- Đừng hòng! Lão phu nói chuyện từ trước tới nay một ngụm nước bọt một cây đinh. Tùy Qua, hôm nay phải so đấu với tôi!
Lão nhân mạnh mẽ nói, tựa hồ nếu Tùy Qua không so đấu với hắn sẽ lập tức động thủ.
- Cậy già lên mặt!
Tùy Qua hừ lạnh nói:
- Xem ra không cho ông chút giáo huấn, ông không biết lợi hại!
Vừa dứt lời, hai mắt Tùy Qua nhìn chằm chằm lão nhân, tinh thần lực cường đại đột nhiên đánh tới.
- Ah!
Lão nhân đột nhiên thống khổ ôm đầu, giống như bị lôi điện đánh trúng, sau đó hoảng sợ nhìn Tùy Qua:
- Anh…tu vi của anh lại đạt tới cảnh giới tỏa hồn tiên thiên hậu kỳ, làm sao sao có thể?
- Nếu biết, còn chưa cút mau!
Tùy Qua không chút khách khí nói.
- Được, hôm nay tôi nhận thức thua.
Lão nhân còn nói thêm một câu, lúc này mới rời khỏi quán cà phê.
- Sao lại thế này?
Trầm Quân Lăng nghi hoặc nói:
- Lý gia nắm dây chuyền sản xuất Bạch Kê Hoàn, cũng là một thế gia tu hành từ xưa, vì sao lại chạy tới khiêu chiến anh, thật là quái sự!
- Lý gia có thể là thành viên của phường hội hay không?
Tùy Qua hỏi.
- Rất có thể!
Trầm Quân Lăng nói:
- Nhưng phàm là thế gia Đông y nhãn hiệu lâu đời, hơn phân nửa đều có liên hệ sâu xa với phường hội. Nói như vậy, phường hội thật sự hành động?
- Xem ra là vậy đi.
Tùy Qua nói:
- Nhưng nếu chỉ dựa vào mặt hàng như vừa rồi, ngay cả tư cách tỷ thí với tôi cũng không có. Đừng xem tu vi những người này không tệ, nhưng trong thế tục lại bừa bãi vô danh, thắng cũng không ý nghĩa gì…
- Lý Ngọc không có tư cách, không biết ta có tư cách hay không đây?
Đúng lúc này một thanh âm đột nhiên vang lên bên tai Tùy Qua.
Mà lúc này trong quán cà phê cũng không có người khác.
Chỉ nghe được thanh âm mà không thấy bóng người.
Đây chính là thiên lý truyền âm thuật.
Tụ âm thành tuyến, thiên lý truyền âm, với tu vi của Tùy Qua cũng có thể miễn cưỡng làm được, nhưng trong thanh âm của đối phương mang theo cỗ tinh thần cùng ý chí cường đại, đây mới là nguyên nhân làm cho Tùy Qua cảnh giác.
Cỗ ý chí cùng tinh thần lực còn cường đại hơn so với Hàn Côn cùng Ngưu Duyên Tranh, cảnh giới càng thêm bí hiểm.
Cho nên Tùy Qua lập tức nghĩ tới một cảnh giới khác: trúc cơ kỳ!
- Ta ở chỗ của ngươi chờ ngươi!
Thanh âm kia có chút hung hăng càn quấy lại cuồng vọng nói:
- Tay nghề nữ phó của ngươi cũng không tệ lắm.
- Tùy Qua, anh làm sao vậy?
Trầm Quân Lăng nhìn thấy Tùy Qua đứng dậy, thần sắc ngưng trọng, nhưng bởi vì nàng không nghe được thanh âm của đối phương, nên cảm thấy phi thường nghi hoặc lẫn kinh ngạc.
- Không có việc gì, tôi ra ngoài một chuyến.
Tùy Qua nói xong, sải bước đi ra ngoài, nhìn qua như đi dạo sân vắng, nhưng chỉ một bước đã vượt qua khoảng cách hơn mười thước, đi ra quán cà phê, nhanh chóng đi xa.
Súc Địa Thành Thốn!
Tùy Qua triển khai thân pháp, chưa tới một phút thời gian đã về tới biệt thự bán đảo Hương Tụng.
Vừa đi vào nhà, Tùy Qua liền nhìn thấy trên sô pha trong phòng khách có một thanh niên đang ngồi, chỉ khoảng ba mươi tuổi, nhưng Tùy Qua biết tuổi tác người này không chỉ như vậy, rất có thể đã dùng thuật trú nhan. Đối với người tu đạo mà nói, rất khó biết được tuổi thật của họ nếu chỉ nhìn từ bề ngoài.
Người này mặc bộ áo dài màu trắng, tựa hồ không hòa hợp với thời đại này, nhưng hắn mặc như thế lại làm cho người ta cảm thấy vốn nên như thế. Nhưng người này thật sự rất ngạo mạn, quá cuồng vọng, hắn ngồi trên sô pha lại đem một chân gác lên bàn, động tác này hiển nhiên thật vô lễ.
