Theo lý thuyết, núi hoang dã ngoại nếu có khách sạn như thế có lẽ phi thường dễ làm người khác chú ý mới đúng, nhưng mà khách sạn này không chỉ không biết nó nằm đâu, thậm chí người bình thường căn bản không nhìn thấy.

Bởi vì khách sạn này nằm trong trận pháp.

Mà Tùy Qua cùng Trầm Quân Lăng thì không có vấn đề gì, trước mắt tỏa sáng, ánh mắt nhìn qua ngọn núi trên cao, ngọn núi cực kỳ dốc đứng, dường như viên hầu rất khó leo len e. Trong núi chợt có cổ thụ cực kỳ cao lớn, già nua, cả ngọn núi mang theo dáng vẻ hùng tuấn, phong cách khí tức cổ xưa. Nhìn qua ngọn núi này, Tùy Qua cảm khái trong lòng, nếu như ngọn núi này xuất hiện trong tầm mắt người thường, cổ mộc trên núi đã sớm bị đốn rồi.

Nhân loại dường như thiên tính ích kỷ, cướp đoạt tất cả mọi thứ thiên địa sinh ra, hơn nữa cũng cho rằng mình là "Chúa tể vạn vật", đương nhiên có thể nắm quyền sinh sát mọi vật trong tay của mình. Loại bản tính ích kỷ này không chỉ thể hiện trên người bình thường, cũng thể hiện trên người tu hành. Nhưng mà đối với người tu hành mà nói, bọn họ cướp đoạt không phải dầu, mạch khoáng, mà là linh thảo, thiên tài địa bảo mà thôi.

Lúc này chính là lúc hoàng hôn, trên ngọn núi có thác nước đổ xuống, khí thế rộng lớn, dưới thác nước có một đầm nước rộng hai mươi trượng, cách thủy đàm không xa, tới gần vách núi có một khách sạn cổ xưa, lầu các phi vũ, cổng và sân có tấm biển màu vàng, "Khách sạn ngọc lộ" vô cùng chói mắt.

Lúc này bên ngoài khách sạn tụ tập không ít người, đương nhiên những người này tất cả đều là người tu hành, cảnh giới cao thấp không đều, đại bộ phận đều là Luyện Khí Kỳ cùng Tiên Thiên kỳ, Trúc Cơ Kỳ cũng có, nhưng mà không lộ diện ngoài khách sạn, dường như khinh thường làm bạn với đám người bên ngoài.

Tùy Qua đang định cùng Trầm Quân Lăng tiến vào khách sạn, đột nhiên người trong sân khách sạn hô to, nhao nhao nhìn lên bầu trời.

Hai người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy kiếm quang tím, hồng, trắng vạch phá bầu trời, xuất hiện trong tầm mắt, kiếm quang tới gần thì dừng trên không khách sạn, vài bóng người thân hình uyển chuyển hạ xuống, trên người gió đón mây đưa, quả nhiên là như tiên tử hạ phàm, cơ hồ đều hấp dẫn rất nhiều ánh mắt nhìn qua.

Trong lòng Tùy Qua thầm nghĩ:

- Những nữ nhân này đúng là rất biết tăng hào khí.

- Mấy vị tiên tử, tại hạ Nam Cung Ngạo Thượng xin đợi đã lâu.

Bảy vị nữ tử vừa hạ xuống đất liền có một người vượt lên trước nghênh đón, người này nhìn mới ba mươi tuổi, ăn mặc áo dài màu xanh, lộ ra phong phạm thế gia, thần sắc cũng rất ngạo mạn, hành tẩu mang theo khí thế tách đám người chung quanh ra và đi lên. Những người tu hành còn lại vốn đang tức giận, nhưng mà nghe danh tiếng "Nam Cung" thì không nói dám cái gì cả.

- Xem ra có người động tác thật nhanh nha.

Trầm Quân Lăng nhìn qua cười hả hê.

- Không có sao.

Tùy Qua cũng cười cười, nói:

- Trò hay còn ở phía sau, cô chờ xem.

- Úc, thì ra là công tử Nam Cung thế gia, khó trách tuấn lãng như thế.

Trong đó một nữ tu nói ra, nữ tu này mặc lụa mỏng hồng nhạt, màu hồng nhạt vốn khiến người ta cảm thấy lỗ mảng, nhưng mà cô gái này mặc quần áo hồng nhạt khiến người ta cảm thấy tao mị, ngược lại có khí chất tiên tử thanh nhã, khí chất "Tiên nữ" cao cao tại thượng hiện ra. Vậy đại khái cũng hiểu "Tiên tử" có chỗ hơn người. Rõ ràng là nữ tử thanh lâu trong giới tu hành, nhưng mà không nhìn thấy khí tức "Thanh lâu" trên người của các nàng.

Nhưng mà nếu là muốn luận khí chất "Tiên nữ", Tùy Qua đã từng nhìn thấy qua Khổng Bạch Huyên, cho dù lực lượng hay khí chất đều mạnh hơn mấy "Tiên tử" này quá nhiều. Bởi vì như thế, nhìn thấy mấy "Tiên tử " này, Tùy Qua cũng không phải mất hồn vía như người khác, Trầm Quân Lăng thấy Tùy Qua không có thất thố, thật sự cũng không có khinh bỉ hắn.

- Bảy vị tiên tử, tại hạ Tây Môn Lăng Phong, cho mời mấy vị tiên tử vào phòng nâng cốc ngôn hoan, trao đổi tâm đắc tu hành.

Một người khác nói ra. Gia hỏa tên là Tây Môn Lăng Phong mặc trường bào màu trắng, nhìn qua càng trẻ tuổi, nhưng mà khí chất công tử cao ngạo cũng không ít.

Tùy Qua nghĩ thầm, Chu Kế Thiều nói không sai, Nam Cung, Tây Môn thế gia đều tới. Hai người này kỳ thật chỉ có tu vị Tiên Thiên hậu kỳ mà thôi, những người còn lại tu vị tương đương bọn họ, nhưng dường như rất e ngại những thế gia này, cho nên cũng không tiến lên tranh giành tình nhân với hai người.

Nhưng mà đây chỉ là một nguyên nhân, mặt nguyên nhân khác những người này rõ ràng, bảy tiên tử này có phí qua đêm rất xa xỉ, muốn dính hơi lên người của các nàng, chỉ sợ phải xuất huyết nhiều mới được. Tuy nhiên có không ít nam tu muốn nếm thử tư vị của các nàng, muốn xem diệu dụng của "Nê thuy đan pháp", hơn nữa hy vọng mượn cơ hội tăng tu vị lên, nhưng mà có mấy người có thể trả giá cao như thế?

Cho dù nam tu có tiền, cũng sẽ dùng "Tiền tài" vào phiên chợ ngày mai, ai muốn chưa bắt đầu vào phường thị đã bị mấy tiên tử này ăn sạch tiền chứ.

- A Di Đà Phật!

Thời điểm này đột nhiên có niệm phật hiệu vang lên.

Ánh mắt mọi người nhìn qua Trầm Quân Lăng bên cạnh Tùy Qua.

Cũng tính cả Tùy Qua, hắn cũng tò mò nhìn qua Trầm Quân Lăng hiện tại muốn làm gì vậy.

- Bạch nhật tuyên dâm, còn thể thống gì ah!

Trầm Quân Lăng dùng ngữ khí tục tằng nói:

- Còn có người dám công nhiên tranh giành tình nhân ở đây, thật sự là thói đời hư hỏng, nhân tâm không cổ!

Lời này vừa ra, không chỉ có sắc mặt Tây Môn Lăng Phong, Nam Cung Ngạo Thượng khó coi, bảy "Tiên tử" sắc mặt càng lúng túng.

Tuy hiện tại đa số người biết thân phận của bảy "Tiên tử" là gì, nhưng mà trở ngại tu vị cảnh giới của các nàng, không có người nào dại dột đi lên tìm rủi ro, cũng chỉ có Trầm Quân Lăng là không có sợ.

Nhưng mà biểu hiện của bảy "Tiên tử" rất khó chịu,Trầm Quân Lăng lại nói:

- Nhưng bởi vì cái gọi là ‘ ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục ’. Mị lực bảy tiên tử lớn như thế, có thể mê được nhiều người như vậy, Phật gia tôi cũng muốn cảm thụ một chút, nhìn xem bản lĩnh của mấy vị tiên tử có như lời đồn hay không, hắc...

Trầm Quân Lăng nói lời này mang theo ngữ khí ngả ngớn, nhìn qua hiển nhiên là "Hòa thượng phá giới" .

Nếu như dùng ngữ khí này đi khiêu khích phụ nữ đàng hoàng, nhất định sẽ ăn bạt tai, nhưng dùng khiêu khích mấy "Tiên tử " lại đúng hợp ý, bảy "Tiên tử" thần sắc hòa hoãn xuống, trong đó một nữ tử mặc sa mỏng cười nói:

- Vị đại sư này ở chùa miếu gì, nhìn qua tu vị phật hiệu rất cao đấy.

- Đương nhiên.

Trầm Quân Lăng "Cuồng dã" cười nói:

- Tuy tu vị bần tăng không cao, nhưng mà tự nhận tu vị phật hiệu không kém. Mấy vị tiên tử, bần tăng tu luyện chính là Đồng Tử Công, nếu như lọt vào mắt xanh bảy vị tiên tử, nhất định sẽ không khiến các ngươi thất vọng. (Luyện Đồng Tử Công không được quan hệ nam nữ, nếu không tu vị bị phế, kinh mạch đứt đoạn mà chết)

Lúc này bốn phía có tiếng cười hắc hắc vang vọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play