- Công tử, chưa bao giờ tôi thấy ngài ngó trước nhìn sau, cẩn thận như vậy.

Kinh Nguyên Phượng vội la lên.

- Ta sở dĩ cẩn thận như vậy, đó là vì hậu đài của tiểu tử kia rất lợi hại.

Ngu Kế Đô nghiêm nghị nói.

- Rất lợi hại?

Kinh Nguyên Phượng nói:

- Chẳng lẽ lợi hại hơn mấy nguyên lão cao nhất, trưởng lão cao nhất của hiệp hội chúng ta?

Ngu Kế Đô cũng nói:

- Về chuyện này, phụ thân ta từng đích thân đến Bùi gia sơn trang. Sau khi trở về, lão nhân gia đặc biệt dặn dò ta, chớ chọc giận người nọ.

- Nếu trưởng lão nói như vậy, vậy có lẽ không sai.

Kinh Nguyên Phượng tựa hồ rất sùng bái phụ thân của Ngu Kế Đô, lại nói:

- Nếu như vậy, vậy dứt khoát đừng để ý tới tiểu tử kia nữa, chỉ dựa vào một mình hắn, có thể dâng trào bao nhiêu sóng gió.

- Không thể nói như vậy.

Ngu Kế Đô nói:

- Đây là bởi vì ngươi xem thường năng lượng của tiểu tử kia, cũng xem thường ảnh hưởng hắn có thể mang tới cho chúng ta. Đối với một ván cờ rắc rối phức tạp, bất kỳ một quân cờ nhỏ bé nào, cũng có thể ảnh hưởng tới thắng bại của cả bàn cờ. Hơn nữa, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy, mặc dù chúng ta chưa từng giao thủ với hắn, nhưng chúng ta đã ra chiêu với hắn, đều bị hắn dễ dàng hóa giải?

- Mấy chuyện quân cờ gì đó, quá cao thâm, loại chuyện này tôi thật sự không thích.

Kinh Nguyên Phượng nói:

- Lần trước, tên nghịch đồ Trần Dận Kiệt, lại không cam lòng làm quân cờ của chúng ta, ngược lại còn cùng người ngoài đối phó tôi, nghĩ đến chuyện này, tôi lại thấy tức giận.

- Đó là bởi vì ngươi không khống chế tốt quân cờ của mình, ngươi đã đi một nước cờ dở.

Ngu Kế Đô nói:

- Mấu chốt đánh cờ là bố cục lúc ban đầu, nếu như ban đầu không có cái nhìn đại cục, chỉ suy nghĩ được mất của một hai quân cờ, hoặc là nóng lòng đi ăn quân cờ của người khác, đều không phải cách làm sáng suốt. Trần Dận Kiệt, vốn là một quân cờ không tệ, nhưng ngươi không lợi dụng tốt.

- Hắn chính là một quân cờ phản.

Kinh Nguyên Phượng căm hận nói:

- Lại dám bất kính với sư tô ta. Nhưng hắn đã bị tôi sử dụng kiếm khí phanh thây xé xác rồi.

- Ngươi giết hắn?

Ngu Kế Đô kinh ngạc nói:

- Người của Long Đằng không ngăn cản ngươi?

- Không. Tôi nghe nói, người của Long Đằng chỉ phụ trách an toàn cho quan viên cấp bậc nhất định, xem ra Trần Dận Kiệt còn chưa đạt tới cấp bậc đó.

Kinh Nguyên Phượng nói:

- Huống chi, thúc thúc của Trần Dận Kiệt đã vào đại lao, hắn cũng không còn tác dụng gì rồi.

- Long Đằng. . . Thật là thú vị.

Ngu Kế Đô tự nhủ:

- Ta vốn tưởng rằng Long Đằng chỉ là tay sai, chó sai cho triều hình hiện giờ mà thôi, không ngờ đám người này còn có nguyên tắc của mình, như vậy có chút thú vị rồi. Loại tiểu tốt như Trần Dận Kiệt, chết thì cũng chết rồi, không đáng được đáng tiếc. Nhưng, người này cũng chỉ điểm cho chúng ta một con đường, hoặc là có thể giả mượn một số dư nghiệt của Vu tộc để đối phó tiểu tử kia.

- Đám dư nghiệt của Vu tộc, tu vi cực kỳ có hạn, chưa chắc đối phó được tiểu tử kia.

Kinh Nguyên Phượng nói:

- Tôi thật sự chán ghét loại dò hỏi không đến nơi đến chốn này rồi, bằng không oanh oanh liệt liệt chơi hắn một trận, rồi giết hắn. . .

- Câm mồm !

Ngu Kế Đô đột nhiên hét lớn một tiếng, âm thanh vang vọng ra ngoài, khiến mây mù phía trước thân thể hắn cũng bị tách ra.

Kinh Nguyên Phượng bị dọa đến run người, nàng không biết tại sao Ngu Kế Đô bỗng nhiên nổi giận, thậm chí lộ ra vẻ có chút tâm thần.

Trong suy nghĩ của Kinh Nguyên Phượng, Ngu Kế Đô luôn là người phong độ văn nhã, cao cao tại thượng, không biết vì sao hắn đột nhiên lỗ mãng như vậy.

Chỉ chốc lát sau, Ngu Kế Đô mới tỉnh táo lại, nói:

- Kinh Nguyên Phượng, ngươi nghe kỹ cho ta. Bổn công tử cũng mệt mỏi với loại dò hỏi này lắm rồi, nhưng, chuyện này ngươi phải đi làm! Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì chúng ta chỉ là con cờ bé nhỏ mà thôi. Hiện tại, các đại lão hiệp hội đang chơi một ván cờ rất lớn, làm quân cờ của bọn họ, chúng ta nhất định phải quán triệt ý chí của bọn họ. Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi chính là một quân cờ trong tay các đại lão, giống như Trần Dận Kiệt lúc trước là quân cờ của ngươi, Trần Dận Kiệt không an phận làm quân cờ, kết quả thế nào, ngươi biết rõ nhất!

- Chết. . .

Kinh Nguyên Phượng cảm nhận được sát khí trên người Ngu Kế Đô. Nàng đi theo Ngu Kế Đô nhiều năm, đương nhiên biết vị công tử phong độ này một khi động sát cơ, là chuyện đáng sợ đến cỡ nào.

- Ngươi hiểu là tốt rồi.

Ngu Kế Đô xòe bàn tay ra, nhẹ nhàng đỡ hàm dưới của Kinh Nguyên Phượng:

- Cho nên, ngươi phải nghe lời, đừng ép ta phải giết ngươi.

- Công tử, tôi biết rồi, ta nhất định làm theo phân phó của ngài.

Kinh Nguyên Phượng vội vàng nói. Mặc dù ở bên ngoài nàng rất ngang tàng, nhưng trước mặt Ngu Kế Đô, nàng chỉ có thể cúi đầu nghe theo. Bởi vì nàng biết rất rõ, một khi Ngu Kế Đô tức giận, kết quả của nàng chính là muốn sống cũng không được.

Ngu Kế Đô cũng tựa hồ hài lòng với phản ứng của Kinh Nguyên Phượng, nói:

- Ngươi cuối cùng cũng hiểu. Nhưng, hôm nay tâm tình của bổn công tử thật sự rất không thoải mái, tại sao những quân cờ của bổn công tử đều ngu xuẩn như vậy! Tống Viên Viên, ngươi lăn ra đây cho ta!

Vừa nói, từ trong miệng Ngu Kế Đô phun ra một tòa tháp trắng, bên trong hiện lên một đạo bạch quang, nhất thời đẩy một người bay ra.

Một nữ nhân.

Một nữ nhân có đôi mắt yêu mĩ.

Nếu như ở trong thế tục, loại nữ nhân này coi như là một tiểu vưu vật rồi, nhưng Ngu Kế Đô thậm chí không liếc nhìn nàng, lạnh lùng nói:

- Tống Viên Viên, tại sao tự tiện làm chủ, đối phó thị trưởng thành phố Đông Giang? Lại còn gọi người của Long Đằng đến, tại sao?

- Ngu công tử, tôi. . . tôi là lo lắng bởi vì Quách Minh Phong đại xuất danh tiếng, vị trí của Quách Tú Quý rất nhanh sẽ bị thay thế. Cho nên, tôi muốn đi trước một bước, diệt trừ Quách Minh Phong, sau đó vững vàng nắm quyền khống chế thành phố Đông Giang trong tay ta….trong tay chúng ta

- Ngươi muốn nắm trong tay ngươi sao?

Ngu Kế Đô hừ lạnh nói:

- Khó trách ngươi trộm nhiều nguyên khí nam nhân như vậy, cuối cùng vẫn không cách nào đột phá Tiên Thiên, đơn giản là ngươi đã bị danh lợi phú quý thế tục ràng buộc. Nếu ngươi chỉ muốn hưởng thụ phú quý thế tục cũng được, lại còn dám tự tiện làm chủ, làm hỏng đại sự của ta. Trận thế của ta ở thành phố Đông Giang đã bị ngươi làm cho rối loạn.

- Ngu công tử, ngài không cần lo lắng. . . Quách Tú Quý đã chết, tôi cũng đến đây rồi, người của Long Đằng không thể điều tra được cái gì.

Tống Viên Viên vội vàng nói.

- Không sai, Quách Tú Quý đích xác đã chết rồi, bởi vì ta kêu người đi giết chết hắn.

Ngu Kế Đô nói:

- Nếu như hắn không chết, chỉ sợ người của Long Đằng sẽ moi được một số thứ không nên biết từ trong miệng hắn. Huống chi, bí mật của thành phố Đông Giang….tóm lại, ngươi làm hư việc nhiều hơn là thành công.

- Công tử kia ngươi tựu không cần lo lắng rồi, công tử thật sự tính toán rất kín kẽ.

Tống Viên Viên vội vàng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play