Đối với kẻ nham hiểm như Tùy Qua này, Lý Nghệ Cơ chỉ là giận mà không dám nói gì, nàng đã âm thầm cùng người trong gia tộc tìm hiểu qua. Biết được, Tùy Qua ở trên ngực nàng trồng xuống Ngũ Dực Huyết Đằng căn bản vô pháp lấy xuống. Do đó, coi như là Tùy Qua mắng nàng vài câu, Lý Nghệ Cơ cũng không dám thực sự cùng với Tùy Qua động thủ, cùng lắm chỉ là ở trong lòng mắng lại hắn một trăm câu.

Đường Vũ Khê cầm lấy chiếc đũa, nếm thử đồ ăn trên bàn, sau đó nói:

- Không tệ, vị đạo vẫn còn được, so được với đầu bếp ở nhà hàng đấy.

- Đó là đương nhiên!

Tùy Qua cười nói:

- Nói rõ học phí một lớp đầu bếp cho Tân Đông Phương không uổng đi. Bất quá, Lý Nghệ Cơ này làm đầu bếp, tính tình hơi chút ngang bước như vậy, còn cần mài dũa nhiều.

Nghe Tùy Qua nói thế, Đường Vũ Khê lập tức trợn to hai mắt, hung hăng đạp Tùy Qua một cái.

- Ngươi là hiểu lầm.

Tùy Qua liền vội vàng nói:

- Ta nói rồi, tuyệt đối

- Tùy Qua, chúng ta đi ngắm sao nhé?

Dưới ánh nến nổi bật, trong hương thơm của rượu đỏ, thần sắc Đường Vũ Khê say mê mê nhìn qua Tùy Qua, xinh đẹp không gì sánh được, sướng tới mức rối tinh rối mù.

Trải qua mật ong tẩm bổ, Đường Vũ Khê có tư vị "Nước trong nở hoa sen, hoa văn tự nhiên như trang sức" càng được thăng hoa lên rất nhiều, lọt vào trong mắt Tùy Qua có cảm giác cao cao tại thượng khiến cho hắn tự ti, nhưng cũng nhịn không được muốn áp xúc động đè nàng dưới thân và làm càn.

Xinh đẹp là kẻ gây tai hoạ, xinh đẹp chính là tai họa a.

Khó trách anh hùng khó quả ải mỹ nhân, quân vương bỏ quần thần chỉ vì nụ cười mỹ nhân.

Xinh đẹp đúng là họa vong quốc, có thể khiến anh hùng giận dữ xông quan, nuốt hận dưới thân kiếm, cũng làm cho quân vương khuynh quốc khuynh thành.

Trong mắt Tùy Qua xem ra, Đường Vũ Khê là vưu vật như thế, xuyên việt đến cổ đại chỉ sợ là nữ nhân cấp tai họa. Nhưng mà, dùng tính cách của Đường Vũ Khê chắc chắn sẽ không nghĩ tới chuyện xúi dục quân vương hại nước hại dân. Hưng Hứa và Trầm Quân Lăng mới là người như thế.

- Nhìn cái gì đó?

Đường Vũ Khê nhìn qua Tùy Qua, dưới ánh nến sắc mặt đỏ bừng càng mê người.

- Không nhìn, không nhìn là đồ ngốc!

Tùy Qua nói:

- Thật sự là nhìn mãi không chán!

- Có cái gì đẹp mắt chứ.

Đường Vũ Khê nói:

- Hiện tại em là người của anh, không phải cũng theo anh sao?

- Anh biết rõ, còn có thể làm có thể sờ, còn có thể ‘ ngắm sao ’...

Tùy Qua không nói cái gì nữa, lúc này ôm lấy Đường Vũ Khê, lại tiến lên phòng ngủ lầu hai.

Đi lên thang lầu, đầu lưỡi hai người đã dính vào nhau.

Thời điểm tới phòng ngủ chẳng khác gì tên đã lên dây, không phát không được.

Hai người hô hấp trở nên dồn dập.

Hai tay Tùy Qua tề động, đang định lột sạch quần áo của nàng, Đường Vũ Khê lúc này đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn qua cửa sổ, khẽ thở dài:

- Thật sự là đáng tiếc, hôm nay không có sao.

- Không có sao cũng được mà!

Tùy Qua đồng học gấp gáp nói ra.

Nhưng thời điểm này Đường Vũ Khê đã phân tán lực chú ý, ánh mắt vẫn nhìn lên bầu trời đêm.

- Không có sao thì em có cảm giác hào khí không giống.

- Đợi lát nữa chúng ta lên giường vận công, dùng tinh thần lực là có thể ngắm sao rồi.

Tùy Qua cười nói:

- Câu thông không cực hạn nha.

Đường Vũ Khê lúc này cố chấp đẩy Tùy Qua ra, nói ra:

- Bởi vì như vậy mới không có cảm giác.

- Cảm tình bồi dưỡng là được, cảm giác sẽ tới ngay lập tức.

Tùy Qua đồng học chưa định bỏ qua.

