Lúc này, Tùy Qua đứng trên mảnh đất rộng trăm mẫu, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Đường Vũ Khê, nói:
- Đường đại tiểu thư thật là thủ đoạn, em vừa xuất mã, Quách đại thị trưởng đã trở thành gà đất chó kiểng, không chịu nổi một kích rồi.
- Hừ! Ai bảo hắn dám chọc giận anh chứ.
Đường Vũ Khê cười nói:
- Trút giận cho anh, anh vui chứ?
- Ừ.
Tùy Qua nói:
- Anh thích thấy Quách Minh Phong kinh ngạc, ai bảo hắn không biết điều. Em nói anh cứu hắn một mạng, hắn không biết cảm ơn còn chưa tính, lại còn dám bày quan uy với anh, đây không phải có chủ tâm tìm đánh sao.
- Quách Minh Phong còn đang đứng bên ngoài.
Đường Vũ Khê nói.
- Cứ để hắn đứng hóng mát một lát rồi hãy nói.
Tùy Qua nói:
- Lần này, nhất định phải dạy dỗ hắn ngoan ngoãn mới được.
- Vậy anh tính toán dạy dỗ hắn như thế nào?
Đường Vũ Khê nói.
- Anh không phải mới nói rồi sao, cứ để hắn đứng hóng mát là được.
Tùy Qua nói:
- Anh nghĩ, hiện tại tình cảnh của Quách Minh Phong nhất định rất không thoải mái. Em suy nghĩ xem, đầu tiên hắn đắc tội với Vương Hào, cũng là gián tiếp đắc tội với tỉnh trưởng, thậm chí còn đắc tội với Đường gia, cho nên hắn nhất định nhận thức vị trí của mình khó mà giữ được. Cho nên, trong lòng tất nhiên vô cùng lo lắng. Chỉ cần gạt bỏ hắn sang một bên là khiến hắn khổ sở rồi. Về phần những chuyện khác, tạm thời không cần đạp tới cùng.
- Ồ, anh trở nên nhân từ từ lúc nào vậy?
Đường Vũ Khê kinh ngạc nói:
- Em nhớ Tùy Qua trước kia là người có thù tất báo cơ mà.
- Hiện tại cũng vẫn thế.
Tùy Qua đột nhiên trở nên nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Mặc dù anh không thích con người Quách Minh Phong, hắn thích luồn cúi, thích nịnh nọt, tự cao tự đại. Nhưng, bình tĩnh mà xem xét, làm một quan viên, Quách Minh Phong đã coi như không tệ rồi. Không đại tham ô, cũng vì thành phố Đông Giang làm không ít chuyện. Nếu đến lúc đó đổi một quan viên khác, đối với dân chúng thành phố Đông Giang, chưa chắc là chuyện tốt.
Đường Vũ Khê có chút kinh ngạc nhìn Tùy Qua, nói:
- Thật không ngờ, anh lại suy nghĩ sâu như vậy.
- Cái gì mà sâu xa với không sâu xa, quạ thiên hạ bình thường đều đen, thật vất vả mới đụng phải một con quạ có hơi điểm trắng, cũng không nên phủ định toàn bộ thì tốt hơn.
Tùy Qua nói:
- Anh không hi vọng, Quách đại thị trưởng trải qua chuyện này sẽ biến thành một vị quan tốt thanh liêm như nước, yêu dân như con, nhưng ít ra sau chuyện này, có thể đoán hắn sẽ không dám tới tìm anh gây phiền phức nữa.
- Anh đấy, đầu óc. . . lúc nào cũng nghĩ nhiều.
Đường Vũ Khê nói:
- Nhưng, em thưởng thức nhất chính là anh suy nghĩ nhiều, nhưng làm cũng nhiều. Rung chuyển địa vị bá chủ của thuốc tây, một lần nữa vực dậy thị trường thuốc bắc, loại chuyện này rất nhiều người từng nghĩ qua, nhưng người làm được lại không nhiều.
- Em đừng khen anh.
Tùy Qua cười nói:
- Mặc dù anh biết mình nhất định có thể làm được , nhưng em bắt đầu khen anh sớm như vậy, anh cũng có chút kiêu ngạo.
- Bớt lắm mồm đi.
Đường Vũ Khê nói:
- Dù sao, chỉ cần anh nhớ kỹ, bất luận anh làm chuyện gì, em cũng sẽ ủng hộ anh.
- Thật sự là bất luận làm chuyện gì?
Tùy Qua hỏi, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, hi vọng có một ngày, khi em phát hiện anh cùng nữ nhân khác làm chuyện kia, em vẫn có thể tiếp tục ủng hộ anh.
Nhưng, ý nghĩ này khiến Tùy Qua cảm thấy có chút xấu hổ, nhất là đối mặt với đôi mắt trong sáng như nước của Đường Vũ Khê.
- Đúng vậy, em sẽ ủng hộ anh.
Đường Vũ Khê nói:
- Bất luận là chuyện gì.
