- Không ngờ tên lưu manh như ngươi, cũng đòi hiểu pháp luật.

Thái Minh Viễn khinh thường nói:

- Ngươi đối nghịch với cảnh sát chúng ta, đó chính là châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình!

- Thái Minh Viễn, ngươi ít lớn lối cho ta.

Sơn Hùng quát lên:

- Thời cổ đại hai quân giao chiến, đều chú ý binh đối binh, tướng đối tướng. Ta nghe nói ngươi trước kia cũng luyện qua công phu, thế nào, có dám khoa tay múa chân mấy chiêu với Sơn Hùng này hay không? Nếu ta thua, ta sẽ lập tức mang theo huynh đệ thủ hạ cút khỏi nơi này. Nếu ngươi thua, ngươi cũng phải mang theo huynh đệ của mình cút khỏi nơi đây!

Bọn tiểu đệ của Sơn Hùng nghe thấy vậy, nhất thời ồn ào.

Thái Minh Viễn trước kia đích xác là luyện qua công phu, nhưng đây là chuyện mấy năm về trước, kể từ khi làm quan, Thái Minh Viễn làm gì có thời gian đi luyện công phu. Hắn chỉ luyện công phu uống rượu, công phu nịnh nọt.

Thái Minh Viễn tự biết công phu của mình không ra gì, huống chi hắn đâu thể tự hạ giá thấp giá trị, so chiêu với tên lưu manh như Sơn Hùng, bày ra quan uy nói:

- Sơn Hùng. Ta nói cho ngươi biết, hôm nay chúng ta theo văn bản thu hồi mảnh đất này, nếu các ngươi không đi, đợi lát nữa chúng ta sẽ chọn lựa hành động mạnh mẽ.

- Hư. . .

- Đồ nhát gan!

Bọn tiểu đệ của Sơn Hùng thấy Thái Minh Viễn không dám giao thủ với lão Đại, nhất thời lại ồn ào chế giễu.

Thái Minh Viễn tức đến xanh mét mặt mày, phất phất tay, đám cảnh sát và các đội viên giữ gìn trật tự đô thị chuẩn bị vào tràng liên hiệp chấp pháp.

- Này!

Đúng vào lúc này, trong đội ngũ lưu manh của Sơn Hùng, bỗng nhiên tuôn ra một tiếng rống to.

Tiếng hô này giống như sấm sét giữa trời quang, đất rung núi chuyển, làm màng nhĩ đau nhức.

Ba ! Ba ! Ba ! Ba !

Nơi sóng âm đi qua, đèn báo hiệu của xe cảnh sát đều bị nổ tung.

Đám cảnh sát và đội viên giữ trật tự đô thị, cũng bị thanh âm này chấn động, nhất thời dừng bước.

Thái Minh Viễn lại càng bất lực, vội vàng nấp phía sau một chiếc xe cảnh sát, kêu lên:

- Chuyện gì vậy, mau tới bảo vệ lão tử!

Tin đồn, thời tam quốc, khi Trương Phi gầm lên giận dữ ở cầu gỗ, đã dọa lùi mười vạn đại quân của Tào Tháo.

Tin đồn này mặc dù có chút khoa trương, nhưng một Tiên Thiên cao thủ nổi giận gầm lên một tiếng, uy hiếp mấy trăm người, vẫn là chuyện có thể.

“Tiếng gầm” của Ngưu Duyên Tranh, nhất thời khiến người của Thái Minh Viễn vô cùng kinh hãi, giống như mất hồn.

Lúc này, Ngưu Duyên Tranh uy phong lẫm liệt đứng trước mặt đám người, rất khinh thường nhìn đám cảnh sát, nói:

- Hiện tại đám nha dịch này, làm sao không có một chút công phu vậy chứ. Lão tử mới gầm lên một tiếng, bọn họ đã sợ đến tè ra quần, thật là một đám phế vật!

- Lão gia tử, đây còn không phải ngài có công phu cái thế.

Sơn Hùng vuốt mông ngựa nói, có thể vuốt đuôi một Tiên Thiên cao thủ, đó cũng là một chuyện rất có mặt mũi.

- Ài, đám phế vật này, nếu dựa theo tính tình của lão phu trước kia, trực tiếp giết chết là được.

Ngưu Duyên Tranh có chút đắc ý nói:

- Cũng không biết Tùy tiên sinh nghĩ như thế nào, lại muốn đàm phán với đám phế vật này. Nắm đấm của ai cứng rắn, mảnh đất này sẽ là của ngươi đó, chuyện này còn cần gì đàm phán?

- Ngài nói rất đúng. Nhưng, lão bản đã phân phó như vậy, chúng ta cứ làm theo là được.

Sơn Hùng vẫn lo lắng Ngưu Duyên Tranh đại khai sát giới. Chỉ dựa vào thực lực của lão này, sợ rằng muốn giết sạch hơn hai trăm người ở đây, cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Lúc này, Thái Minh Viễn cũng từ hoảng sợ cực độ khôi phục như cũ, mắng đám cảnh sát bị hù dọa đến kinh hãi:

- Đồ không có tiền đồ, mau đuổi đám lưu manh côn đồ đó ra khỏi đây!

Két!

Lúc này, Tùy Qua và Đường Vũ Khê đã lái xe vào hiện trường.

Hai cảnh sát thấy thế, trực tiếp đi tới, quát Đường Vũ Khê và Tùy Qua:

- Cảnh sát và đội viên giữ trật tự đô thị liên hiệp chấp pháp, người không có phận sự không được vào đây!

Vừa nói, hai cảnh sát vừa đi tới, chuẩn bị hành động cưỡng chế Tùy Qua và Đường Vũ Khê.

Ầm! Ầm!

Lúc này, hai đạo Tiên Thiên chân khí vô hình quét tới, hai tên cảnh sát trực tiếp bị ngã bay ra vài mét.

Ngưu Duyên Tranh tiến lên lấy lòng, nói với Tùy Qua:

- Tùy tiên sinh, chỉ là chút chuyện nhỏ, cần gì ngài phải tự mình đến đây?

- Ta chỉ tới xem náo nhiệt .

Tùy Qua bình thản nói.

Thái Minh Viễn thấy lão đầu tử Ngưu Duyên Tranh đánh bay hai tên cảnh sát, mặc dù hắn không biết Ngưu Duyên Tranh làm thế nào, nhưng thẹn quá thành giận, nói với Ngưu Duyên Tranh:

- Lão đầu tử này, lại dám dùng bạo lực kháng pháp. Còng lại cho ta!

Mấy cảnh sát vội vàng vọt tới hướng Ngưu Duyên Tranh.

Cạch!

Chẳng ai ngờ, Ngưu Duyên Tranh lại dễ dàng bị còng tay khóa lại.

Nhưng, lão đầu tử Ngưu Duyên Tranh hoàn toàn không sợ hãi, chỉ tò mò nói:

- Đây chính là gông xiềng hiện đại? Mẹ kiếp, một chút lá sắt như vậy, khóa mèo khóa chó còn khóa không được, còn muốn khóa người?

Sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng “cách”, còng tay trên tay Ngưu Duyên Tranh đã bị phá hỏng.

Thái Minh Viễn thấy thế, lại càng thẹn quá hóa giận, nói với phó cục trưởng bên cạnh:

- Người của đại đội phòng ngừa bạo lực đâu? Làm sao còn chưa tới. Mẹ kiếp, kêu đại đội phòng ngừa bạo lực tiến lên cho ta, bắt hết toàn bộ!

Tùy Qua nói với Đường Vũ Khê:

- Đại cữu ca làm sao còn chưa có động tác? Đại đội phòng ngừa bạo lực của người ta cũng được xuất động rồi.

Còn không phải sao, lúc này, mười mấy cảnh sát chống bạo động mặc chế phục màu đen, cầm gậy cảnh sát, tấm chắn, võ trang đầy đủ rốt cục ra sân.

Cảnh sát chống bạo động, mặc dù số lượng chỉ có vài chục người, nhưng đều vượt qua thử thách chính trị, vượt qua thử thách vật lộn chiến đấu. Có nhiều lúc, cảnh sát chấp pháp sẽ không dùng súng, cho nên đại đội phòng ngừa bạo lực mới thật sự là chủ lực.

Một khi cảnh sát chống bạo động xuất động, cũng có ý nghĩa không có đường rút lui, phải tiến hành chấp pháp bạo lực.

Thấy những cảnh sát chống bạo động xuất động, ngay cả đám thủ hạ của Sơn Hùng cũng hơi sợ. Ban đầu, khi bọn tiểu đệ này lăn lộn ở ngoài đường, cũng không ít lần bị những cảnh sát chống bạo động này thu thập, cho nên trong lòng vẫn rất sợ hãi.

Quần chúng đứng xem xung quanh, lúc này cũng kích động.

Trò hay, tựa hồ sắp diễn ra rồi.

Lúc này, tiếng còi cảnh sát bén nhọn từ xa vang lên.

- Mẹ kiếp, là người của phân cục nào, lúc này mới chạy tới! Mẹ kiếp, còn bấm còi cảnh sát vang như vậy!

Thái Minh Viễn nhìn phó cục trưởng bên cạnh quát lên.

- Cục trưởng, đây không phải người của chúng ta. . . Là tiếng còi của quân đội.

Phó cục trưởng bên cạnh nơm nớp lo sợ nói.

Không có cách nào, khi hắn thấy hơn hai mươi cỗ xe quân sự chở binh lính đông nghịt chạy tới bên này, làm sao có thể đủ trấn định.

Nhất là, những binh lính này làm cho người ta cảm giác giống như không có ý tốt.

Sau khi xe quân sự dừng lại, năm sáu trăm binh lính lập tức hành động, chạy bộ hành động, kéo đường cảnh giới, bao vây toàn bộ mảnh đất của Tùy Qua, sau đó cứ cách mười mấy bước, lại có một binh sĩ ôm súng đứng gác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play