Lam Lan còn tưởng rằng Tùy Qua đang lừa dối, hơn nữa còn lừa dối không chút trình độ. Nhưng khi nhìn thấy biểu tình của Trần Hữu Minh, tựa hồ lời của Tùy Qua chính là sự thật. Nhưng Lam Lan thật buồn bực, Tùy Qua làm sao biết trên mông người ta có chấm đỏ đây? Chẳng lẽ hắn có mắt thấu thị hay sao?
- Trần cục trưởng, còn không nhanh chóng đi xem?
Tùy Qua thản nhiên nói, chỉ chỉ phương hướng nhà vệ sinh.
Trần Hữu Minh thoáng do dự, rốt cục cúi đầu chạy nhanh vào nhà vệ sinh.
Nhưng mà tuy trong nhà vệ sinh có gương, lại nằm trên bồn rửa tay, căn bản không chiếu tới mông của hắn. Dù hắn đem mông nhô cao tới đâu cũng không thể vượt qua bồn rửa tay đi. Nhưng chẳng lẽ bắt hắn leo lên bồn rửa tay chiếu mông hay sao?
Gấp rút một lúc, rốt cục hắn tìm được biện pháp, nghĩ tới trong túi quần còn một chiếc di động đời mới đâu.
Thứ này mới mua gần đây, ai bảo hiện tại lưu hành vật này. Nhưng Trần Hữu Minh đã tìm hiểu thật lâu cũng không hiểu rõ công năng cụ thể của di động, duy nhất học được là gọi điện cùng chụp ảnh. Nhưng như vậy thì đã đủ, ngoại trừ quay chụp mỹ nữ còn có thể tự chụp mông của mình đâu.
Vì thế hắn lấy ra di động chụp vài tấm hình gần hậu môn của mình.
Vừa vặn có người đi vào nhìn thấy hành vi của Trần Hữu Minh, nhịn không được thấp giọng mắng một câu.
Tuy Trần Hữu Minh nghe không được người kia mắng lời gì, nhưng cũng đoán được là mắng hắn biến thái. Tuy hắn cũng biết cử chỉ của mình có chút biến thái, nhưng lúc này hắn đã bất chấp hết thảy, bởi vì khi hắn nhìn ảnh chụp nhất thời vô cùng kinh hãi. Chỉ thấy trên mông bên trái của hắn ngay vị trí gần hậu môn quả nhiên mọc lên một chấm đỏ! Nhưng thoạt nhìn lại giống một hột mụn cỡ hạt đậu tương màu đỏ!
Xong rồi!
Trong lòng Trần Hữu Minh lộp bộp, nhớ tới lời Tùy Qua đã nói khi nãy “mạng không bao lâu”, nhất thời cảm giác phi thường không ổn, phi thường hoảng sợ. Dù hắn cũng không biết hột mụn kia vì sao lại nguy hiểm.
- Tùy tiên sinh, mời anh cứu tôi với!
Trần Hữu Minh chạy nhanh trở về phòng, sau đó vô cùng kinh hoảng nhìn Tùy Qua xin giúp đỡ, giống như Tùy Qua là cây cỏ cứu mạng cuối cùng của hắn.
- Như thế nào, tôi không nói sai đi?
Tùy Qua thản nhiên hỏi.
- Không có.
Trần Hữu Minh vội vàng nói:
- Tiên sinh thật sự là thần tiên.
- Thần tiên thì khoa trương.
Tùy Qua nói:
- Nhưng ánh mắt của tôi vẫn ổn một chút. Nếu ông biết có vấn đề, vậy nhanh chóng đến bệnh viện trị liệu đi, đừng ảnh hưởng chúng tôi ăn cơm.
- Bệnh viện?
Trần Hữu Minh ngạc nhiên hỏi.
- Đương nhiên, ông không đi bệnh viện thì đi đâu?
Tùy Qua hỏi lại:
- Sinh bệnh đương nhiên cần đi bệnh viện.
- Nhưng mà…Tùy Qua tiên sinh, làm người tốt thì nên làm đến cùng, anh đã biết bệnh của tôi, thì giúp tôi chữa khỏi được không?
Trần Hữu Minh nói:
- Đúng rồi, rốt cục tôi bị bệnh gì vậy? Thật sự nghiêm trọng sao?
- Chấm đỏ của ông tên là “Hồng Vận Thứ”.
Tùy Qua thản nhiên đáp.
- Hồng Vận Thứ?
Trần Hữu Minh cùng vài người khác không khỏi ngạc nhiên, cảm giác nghe tên này không xấu đi.
- Nghe không cảm thấy hung hiểm chút nào có phải hay không?
Tùy Qua tựa hồ nhìn ra ý tưởng của những người này:
- Vận may vào đầu là sự tình tốt, nhưng hồng vận mọc lên, ông cho rằng là sự tình tốt sao? Trần cục trưởng, ông dùng đầu ngón tay ấn vào chỗ kia thử xem.
Trần Hữu Minh còn cách lớp quần ấn xuống một cái, nhất thời phát ra tiếng thét đau đớn chói tai như tiếng thọc huyết heo, thiếu chút nữa đau đớn đến ngất xỉu.
- Rất đau có phải hay không?
Tùy Qua hỏi:
- Đau đến toàn tâm, đến tận trong óc đi? Ân, vậy là được rồi, nói rõ Hồng Vận Thứ đã đâm vào đầu cùng ngũ tạng của ông. Bảy ngày, ông nhiều nhất còn bảy ngày thời gian, chuẩn bị hậu sự đi.
- Cái gì, chuẩn bị hậu sự?
Trần Hữu Minh lập tức luống cuống, nếu không bởi vì còn có vài đồng sự cấp dưới ở đây, chỉ sợ hắn chỉ hận không thể quỳ xuống trước mặt Tùy Qua. Dù sao hắn thật vất vả mới ngồi lên vị trí cục trưởng, còn chưa nóng mông không nghĩ tới không còn sống được bao lâu, điều này bảo hắn làm sao chịu đựng, làm sao chịu đựng nổi chứ?
- Ông không muốn chuẩn bị hậu sự cũng được.
Tùy Qua cười cười:
- Có câu nói sáng nay có rượu sáng nay say thôi, Trần cục trưởng phải tranh thủ thời gian một chút, tận tình điên cuồng, tôi có thể hoàn toàn lý giải. Nhưng địa phương dùng cơm này tôi không thể nhường cho các ông.
- Không dám…vậy thì, Tùy tiên sinh, ngài là cao nhân, ngài nhìn thấy rõ bệnh tình của tôi, nói vậy có thể chữa khỏi bệnh cho tôi đi?
Ánh mắt tuyệt vọng của Trần Hữu Minh chợt dấy lên tia hi vọng duy nhất.
- Đương nhiên.
Tùy Qua thản nhiên nói:
- Nhưng một phút thời gian của tôi đáng giá doanh thu mấy chục vạn, không thời gian trị bệnh không công cho ông. Nơi này có tấm danh thiếp, là quỹ hội Tiên Linh Thảo Đường, nói vậy ông từng nghe nói qua, gọi điện cho họ trưng cầu ý kiến một chút đi.
- Uy, anh thật không cho Trần cục trưởng mặt mũi chứ…
Một người chợt mở miệng nói, nhưng hắn còn chưa nói xong cả người liền bay ra ngoài.
Hắn bị người đạp bay!
Túi xách dưới nách cũng bay theo hắn văng xa hơn hai thước.
Lúc này chỉ thấy Đao tử mang theo mấy “tiểu đệ tinh anh” vội vã chạy tới, một cước đem tên không có mắt kia đạp bay.
Theo sau Đao tử mở miệng nói:
- Mẹ nó, ai dám quấy rầy lão bản của tôi ăn cơm, là muốn trở ngại với Đao tử này! Tôi sẽ cùng hắn liều mạng!
Lời hăm dọa của Đao tử vừa thốt ra, thật sự đem những người đi cùng Trần Hữu Minh chấn nhiếp. Những người như bọn hắn nếu đi chỉnh lý những tiểu thương nhân hay đá cẩu bắt mèo thì không thành vấn đề, nhưng làm sao dám gây tới hắc bang chân chính, nhất là đại đầu mục Đông Giang như Đao tử. Huống chi Đao tử vừa mở miệng là nói “liều mạng”, ai dám đi liều mạng với hắn đây?
Người bị Đao tử đạp bay cũng không dám thở mạnh chút nào.
- Được rồi, Đao tử.
Tùy Qua nói:
- Người ta dù gì cũng là khách nhân, đừng làm người ta sợ hãi, phá hủy việc làm ăn của mình. Huống hồ Trần cục trưởng là một bệnh nhân, hi vọng được sự chỉ điểm của tôi, hiện tại tôi đang chỉ cho hắn một con đường sáng, phải xem hắn có hiểu hay không.
- Hiểu được, hiểu được, đa tạ Tùy tiên sinh.
Trần Hữu Minh vội vàng nói, rốt cục không còn hứng trí ăn cơm, mang người rời đi.
- Lão bản, vừa rồi tôi có việc ra ngoài, không nghĩ tới lại làm cho đám người không có mắt quấy rầy nhã hứng của anh…
- Không có việc gì.
Tùy Qua nhìn Đao tử nói:
- Anh đi làm việc của anh đi, nhưng tôi sẽ không thanh toán tiền cơm.
- Với anh thì cần gì nhắc tới tiền cơm, đây không phải đánh mặt của tôi sao.
Đao tử cười cười, biết không thể lưu lại đây làm bóng đèn, vì vậy mang theo người rời khỏi, lúc rời đi còn tiện tay đóng cửa, sau đó cho tiểu đệ đứng xa xa canh cửa, miễn cho Tùy Qua lại bị người quấy rầy.
- Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lam Lan hỏi:
- Trần Hữu Minh thật sự bị bệnh? Sao anh biết trên mông hắn có chấm đỏ?
- Kỳ thật tôi không biết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT