Liễu Tiểu Đồng nói:

- Huống chi giá cả hoa hồng mấy hôm nay cũng trướng cao. Nghe nói vì tiết kiệm tiền mua hoa hồng tán gái, gần đây căn tin bán bánh mỳ thật tốt lắm đâu.

- Ai…rốt cục làm sao mới có thể kiếm được tiền?

Giang Đào buồn rầu nói.

- Làm việc!

Tùy Qua đáp:

- Tự tay đi làm, mới có thể kiếm được tiền, chỉ lo ảo tưởng tuyệt đối không được.

- Theo tôi nghĩ, kỳ thật tiền của phụ nữ là dễ kiếm nhất.

Liễu Tiểu Đồng lại nói.

Lời này vừa ra, ba người còn lại đều dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn.

Giang Đào nói:

- Kiếm tiền của phụ nữ, trong phòng ngủ của chúng ta theo tôi nghĩ chỉ có Tùy Qua có tiềm lực này. Liễu Tiểu Đồng, không phải tôi hạ thấp cậu, với dáng người của cậu, muốn đi làm con vịt cũng không thể nào.

- Con vịt?

Cao Phong cười nói:

- Liễu Tiểu Đồng có thể đi làm “vịt muối” thôi, hắc hắc.

- Ta kháo! Hai người các cậu quả thật lời nói ác độc.

Liễu Tiểu Đồng nói:

- Ý của tôi muốn nói đàn ông sáng tạo đại bộ phận của cải trên thế giới này, nhưng phụ nữ mở ra tiêu phí của thế giới này. Cần kiếm tiền nhất định xuống tay từ trên người phụ nữ. Tựa như lời của Giang Đào, đàn ông mua xe mua nhà, nói tới cũng là vì hấp dẫn đàn bà, đây gọi là xây tổ dẫn phượng thôi. Mặt khác, trong giới thời trang, trang sức, đồ trang điểm, phụ nữ tuyệt đối không tiếc đổ máu. Nhất là phương diện làm đẹp dưỡng nhan, phụ nữ càng nguyện ý hao phí tiền tài.

Ba! Ba!

Giang Đào vỗ tay, nói:

- Di, cách biệt vài ngày gặp lại thật khác xưa. Liễu Tiểu Đồng, hiện tại cậu hiểu biết nhiều hơn nha, đạo lý kia cậu xem được từ đâu?

- Hôm nay đi qua cửa trường học, có người phát tạp chí làm đẹp miễn phí, tôi tùy tay cầm một quyển, bên trong nhắc chuyện này.

Liễu Tiểu Đồng nói:

- Nga, trên tạp chí còn có rất nhiều người lưu quảng cáo.

- Cấp thấp! Loại tạp chí rác rưởi vậy cũng xem!

Cao Phong hừ nói.

- Miễn phí. Hơn nữa người ta nói có chút đạo lý.

Liễu Tiểu Đồng hỏi:

- Phải không, Tùy Qua?

- Phải.

Tùy Qua lên tiếng:

- Liễu Tiểu Đồng nói đúng, có chút đạo lý.

- Có đạo lý lại có tác dụng cái rắm.

Giang Đào nói:

- Ai cũng biết thổi đạo lý, mấu chốt là ai làm được. Đừng nói nữa, uống rượu…

Ăn xong bữa cơm, ba người đều uống đến ngất núc ních, Tùy Qua đành phải dìu họ quay về phòng ngủ.

Hắn tiện tay đem mật thủy Nhân Mộc mới điều chế đặt lên bàn.

Trải qua hai ngày sờ soạng, Tùy Qua đã tự tay “nghiên phát” ra phối phương làm đẹp.

Trước mắt chỉ còn một vấn đề duy nhất là mỗi liều mật là bao nhiêu.

Cho nên hắn phải tìm một ít “người chí nguyện” thử dùng xem kết quả thế nào.

Bởi vậy Tùy Qua cầm theo một bình “dưỡng nhan dịch” mới phối chế xong trở về, lúc ấy vì vội vã kịp buổi cơm trưa, không tìm được đồ chứa thích hợp, Tùy Qua rót vào trong chai nước trà xanh, dự định sau đó sẽ đến tiệm tìm qua một ít chai thủy tinh nho nhỏ xinh xắn rót vào, “đóng gói” một chút, sau đó đẩy mạnh tiêu thụ cho các nữ sinh trong lớp học, mà những nữ sinh này sẽ không cam lòng làm “lá cây” cả đời, nhờ vậy Tùy Qua thật tin tưởng các nàng sẽ không cự tuyệt ý tốt của mình.

Thấy ba người kia đã ngủ, Tùy Qua cũng có chút mỏi mệt lên dự định lên giường nằm híp mắt chốc lát.

Ai biết vừa lên giường di động chợt vang lên.

Vì không muốn đánh thức bạn bè, Tùy Qua đi ra hành lang nghe điện thoại.

Một dãy số xa lạ.

- Cô là…Hoa…Hoa chủ quản?

Thính lực của hắn không tệ, nghe ra thanh âm của Hoa Tuyết Nhạn. Nhưng không hiểu ý định gọi điện thoại của nàng.

- Tùy tiên sinh.

Ngữ khí của Hoa Tuyết Nhạn khó chịu:

- Hiện tại công ty đang ở trong thời khắc mấu chốt tồn vong, anh là đàn ông lại co đầu rút cổ không lộ mặt, sự tình gì cũng giao cho Vũ Khê ra mặt, anh còn là đàn ông hay không vậy?

- À, chuyện này sao. Chuyện này tôi biết, hiện tại việc mọi người cần làm là đứng vững trước áp lực, chờ sự tình xoay chuyển. Dựa theo cách nói của cô, muốn tứ lạng bạt ngàn cân, hiện tại tôi đang súc tích tứ lạng kình kia.

- Tùy tiên sinh, xem ra tôi đánh giá cao chỉ số thông minh của anh. Vật họp theo loài, xem ra anh chẳng khác gì nhóm lưu manh quản lý công ty kia. Hiện tại tình huống công ty rất tồi tệ, đã ngừng sản xuất, còn bị lui hàng! Truyền thông liên tục công kích, còn thay đổi hẳn…

- Những chuyện cô nói tôi đều biết. Nhưng tôi đã nói cần kháng vững áp lực. Họ nói gì kệ họ, dù sao không ứng chiến, xem bọn hắn hát được bao lâu. Đợi sau khi bọn hắn nhàm chán, chúng ta cho bọn hắn phản kích trí mạng, không phải tốt sao?

- Tùy tiên sinh, anh nói nghe thật hay. Nhưng tôi chỉ biết anh là ông chủ công ty, lại để cho một cô gái đứng phía trước che gió mưa cho anh…

- Hoa Tuyết Nhạn!

Tùy Qua có chút không kiên nhẫn nói:

- Cô nên nhớ tôi mới là lão đại công ty, tôi không cần nghe theo an bài cùng chỉ thị của cô đi?

- Hừ! Cuồng cái gì cuồng! Công ty của anh phải lập tức đóng cửa rồi. Anh còn nghĩ tôi muốn làm việc cho anh sao, tôi chỉ vì Đường Vũ Khê, nhưng không nghĩ tới nàng chọn lựa người như anh, thật sự là vô dụng!

- Hoa…

Tùy Qua đang định quát lên, lại bị đối phương cúp điện thoại.

Cô gái kia thật không hề có chút ý thức làm cấp dưới, thật sự là quá cuồng vọng.

Xem ra đều bị Đường Vũ Khê nuông chiều mà hư.

Tùy Qua quay người về phòng ngủ.

Lúc này hắn phát hiện chai mật thủy trên bàn đã hoàn toàn trống rỗng.

- Ta kháo! Trong các cậu ai đem “đồ uống” trên bàn uống hết?

Tùy Qua đột nhiên hét to một tiếng, khiến ba người kia cả kinh nhảy dựng lên.

- Tùy Qua, không phải chỉ là chai nước uống thôi sao, có cần hét to như vậy?

Giang Đào bất mãn nói.

- Đúng vậy.

Cao Phong nói tiếp:

- Nếu không khát nước, cảm thấy uống vào có thể giải rượu, tôi còn không muốn uống đâu.

- Hương vị cũng không tệ lắm.

Liễu Tiểu Đồng nói:

- Nếu như cậu tiếc rẻ, đợi lát nữa tôi đi mua chai khác trả lại.

- Ta kháo…ba người đều uống sao?

Tùy Qua chỉ cảm thấy thiên lôi cuồn cuộn, nhất thời không lời gì để nói.

- Phải đó.

Liễu Tiểu Đồng nói:

- Ba thanh niên cùng uống chai nước thôi, có gì kỳ quái chứ? Cao Phong nói uống vào có thể giải rượu, cho nên tôi cùng Giang Đào đều uống thử. Thật sự là có thể giải rượu đâu.

Giải rượu?

“Dưỡng nhan dịch” phối chế từ Nhân Mộc lại có thể dùng giải rượu, Tùy Qua thật sự không thể không bội phục trí tưởng tượng của ba người.

Xem ra sự kiện “Dương Đỉnh Thiên” lần trước ba người này còn chưa hấp thu giáo huấn.

Nhưng lần này thật sự làm Tùy Qua trợn tròn mắt.

Không phải hắn đau lòng “dưỡng nhan dịch”, mà hắn thật sự rất khó tưởng tượng ba người này sau khi dùng dưỡng nhan dịch rốt cục sẽ phát sinh biến hóa đáng sợ như thế nào.

- Lỡ uống thì thôi đi.

Tùy Qua đột nhiên nói:

- Vậy tôi đi trước, buổi tối tụ lại.

Nước thuốc bị ba người uống cạn sạch, Tùy Qua đành phải đi phối chế một chai khác, sau đó sẽ nghĩ biện pháp tìm một ít người tình nguyện thử xem hiệu quả.

Tới bữa cơm tối, Tùy Qua quay về phòng ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play