Càng thêm vô lễ chính là thằng nhãi này lại để Lý Nghệ Cơ quỳ một bên, đem mâm đựng trái cây đội lên đỉnh đầu hầu hạ hắn. Thái độ như thế quả thật cuồng vọng, hung hăng càn quấy tới cực điểm!
Chứng kiến Tùy Qua vào cửa, người kia nghiêng đầu lại, nhìn Tùy Qua nói:
- Tốc độ thân pháp của ngươi thật sự không được, lại dùng suốt hai mươi lần hô hấp mới về tới đây, xem ra bổn công tử thật là đánh giá cao ngươi. Nhưng nữ bộc này của ngươi cũng không tệ lắm, không ngờ còn là hậu duệ Vu tộc, không sai.
- Ngươi là người phương nào?
Ngữ khí Tùy Qua rất tỉnh táo, bình tĩnh lại băng sương.
- Tây Môn Long!
Thằng nhãi kia phun hạt táo trong miệng xuống thảm sàn, ngạo mạn nói, ngay cả thân thể cũng không nhúc nhích. Thật hiển nhiên Tây Môn Long phi thường cuồng vọng, căn bản không xem Tùy Qua vào trong mắt.
- Vậy ý đồ của ngươi đến là sao?
Tuy rằng Tùy Qua thầm hận không thể đánh gục thằng nhãi kia, nhưng hắn nghĩ trước khi động thủ phải biết rõ ràng ý đồ của người nọ. Cho dù muốn đánh nhau, tốt xấu cũng phải có lý do đi?
- Tu vi của ngươi quá kém, bổn tọa không muốn giết ngươi, chỉ muốn so y thuật với ngươi, cho ngươi thua tâm phục khẩu phục.
Tây Môn Long nói, rốt cục đứng lên.
- Tỷ thí y thuật?
Tùy Qua cười lạnh, nhưng trong lòng cảm thấy có vấn đề.
Trước đó có một Lý Ngọc đến tìm hắn đòi tỷ thí y thuật, hiện tại lại toát ra một Tây Môn Long, những người này đều là “đồ cổ” của tu hành thế gia, vì sao bỗng nhiên đều xuất hiện đòi tỷ thí y thuật với hắn?
- Cần theo ta tỷ thí y thuật, nhất định phải làm theo quy củ của ta!
Tùy Qua quả quyết cự tuyệt đề nghị của Tây Môn Long:
- Trước đó những lời ta nói với Lý Ngọc, ngươi nếu nghe được thì nên đi làm theo quy củ của ta!
- Ha ha!
Tây Môn Long đột nhiên nở nụ cười:
- Quy củ đều là người định, hơn nữa là do kẻ cường đại chế định cho kẻ yếu. Tu vi của Lý Ngọc ở trong mắt ta chỉ là con kiến mà thôi, mà ngươi cũng như vậy! Cho nên ngươi làm sao có thể tham vọng quá đáng ta nghe theo quy củ của ngươi. Đừng dông dài, ngươi đi theo ta, nơi tỷ thí y thuật ta đã chuẩn bị xong, đừng lãng phí thời gian của ta!
- Như thế nào, ngươi cưỡng bức ta tỷ thí y thuật với ngươi sao?
Tùy Qua không lui nhường, lạnh lùng nói:
- Ngươi cũng là người tu hành, bi kịch Bùi gia nói vậy ngươi nên biết đi. Lão gia hỏa Bùi Ngọc Trần, có lẽ ngươi cũng nhận thức đi?
Quả nhiên, vừa nghe hai chữ “Bùi gia”, vẻ cuồng vọng của Tây Môn Long lại hiện lên vài tia kiêng kỵ, nhưng rất nhanh lại khôi phục bản tính hiêu trương:
- Tây Môn Long này là ai, chưa tới trăm tuổi đã bước vào trúc cơ kỳ, sao lại bị ngươi nói vài câu thì hù dọa được! Huống chi ta chỉ muốn “chỉ điểm” ngươi trong y thuật, miễn cho ngươi cuồng vọng như vậy, cũng không phải cần tính mạng của ngươi!
Tuy rằng Tây Môn Long luôn miệng nói Tùy Qua khoe khoang hù dọa, nhưng những lời sau cùng rõ ràng có chút kiêng kỵ cùng yếu thế.
Tùy Qua biết lực uy hiếp của nữ ma đầu Khổng Bạch Huyên vẫn còn tồn tại, vì vậy tiếp tục nói:
- Tây Môn Long, ta không cần biết ngươi là ai. Nhưng ngươi muốn so đấu y thuật với ta, vậy phải dựa theo quy củ của ta!
- Thật sự là buồn cười! Ta đường đường cường giả trúc cơ kỳ, lại phải nghe theo quy củ của ngươi, sau này ta làm sao sống yên trong giới tu hành!
Tây Môn Long quát:
- Được! Tiểu tử ngươi không biết điều, ta sẽ giáo huấn ngươi trước nói sau!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT