- Đại đương gia và Đằng thiếu gia đã rời đi rồi.

Tiễn Bá thở dài nói:

- Bọn họ biết không ngăn được ngươi, cho nên dứt khoát buông tha. Sau này, Tam Giang đường chính là của tiểu thư, đây cũng là những nòng cốt của Tam Giang đường chúng ta, ở đây coi như chứng kiến.

- Tiểu thư!

Những đầu mục này nhất loạt gọi Mục Ngọc Giao.

- Lão già này đang gạt người!

Lúc này, Lý Nghệ Cơ đột nhiên kêu lên.

- Gọi lớn tiếng như vậy làm chi, có người nào không biết lão già này đang diễn trò.

Tùy Qua bình thản nói:

- Thỉnh thoảng, ngươi phải học xem cuộc vui, thưởng thức màn biểu diễn trình độ cao, cũng không phải chuyện dễ dàng.

- Tiễn Bá, ngươi gạt ta?

Mục Ngọc Giao hiển nhiên không ngờ Tiễn Bá lại dám gạt nàng.

- Tôi không lừa cô. Lúc này đại đương gia và Đằng thiếu gia, đã rời khỏi thành phố Minh Phủ, bọn họ nói vĩnh viễn sẽ không trở về.

Tiễn Bá kiên trì nói, nhưng trong giọng nói cũng không còn khẳng định như trước.

- Ngươi quả nhiên đang gạt ta.

Mục Ngọc Giao cũng đã nhận ra có gì đó không đúng:

- Phương Trạch Đông, quả nhiên là có tính toán, hắn biết ta còn tín nhiệm ngươi. Cho nên kêu ngươi và những người này tới diễn trò gạt ta sao? Khi ta tưởng rằng mình đã là lão đại Tam Giang đường, bình chân như vại, bọn họ sẽ âm thầm cho ta một kích trí mạng, đúng không? Tiễn Bá, ta chỉ không ngờ, ngươi lại ác như vậy.

Tiễn Bá rốt cục không đóng kịch nữa, thở dài nói:

- Đây là ta muốn tốt cho Tam Giang đường. Tam Giang đường không chịu được giằng co, vì phát triển của Tam Giang đường, tiểu thư nhất định phải hy sinh.

- Tại sao phải muốn ta hy sinh?

- Cô hy sinh, Tam Giang đường mới không bị đả thương gân cốt.

Tiễn Bá nói:

- Thật ra, đại đương gia và tôi đều cho rằng cô không đủ năng lực, cho nên khi cô bị hành hạ ở thành phố Đông Giang, chúng ta mới không nhúng tay vào, thậm chí còn cho cô và Văn thiếu gia cạnh tranh vị trí nhị đường chủ. Nhưng trên thực tế cũng không sợ nói cho cô biết, vị trí nhị đường chủ, sẽ không rơi xuống đầu cô. Chẳng qua, không ngờ cô lại có khả năng như vậy, có thể tìm được một số Tiên Thiên cao thủ giúp đỡ trợ quyền cho mình, làm hại Văn thiếu gia phải bỏ mạng, Tam Giang đường cũng tổn thất không ít.

- Nghe thế nào cũng giống như lỗi của ta.

Mục Ngọc Giao cười lạnh nói:

- Hãy bớt sàm ngôn đi, kêu Phương Đông Trạch ra đây. Nếu như ngươi không muốn Tam Giang đường xuất hiện tổn thất lớn hơn nữa, hãy kêu Phương Đông Trạch ra đây gặp ta.

Tiễn Bá lắc đầu, nói:

- Cho dù cô giết tôi, cũng không gặp được Đại đương gia. Tôi thừa nhận, tôi và Đại đương gia đã đánh giá thấp thực lực của các người, nhưng chỉ cần Đại đương gia và Đằng thiếu gia có thể mời được những trợ thủ giết chết các ngươi. Đến lúc đó, tôi sẽ kêu Đại đương gia lưu lại cái mạng cho cô, nhưng cô phải ra nước ngoài, vĩnh viễn không được trở về Hoa Hạ!

- Nói như vậy, Tiễn Bá ngươi cho rằng ta là người thất bại?

Mục Ngọc Giao lạnh lùng nói.

- Không phải tôi cho rằng cô là người thất bại.

Tiễn Bá nói:

- Cô thử hỏi những người này, trong bọn họ có ai nguyện ý ủng hộ cô làm lão Đại Tam Giang đường hay không.

Mục Ngọc Giao đưa mắt nhìn, quả nhiên những người này đều cúi đầu không nói, không có ai chịu ủng hộ nàng làm lão Đại Tam Giang đường.

- Tôi hỏi giúp cô.

Tùy Qua đột nhiên tiến lên, hỏi một đầu mục trong Tam Giang đường:

- Ngươi có nguyện ý ủng hộ Mục Ngọc Giao làm lão Đại không?

- Cái này. . . Ta vẫn ủng hộ Phương lão đại.

Người kia nói.

- Ừ, tốt.

Tùy Qua còn chưa nói xong, trên thân người kia đã xuất hiện mấy lỗ thủng, máu tươi bão táp bắn ra, người nọ đưa tay bưng kín lỗ thủng này, lỗ thủng khác lại bắt đầu tuôn máu, nhưng bởi vì Tùy Qua cố ý không đụng đến yếu hại nội tạng của hắn, cho nên người này nhất thời vẫn không chết, chỉ kêu rên không dứt.

- Ngươi thì sao?

Tùy Qua lại hỏi một người khác.

- Khốn khiếp!

Người này mắng Tùy Qua, đưa tay sờ vào khẩu súng lục bên hông.

Chỉ có điều, súng lục còn chưa rút ra, cánh tay của hắn đã đứt rời.

Tùy Qua cũng không để ý tới sống chết của hai người này, tiếp tục hỏi:

- Còn ngươi thì sao?

- Ta. . . Ta ủng hộ Mục tiểu thư làm lão Đại!

Người này vội vàng nói.

- Chúng ta cũng ủng hộ Mục tiểu thư làm lão Đại!

Những người khác, không đợi Tùy Qua hỏi, đồng loạt nói.

Trong mắt Mục Ngọc Giao hiện lên vẻ cảm kích, nàng biết Tùy Qua không chỉ đang giúp nàng, mà giống như đang nhắc nhở nàng. Nhắc nhở nàng nếu muốn trở thành một đại lão hắc bang, đôi khi không tránh khỏi phải tàn nhẫn, thậm chí phải sắc bén!

Muốn khống chế những đầu mục kiêu ngạo này, thủ đoạn càng phải tàn nhẫn, càng phải quả quyết hơn nữa!

Còn Lý Nghệ Cơ lại có suy nghĩ khác, theo nàng thấy, ngón này của Tùy Qua thật là lợi hại, thiếu niên này mặc dù thoạt nhìn non nớt, nhưng thủ đoạn đúng là lão đạo, xem ra ngày sau tiền đồ vô lượng.

Mục Ngọc Giao rất nhanh trấn định lại, sau đó nói với Tiễn Bá:

- Tiễn Bá, nếu các cán bộ khác đều ủng hộ ta, ngươi còn lời gì để nói?

Tiễn Bá không ngờ Mục Ngọc Giao lại mang đến người tà ác như vậy, cũng không ngờ tiểu nha đầu này lại là người gây sự, cả giận nói:

- Nam tử chân chính không chơi hai mặt. Mục nha đầu, bất luận như thế nào, ta cũng không ủng hộ ngươi! Tam Giang đường, vĩnh viễn chỉ có thể của Phương gia!

- Vậy ngươi chết đi!

Mục Ngọc Giao quát lên, nhanh như tia chớp rút súng ra, bắn về phía Tiễn Bá.

Vốn, với thân thủ của Tiễn Bá có hi vọng tránh ra, nhưng không ngờ lão vừa triển khai thân pháp, hai chân lại giống như là mọc rễ, hoàn toàn không thể rời khỏi mặt đất, chỉ có thể trơ mắt làm mục tiêu sống, bị Mục Ngọc Giao bắn ba viên đạn.

Nhưng, lão gia hỏa này cũng cường tráng, nhất thời lại không chết ngay, vẫn nói:

- Quả nhiên là. . . diệt cỏ. . . không trừ tận rễ, gió vừa thổi. . .

Hắn còn chưa nói hết, miệng đã sùi bọt máu.

Những người còn lại đều tưởng lão chết rồi, ai ngờ lão hồi quang phản chiếu, lại còn nói một câu:

- Ngươi đừng hòng. . . tìm được Đại đương gia. . .

Sau đó, Tiễn Bá mới hoàn toàn chết hẳn.

- Các ngươi có ai biết Phương Đông Trạch ở đâu không?

Mục Ngọc Giao hỏi mọi người.

Những người này nơm nớp lo sợ, làm gì còn phong phạm uy nghiêm của đầu mục, một người trong đó nói:

- Chúng ta cũng không biết. . . hai cha con Phương Đông Trạch trốn đi đâu. Nhưng, ta khẳng định Phương Đông Trạch chưa rời khỏi ngọn núi này.

Thấy những người còn lại nhìn hắn, người nọ dứt khoát quyết định chắc chắn, nói:

- Ta đã an bài mấy huynh đệ âm thầm xem xét động tĩnh các lối ra. Các ngươi đừng bảo ta có phản cốt, ta là nghĩ như vậy, đêm nay đại náo một trận ầm ĩ như vậy, bất luận thắng bại như thế nào, đám cảnh sát thối kia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Cho nên, ta mới chuẩn bị đường lui cho mình. Ài, nói thật, lần này Phương lão đại đúng là làm quá, cho dù hắn có ân oán gì đó, cũng chỉ là ân oán cá nhân, ân oán với tiểu thư, lại càng có thể coi là việc trong nhà

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play