Tùy Qua nhất thời có một loại cảm động đến rơi nước mắt: có thể có được một nữ tử như vậy, hắn còn đòi hỏi gì nữa?
Quách Minh Phong đứng bên ngoài đường cảnh giới hơn một giờ, thấy Tùy Qua và Đường Vũ Khê tựa hồ không có ý định gặp, rốt cục xoay người rời đi.
Nhìn thấy hắn rời đi, Tùy Qua và Đường Vũ Khê cũng quay về thành phố Đông Giang.
Sau khi trở về, Tùy Qua lập tức an bài Sơn Hùng tìm người bắt đầu xây dựng nhà kính, sau đó chuẩn bị mua sắm các thiết bị.
Bởi vì Vương Hào can dự vào, lần này mảnh đất Tùy Qua có được đã vượt qua kế hoạch lúc trước, tổng cộng có gần bốn trăm mẫu đất, phạm vi lớn như vậy, toàn bộ dùng để xây dựng nhà kính, ít nhất cũng có thể xây dựng hơn hai ngàn cái, số lượng này nhiều gấp đôi kế hoạch của Tùy Qua, đầu tư tài chính cũng nhiều hơn trước. Nhưng, có điều tốt hơn dự tính của Tùy Qua chính là, những thổ địa này hiện giờ không phải thuê, mà là vĩnh viễn thuộc về Tùy Qua, hơn nữa hoàn toàn không bị chính quyền địa phương tiết chế.
Vậy tức là nói, bất kể là Quách Minh Phong hay là Truong Minh Phong, Vương Minh Phong làm thị trưởng, cũng không thể có chủ ý với mảnh đất này.
Chuyện này vô cùng có lợi với kế hoạch đào tạo thảo dược lâu dài của Tùy Qua.
Vì vậy, sau khi dặn dò đám người Sơn Hùng, Tùy Qua cũng dặn dò Liễu Tiểu Đồng, kêu hắn chuẩn bị chính thức “lên chức”.
Liễu Tiểu Đồng vẫn chú ý tới chuyện xây dựng nhà kính, cũng mơ hồ biết hai ngày nay chuyện đất đai xảy ra một số vấn đề. May mắn là vấn đề đã được giải quyết, nhưng Liễu Tiểu Đồng cũng biết số lượng nhà kính sẽ mở rộng ít nhất gấp đôi hơn trước, như vậy ý nghĩa Tùy Qua sẽ đầu tư càng nhiều tài chính. Sau khi suy tư một phen, Liễu Tiểu Đồng nói cho Tùy Qua, lúc trước Tùy Qua hứa hẹn cho hắn hai mươi phần trăm cổ phần, hiện tại hắn chỉ cần mười phần trăm thôi. Nếu không, Liễu Tiểu Đồng cảm thấy trong lòng bất an.
Đối với suy nghĩ của Liễu Tiểu Đồng, Tùy Qua rất nhanh hiểu rõ. Nhưng, Tùy Qua cũng không giữ mười phần trăm cổ phần này lại cho mình, mà chuẩn bị để lại cho Giang Đào và Cao Phong. Lúc trước, Tùy Qua từng nói giỡn, nếu có một ngày thành phú ông tỉ vạn, mà các huynh đệ cùng phòng làm ăn thất bại, hắn sẽ lấy ra mấy tỉ cho các huynh đệ sống phóng túng.
Mặc dù đối với những người khác, đây chỉ là một câu nói đùa, nhưng Tùy Qua cảm thấy, huynh đệ chính là huynh đệ, nếu như các huynh đệ phòng 403 thật sự gặp rủi ro, hắn nhất định sẽ vươn tay trợ giúp.
Cho nên, Cao Phong và Giang Đào, Tùy Qua chuẩn bị riêng cho bọn họ mỗi người năm phần trăm cổ phần.
Nhưng, Tùy Qua không định nói cho bọn hắn biết, hơn nữa cũng kêu Liễu Tiểu Đồng đừng nói cho hai người.
Hai người này, cũng không giống như Liễu Tiểu Đồng, có suy nghĩ, có nhiệt tình. Hai người bọn họ, nhất thời chỉ sợ khó có thể trưởng thành.
Dĩ nhiên, dựa theo quy định hợp đồng, bởi vì đầu tư tài chính tăng lên gấp bội, cổ phần của Ninh Bội cũng hạ thấp xuống năm phần trăm. Còn mười phần trăm cổ phần Tùy Qua hứa hẹn cho Đường Đường, vẫn không thay đổi.
Lúc này, đang là năm mới, mặc dù công nhân có ít đi, nhưng chỉ cần tiền công đủ cao, công nhân vĩnh viễn sẽ không thiếu hụt .
Huống chi, Sơn Hùng còn có một nhóm tiểu đệ, cũng có thể kiêm chức làm công nhân kiến trúc.
Tóm lại, các căn nhà kính, như nấm mọc sau mưa xuân, nhanh chóng được xây dựng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT