ra khỏi đám người.

- Các người trả giá bao nhiêu?

- Ra giá bao nhiêu?

Trầm Quân Lăng cố ý giả bộ hồ đồ nói:

- Bảy tiên tử chúng tôi muốn toàn bộ, mỗi người một trăm vạn được hay không được?

Trầm Quân Lăng nói ra lời này mọi người cười vang lên.

Vui vẻ rất rõ ràng, bảy "Tiên tử" tuy không phải tiên tử gì đó thật, nhưng mà không phải người bình thường có thể hưởng thụ. Rất nhiều nam tử tu vị thấp vất vả tích súc rất nhiều thời gian cũng tiêu hao trên người của các nàng. Cũng không có không ít người bản thân không có của cải gì, vất vả cả đời cũng chưa từng lên đỉnh vu sơn với "Tiên tử", mà Trầm Quân Lăng cùng Tùy Qua, nhưng mà cho dù là những người nghèo trong giới tu hành cũng chướng mắt với con số trăm vạn, chỉ có đan dược, linh thảo, linh dược mới là "Tiền " giá trị nhất.

Trầm Quân Lăng hơi sững sờ, sau đó nhìn Tùy Qua nói ra:

- Mấy trăm vạn ah, xem ra rất không tồi. Nếu ở thế tục thì chúng ta có thể bao dưỡng một đám tiểu mỹ nhân a. Ai, Chu Thông huynh đệ, tôi thấy chúng ta nên quay về thế tục đi, ở đây thật không phải nơi chúng ta nên tới.

- Đúng vậy, hai vị này nên sớm quay về thế tục đi, nơi này không thích hợp với các ngươi.

Tây Môn Lăng Phong nói ra. Nếu như không phải có vết xe đổ "Nam Cung quỳ xuống", Tây Môn Lăng Phong chỉ sợ còn nói khó nghe hơn nữa.

- Chu huynh đệ, như thế nào?

Trầm Quân Lăng nhìn Tùy Qua hỏi, dù sao lúc này "Đi chợ ", nàng vẫn lấy Tùy Qua làm chủ.

- Còn có thể dù thế nào?

Tùy Qua cố ý thở dài một tiếng:

- Tôi biết rõ Cổ huynh đệ rất ưa thích xuất hiện, nhưng mà anh càng phát ra ít xuất hiện, người khác sẽ cho rằng chúng ta năng lực kém. Cho nên thời điểm khoe của cũng nên làm một chút chứ.

- Vậy thì... Một ngàn vạn nhé?

Trầm Quân Lăng "Hòa thượng phá giới" dường như rất keo kiệt.

- Một ngàn vạn?

Tây Môn Lăng Phong cười nói:

- Vẫn nên giữ lại chút tiền nhan đèn muối vừng cho chùa của anh đi. Mấy vị ‘ tiên tử ’ này các nơi còn xem như mấy ‘ tiểu thư ’ ở thế tục sao, dùng tiền là có thể dọn dẹp?

- Không cần tiền, vậy dùng cái gì?

Trầm Quân Lăng nghi ngờ nói.

- Đan dược, linh dược, pháp bảo những thứ này các người có không?

Tây Môn Lăng Phong khinh thường nói, vì khoe của, hắn lấy trên người một viên Tinh Nguyên Đan, sau đó lại kẹp giữa hai ngón tay, nói:

- Hòa thượng, đây là đan dược, anh có từng gặp qua chưa?

Tây Môn Lăng Phong vừa cầm Tinh Nguyên Đan ra, lập tức hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người. Rất nhiều nam tu nhìn thấy đan dược thì ánh mắt sáng ngời như nhìn thấy "Tiên tử".

Tiền tài cùng mỹ nữ.

Quả nhiên là chủ đề vĩnh hằng.

Như vậy xem ra giới tu hành và thế tục cũng không có gì khác nhau. Khác nhau chính là dùng "Đan ", "Linh thảo" mà cân nhắc, mà thế tục chính là vàng và tiền giấy; mỹ nữ giới tu hành cao quý hơn mỹ nữ thế tục nhiều. Đương nhiên kỹ nghệ của mỹ nữ giới tu hành cũng cao hơn, nhưng có được "Công năng ", ví dụ như lợi dụng nê thủy đan pháp, thuật song tu tăng tu vị của "Khách làng chơi" lên, cân đối Âm Dương chi khí trong người đối phương.

Mặt khác còn một điều, giao hợp với những "Tiên tử" giới tu hành này, trừ có rất nhiều chỗ tốt ra, cũng không cần lo lắng nhiễm bệnh tình dục gì đó. Bởi vì "Tiên tử" dù sao cũng là "Tiên tử ", thân thể các nàng bệnh da liễu gì đó không tồn tại.

Nói qua kéo chủ đề hơi xa. Tây Môn Lăng Phong lấy hạt đan dược này ra, lập tức làm cho rất nhiều nam tu bên cạnh tự ti mặc cảm. Đúng, tự ti mặc cảm! Người so với người thật tức chết mà, vừa ra tay chính là đan dược, đã biết phường thị này dù cấp bậc không cao, cho nên người tới tham gia phường thị ở đây, có rất ít người lấy ra đan dược chính thức. Rất nhiều người vẫn dùng tiền giấy tiền thế tục giao dịch với nhau, đối với một ít người tu hành mà nói, dùng bổn sự của bọn họ trong giới tu hành không xem vào đâu, nhưng mà ở thế tục thì kiếm tiền rất dễ dàng. Cho nên Trầm Thiên Phách có thể mang hai tỷ tiền Hoa Hạ làm tiền tiêu vặt. Nhưng mà đan dược lại không được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play