- Đúng là sói không sửa được tính ăn thịt, chó không sửa được tính... A, tính toán, em khinh bỉ anh.

Đường Vũ Khê nói:

- Em định hỏi một câu, vì cái gì đàn ông các anh lại thích mưu cầu danh lợi như thế?

- Chẳng lẽ nữ nhân không mưu cầu danh lợi?

- Ít nhất không có mưu cầu danh lợi như nam nhân.

Đường Vũ Khê giải thích:

- Huống chi nữ nhân hy vọng đạt được trao đổi cảm tình và cảm giác mà thôi, mà không chỉ là dung hòa thân thể, hiểu chưa?

- Chỉ có thể nói yêu cầu của nữ nhân rất cao, thêm nữa....

Tùy Qua biết rõ tạm thời không có đùa giỡn, cũng dừng mấy chuyện xấu, nói:

- Giải thích chuyện này kỳ thật không có ý nghĩa nào, đúng như em nói, chó không sửa tính ăn cứt, nam nhân trời sinh nhìn thấy nữ nhân chẳng khác gì sói đói.

- Nhưng mà anh trước kia không phải như vậy mà?

Đường Vũ Khê nói:

- Anh mắt của anh lúc trước đúng là đáng ghét, nhưng lại không phải là sắc quỷ nha.

- Ách... Đều là vì em mà!

Tùy Qua nói:

- Giống như hòa thượng, nếu như không có ăn qua tư vị của thịt, hắn cố gắng ôm chặt ăn chay như quán tính. Nhưng mà một khi cho hắn hiểu được tư vị đó, ngược lại không cách nào khống chế được xúc động ăn thịt. Mà em đã cho anh nếm được tư vị tuyệt hảo đó, bây giờ bảo anh ‘ ăn chay ’, đây không phải là quá tàn nhẫn hay sao?

- Ai nói cho anh ăn chay cả đời.

Đường Vũ Khê nói:

- Em nói hiện tại không có cảm giác, chờ cảm giác tới thì có thể tiếp tục. Mặt khác, cùng ngắm sao với anh cũng rất thú vị mà.

- Vậy còn chờ cái gì?

Tùy Qua đồng học lại bắt đầu rục rịch, thò tay ôm Đường Vũ Khê.

- Chờ lúc nhìn thấy sao thật sự.

Đường Vũ Khê hai tay đặt lên thành giường nhìn qua cửa sổ trên nóc nhà, lúc này nhìn lên trời.

- Em đang chờ có sao xuất hiện sao?

Tùy Qua ngẫm lại, đột nhiên nói:

- Vậy em nói sớm chút đi, không phải là ngắm sao sao? Anh mang em tới nơi này, bảo đám có thể nhìn thấy trời sao.

- Địa phương nào?

Đường Vũ Khê nói:

- Anh bây giờ mang em đi đâu?

- Phía trên!

Tùy Qua nói ra, lúc này cửa sổ thủy tinh trên mái nhà mở ra, sau đó ôm Đường Vũ Khê bay ra khỏi cửa sổ đứng trên nóc nhà.

- Trên nóc nhà? Cái này không có thấy gì... Ah!

Đột nhiên Đường Vũ Khê thét dài kinh hãi, bởi vì nàng thình lình phát hiện nàng và Tùy Qua lại phóng lên trời, hơn nữa tốc độ cực nhanh, giống như cảm giác máy bay đang lên thẳng, nàng sợ hãi ôm sát người Tùy Qua, sau đó nàng thấy dưới chân Tùy Qua đang dẫm lên một "Tảng đá lớn ", phía dưới tảng đá lớn này có thể nhìn thấy khí tức màu tím lưu chuyển, hình như là một cái đuôi.

- Mau nhìn, là sao chổi!

Hai người ngự vật phi hành phá không bay lên cao, có một đôi tình lữ ở xa xa nhìn thấy, nữ nhịn không được kinh hô một tiếng.

- Không phải sao chổi, sao chổi không thể nào càng bay càng cao a?

Nam tử nghi ngờ nói.

- Chính là sao chổi, anh không nhìn thấy cái đuôi của nó sao? Chính là sao chổi!

- Tốt, chính là sao chổi a.

"..."

"Sao chổi" nhanh chóng biến mất trong bầu trời đêm, bay lên tầng mây.

Cao xử bất thắng hàn. (càng lên cao càng lạnh)

Nhưng mà Đường Vũ Khê là người tu hành Luyện Khí Kỳ, một chút hàn khí tự nhiên không làm khó được nàng.

- Bầu trời đẹp quá!

Hồng Mông thạch dừng phi hành, lặng lẻ lơ lủng trên bầu trời đêm, nhìn qua bầu trời đầy sao, Đường Vũ Khê nhịn không được cảm khái một tiếng, lại nói tiếp:

- Thật không nghĩ tới, ngự kiếm phi hành là chuyện thích ý như vậy! Thật không nghĩ tới còn có thể ở góc độ này nhìn thấy trời sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play