- Ngươi luôn miệng gọi ta là con kiến, đáng tiếc chính là ta đã nhìn thấy cường giả có cảnh giới cao hơn ngươi nhiều lắm, so sánh với họ ngươi tính là gì, ngay cả con kiến cũng không xứng! Cho nên ngươi luôn mồm nói mình là cảnh giới trúc cơ kỳ, trong mắt ta chẳng những không có lực uy hiếp, mà còn cực kỳ buồn cười. Giống như một tên ăn mày, đứng trước mặt nhà giàu khoe khoang hôm nay hắn xin tới bao nhiêu tiền. Cho nên, Tây Môn Long, ở trong mắt ta ngươi chỉ là một tên ăn mày mà thôi!
Tên ăn mày? Ngu ngốc?
Tây Môn Long hoàn toàn nổi giận, gân xanh đầy mặt.
- Như thế nào, Tây Môn Long, ngươi còn không thừa nhận ngươi là tên ăn mày sao?
Tùy Qua lại đả kích Tây Môn Long:
- Tuy rằng ta không biết lai lịch của ngươi, nhưng ta suy đoán ngươi là tay sai của phường hội đi? Không biết phường hội cho ngươi chỗ tốt gì, cho ngươi tới khiêu chiến ta, nhưng vô luận là chỗ tốt thế nào chút đồ vật kia trong mắt ta chẳng khác gì ban cho tên ăn mày!
- Một trăm viên Tinh Nguyên Đan! Đó cũng không phải cho ăn mày!
Tây Môn Long giận tới cực điểm, vì tôn nghiêm liền nói ra điều kiện của phường hội hứa hẹn.
Hắn vốn tưởng rằng nói ra lời này xem như đại thủ bút, ít nhất không bị xem là ăn mày. Nào biết Tùy Qua nghe xong, lại phá lên cười to!
Tây Môn Long vị Tùy Qua vũ nhục, thật sự hận không thể một kiếm đem hắn chém giết.
Nhưng hắn lại không dám làm như thế, đừng nói tới “nữ ma đầu”, mấu chốt là nếu hắn giết Tùy Qua, cũng không lấy được ban thưởng của phường hội, bởi vì phường hội muốn đánh bại Tùy Qua trong y thuật mà không phải muốn giết Tùy Qua. Nếu hắn giết Tùy Qua, chỉ sợ chẳng những không lấy được đan dược, thậm chí còn bị phường hội thu thập hắn.
Nhưng Tùy Qua cũng thấy rõ ràng điểm này nên mới dám vũ nhục Tây Môn Long.
Tây Môn Long xanh mặt, lạnh lùng nói:
- Cười đã sao? Ngươi có biết cái gì là Tinh Nguyên Đan sao?
Theo Tây Môn Long xem ra, chỉ cần có người xuất ra một viên Tinh Nguyên Đan để cho hắn đi bắt một người tu hành tiên thiên kỳ, hắn tuyệt đối không có chút do dự nào. Nếu có người xuất ra hai mươi viên Tinh Nguyên Đan, hắn thậm chí dám mạo hiểm đi bắt một trúc cơ sơ kỳ. Mà một trăm viên Tinh Nguyên Đan, tuyệt đối là đại thủ bút.
Chính bởi vì như thế Tây Môn Long mới khẩn cấp đi tìm Tùy Qua.
Nhưng hắn không nghĩ tới bị Tùy Qua khinh bỉ mình là tên ăn mày.
Nhưng lời nói kế tiếp của Tùy Qua lại làm Tây Môn Long càng thêm căm tức:
- Một trăm viên Tinh Nguyên Đan? Chỉ là một trăm viên lại có thể làm ánh mắt của ngươi sáng lên, giống như nhặt được bảo. Quả nhiên ăn mày chính là ăn mày, cho dù tới trúc cơ kỳ cũng không thay đổi được bản chất ăn mày.
Hai tay Tây Môn Long siết chặt răng rắc, tựa hồ muốn lập tức động thủ, nhưng lúc này nhìn thấy bàn tay Tùy Qua mở ra, bên trong là một viên đan dược trắng như ngọc, nhuận như nước – Tinh Nguyên Đan!
Tây Môn Long vừa nhìn thấy viên đan dược này, ánh mắt ngưng tụ lại.
Đan dược, đây chính là Tinh Nguyên Đan chân chính, hàng thật giá thật!
- Thấy không, đây là Tinh Nguyên Đan đỉnh cấp.
Tùy Qua thản nhiên nói:
- Theo ý của ngươi hình như là đồ vật gì lợi hại lắm, nhưng đối với ta mà nói, không gì hơn cái này. Tinh Nguyên Đan mà thôi, chỉ là đồ vật ta dùng nuôi linh sủng, tiểu Ngân Trùng!
Ngân quang dưới bờ cát toát ra, rơi vào trong tay Tùy Qua.
Tiểu Ngân Trùng xuất hiện, lập tức một ngụm nuốt chửng Tinh Nguyên Đan, sau đó nhìn Tùy Qua hỏi:
- Lão đại, người kia là ai vậy?
Tây Môn Long chứng kiến Tùy Qua dùng Tinh Nguyên Đan đút cho linh thú, trong lòng như lấy máu, lúc này không động thủ, chỉ lạnh lùng nhìn chăm chú vào Tùy Qua, tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì.
- Ngay, ăn mày trong tu hành giới.
Tùy Qua thản nhiên nói:
- Vì một trăm viên Tinh Nguyên Đan, không ngờ bị người dùng làm thương khiến, còn muốn so đấu y thuật với ta.
- Cắt, quả nhiên chưa thấy qua cảnh đời.
Tiểu Ngân Trùng phối hợp với Tùy Qua, nói:
- Uy, ngươi đó, nhanh chóng cúi đầu xưng thần với lão đại ta đi, theo lão đại, mỗi ngày ban thưởng cho ngươi vài viên đan dược, tựa như ta đó.
- Súc sinh miệng lưỡi bén nhọn, có tin ta thu ngươi hay không!
Tây Môn Long hừ lạnh nói, không nghĩ tới tiểu súc sinh kia cũng dám khinh bỉ hắn.
Tiểu Ngân Trùng không chút sợ hãi, tiếp tục nói:
- Ngươi đúng là ngu xuẩn, theo lão đại ngươi làm sao vì đan dược mà u sầu! Nhanh lên, ngươi phục lạy lão đại thề nguyện trung thành, bảo đảm sau này ngươi ăn ngon uống tốt!
- Tốt! Nói rất hay!
Tùy Qua cười nói, lại ném cho tiểu Ngân Trùng thêm một viên Tinh Nguyên Đan.
Trong lòng Tây Môn Long rung chiến, thấy Tùy Qua lại ném đan dược cho tiểu Ngân Trùng, hận không thể ra tay chiếm đoạt, nhưng nếu hắn ra tay, chẳng phải càng thêm xác nhận bản thân chính là “tên ăn mày”, “kẻ xin ăn” hay sao.
Tùy Qua nhìn biểu tình âm tình bất định của Tây Môn Long, liền biết “chiến thuật khoe của” đã có tác dụng.
Trước tiên dùng tinh thần lực chống lại áp lực của Tây Môn Long, lại dùng Tinh Nguyên Đan kích thích thần kinh của hắn.
Mục đích của Tùy Qua rất rõ ràng, hắn muốn thử thu phục Tây Môn Long, để cho hắn cúi đầu xưng thần với mình.
Tùy Qua biết không khí đã dựng lên, lúc này lại lấy ra một bình nhỏ, mở nắp, sau đó đổ ra đan dược bên trong.
Một, hai…mười…hai mươi…năm mươi…
Ở ngay trước mặt Tây Môn Long, Tùy Qua đổ ra trên dưới trăm viên đan dược, sau đó lại đổ trở vào bình, lại lấy ra một bình khác.
Trong bình này đựng Cố Nguyên Hoàn, tuy không tốt như Tinh Nguyên Đan, nhưng làm Tây Môn Long nhìn không chuyển mắt.
Lúc này hành vi của Tùy Qua đúng là trắng trợn “khoe của”, thủ đoạn này tuy rằng ác tục, nhưng thật hữu hiệu.
Nhìn thấy Tùy Qua có nhiều thứ tốt như vậy, vẻ mặt khinh thường của Tây Môn Long biến thành kinh ngạc, lại kinh hãi, sau đó thành hâm mộ, ghen ghét. Lúc này hắn rốt cục hiểu được ở trước mặt Tùy Qua, hắn chẳng khác gì một “tên xin ăn”, toàn bộ gia sản của hắn cũng không bằng một bình đan dược trong tay Tùy Qua.
Mà thứ Tùy Qua có được hiển nhiên không chỉ đơn giản là một bình đan dược.
Hơn nữa Tây Môn Long rất nhanh đã được xác minh.
- Rốt cục ngươi có bao nhiêu đan dược?
Tây Môn Long hỏi, thanh âm có chút run lên.
- Ngươi có biết một tên ăn mày hỏi một đại phú hào hắn có bao nhiêu tiền, đối phương sẽ trả lời như thế nào sao?
Tùy Qua cười nói:
- Đáp án chính là, ta có tiền, cả đời ngươi cũng dùng không hết!
Tây Môn Long hít sâu một hơi, thầm nghĩ tiểu tử này rốt cục có bao nhiêu đan dược? Cả đời đều dùng không hết? Tây Môn Long chính là người tu hành, cả đời còn dài đăng đẵng đâu.
Tùy Qua biết Tây Môn Long đã bị hành vi “khoe của” của mình chấn nhiếp, vì vậy rèn sắt khi còn nóng nói:
- Như thế nào? Thần phục ta, ngươi lấy được Tinh Nguyên Đan không chỉ trăm viên đi?
Tây Môn Long cũng không phải ngu xuẩn, biết ý đồ chân chính khi “khoe của” của đối phương, hắn nghĩ nghĩ một lúc, nói:
- Được! Ngươi khai ra giá cả thật sự khiến người tâm động, ta đã thay đổi chủ ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT