Trong giới tu hành, chỉ có một định luật, đó chính là “Thực lực vi tôn”.

Thậm chí, rất nhiều môn phái, trên căn bản cũng dựa theo tu vi cảnh giới để phân biệt đối xử. Cảnh giới càng cao, bối phận và địa vị lại càng cao.

Căn bản không có ai quan tâm đến tuổi tác.

Tống Văn Hiên đã nói:

- Tùy tiên sinh nghiêm trọng rồi, Tống Văn Hiên và Tống gia tôi đều dựa vào ngài.

Đây là Tống Văn Hiên muốn biểu thị trung thành với Tùy Qua.

Tùy Qua hiểu được ý tứ của Tống Văn Hiên, cười trấn an hắn:

- Yên tâm đi, ngươi yên tâm làm việc cho ta, ta đương nhiên không thể bạc đãi ngươi, cũng sẽ không bạc đãi Tống gia .

Tống Văn Hiên nhất thời toát ra thần sắc cảm kích.

Sau đó, Tùy Qua lại nói với Hàn Côn:

- Hàn lão, ta cũng không nghi ngờ thành ý muốn nương tựa của ngươi. Nhưng, ta muốn biết, lần trước vì sao ngươi phải cướp đoạt đan dược của ta, xuất thủ đối phó ta?

- Ài, nói cho cùng, cũng là vì nhi tử không nên thân của tôi.

Hàn Côn thở dài nói:

- Tùy tiên sinh, cậu không ngại nghe tôi càm ràm mấy câu chứ?

Tùy Qua lắc đầu, nói:

- Vừa uống vừa hàn huyên.

Hàn Côn uống một ngụm rượu, sau đó nói:

- Từ nhỏ tôi đã là cô nhi, thời đại mới ra đời, cả Hoa Hạ Thần Châu đều bị vây dưới dâm uy của đám quỷ lão, mặc dù khi đó triều đình hủ bại, nhưng người trong nước không ngừng vươn lên, nhất là tuyên dương “không ngừng vươn lên”, cho nên phong trào cường quốc tập võ cường thân rất thịnh hành. Ta nhớ, khi ta mười tuổi, phải đến một võ quán làm việc lặt vặt, ngoài lăn lộn kiếm một ngày ba bữa cơm, còn có thể lén đi theo sư phụ học một chút công phu. Sau này, sư phụ của võ quán thấy ta có thiên phú tập võ, cho nên chính thức thu ta làm đồ đệ, không thu học phí của ta, còn đích thân truyền công phu cho ta. Mười năm sau, công phu của ta đã đuổi theo sư phụ, hắn không chê thân phận của ta, gả con gái cho ta. Nhưng, khi đó Thần Châu càng rung chuyển, võ quán cũng bị niêm phong, sau này sư phụ lại đi tham gia khởi nghĩa, chết dưới súng đạn của người nước ngoài. Bởi vì nghèo khó, cuộc sống bôn ba, không bao lâu, thê tử cũng bị bệnh qua đời. . .

Nói tới đây, Hàn Côn lại tàn nhẫn uống một ngụm rượu:

- Lúc thê tử sắp chết, ta thề sẽ chăm sóc Trình nhi. Sau này, chỉ còn ta và Trình nhi sống nương tựa lẫn nhau. Mấy chục năm sau, ta gặp được cơ duyên, đột phá Tiên Thiên kỳ, sau đó mang theo Trình nhi đi Pháp một chuyến, ta tìm được quỷ lão năm đó giết chết sư phụ ta, trước hết ta giết cả nhà hắn, rồi giết hắn. Sau đó, chúng ta ở bên ngoài tẩy trắng mấy năm, liền trở về Hoa Hạ. Nhưng, ta phát hiện Trình nhi bắt đầu già rồi, ta vốn muốn tìm cho hắn một hôn sự, sau đó sống yên ổn. Nhưng thời đại đó, nhân mạng như cỏ rác, cưới vợ sinh con chỉ sợ cũng không phải là phúc khí gì. Còn Trình nhi, cũng có ý tứ này, hắn cũng muốn theo đuổi cảnh giới võ đạo, hi vọng đột phá Tiên Thiên, gia tăng thọ nguyên.

- Tiên Thiên bí cảnh, cũng không phải dễ dàng thành tựu như vậy.

Tống Văn Hiên đột nhiên cảm khái.

Ngưu Duyên Tranh cũng theo đó thở dài.

Con đường Tiên Thiên, một bước lên trời, không phải dễ dàng đột phá như vậy.

Tùy Qua cũng biết Tiên Thiên cảnh giới không phải dễ dàng đột phá, thật ra hắn cũng muốn cảm khái một chút. Nhưng hắn chưa tới hai mươi tuổi đã đột phá Tiên Thiên, nếu như còn muốn cảm khái, vậy kêu đám người Ngưu Duyên Tranh, Tống Văn Hiên sẽ suy nghĩ như thế nào? Làm sao cũng cảm giác có chút ra vẻ.

- Đúng vậy, Tiên Thiên bí cảnh, không phải dễ dàng đột phá như vậy.

Hàn Côn thở dài nói:

- Trình nhi cuối cùng không có cơ duyên, hơn nữa thiên phú của hắn cũng kém một chút. Tiên Thiên kỳ, đối với hắn mà nói, chính là một đạo lạch trời. Hôm nay, nhìn hắn càng ngày càng già nua, người làm phụ thân như ta, xem ra cũng chỉ có thể người đầu bạc tiễn người đầu xanh.

Lúc này Hàn Trình nói:

- Cha. . . Ta. . . Ta sẽ không để cha thất vọng , ta sẽ tiếp tục. . . cố gắng.

Hàn Trình nói chuyện cũng có chút cà lăm rồi.

Nhưng, bọn người Tùy Qua đã nhìn ra, Hàn Trình không phải là ngu ngốc, mà bởi vì người đã quá già, có chút hồ đồ, có chút ngây người. Những năm qua mặc dù Hàn Côn nghĩ hết cách kéo dài tính mạng cho Hàn Trình, thậm chí không tiếc hao tổn Tiên Thiên chân khí của hắn, nhưng Hàn Trình vẫn không thể bước vào Tiên Thiên, cuối cùng chỉ có thể càng ngày càng già nua.

- Không sao, Trình nhi, con nhất định sẽ bước vào Tiên Thiên .

Hàn Côn nói, giọng nói giống như là đang an ủi một đứa bé.

Sau đó, Hàn Côn lại giải thích với đám người Tùy Qua:

- Thật ra, đầu óc của Trình nhi không có vấn đề . . . Trước kia hắn chẳng qua là chân chất. . .

Đám người Tùy Qua gật đầu.

Điểm này, thật ra Tùy Qua và Tống Văn Hiên, Ngưu Duyên Tranh cũng đã nhìn ra.

Nhưng, Hàn Côn nói như vậy, chẳng qua là không muốn nhi tử của hắn bị đám người Tùy Qua xem thường.

Lão quỷ Hàn Côn này, chưa chắc là một người tốt, nhưng ít nhất có thể xem là một người cha tốt, một người chồng tốt.

Điều này làm cho Tùy Qua không khỏi nghĩ đến cha mẹ của mình, vì sao bọn họ phải tuyệt tình vứt bỏ mình như vậy?

- Tùy tiên sinh, lúc trước ta đắc tội với cậu, cũng bởi vì chuyện của Trình nhi. Ngươi cũng biết, hắn bây giờ như thế nào, cho nên ta tìm được một lão bằng hữu, kêu hắn giúp ta suy nghĩ chút biện pháp. Sau đó, hắn thay người khác truyền một tin cho ta, nếu như ta có thể bắt được cậu, bọn họ sẽ kéo dài hai mươi năm tuổi thọ cho Trình nhi. Ta nhất thời hồ đồ, cho nên mạo phạm cậu, thật sự xin lỗi.

- Được rồi, bỏ qua chuyện này đi.

Tùy Qua nói:

- Ta đã nói rồi, ngươi cũng chỉ bị người ta lợi dụng mà thôi.

- Đúng vậy, ta bị người ta lợi dụng.

Hàn Côn nhớ tới bị bằng hữu bán đứng, nghiến răng nghiến lợi nói :

- Hàn Côn ta cả đời độc lai độc vãng, ít có bằng hữu. Không ngờ, một trong những bằng hữu đó, lại bán đứng ta, hơn nữa suýt nữa hại con ta mất mạng!

- Thiên hạ rộn ràng đều vì lợi. Người tu hành cũng như thế.

Tùy Qua nói:

- Bằng hữu ngươi sở dĩ bán đứng ngươi, tất nhiên cũng là vì được chỗ tốt của người khác.

- Tất nhiên là như vậy. Thật ghê tởm! Đáng tiếc, tu vi của súc sinh kia không sai biệt nhiều với ta, ta không thể đánh chết. Nếu không, ta cũng có thể biết rút cuộc là ai muốn đối phó ngươi.

Hàn Côn tức giận nói.

- Được rồi, người muốn đối phó ta cũng không ít. Nhưng, ngươi biết những người đó vì sao không dám đích thân đến đối phó ta không? Bởi vì bọn họ sợ ta. Người biết một chút lai lịch của ta, cũng không dám trực tiếp đối phó ta, cho nên chỉ có thể cho ngươi làm người chết thế.

Tùy Qua bình thản nói, dáng vẻ bí hiểm.

Có đôi khi, khoe khoang thỏa đáng một chút, trang bức một chút, cũng có thể uy hiếp một số người bên cạnh.

Nhất là, người giống như Tống Văn Hiên, Ngưu Duyên Tranh, bọn họ đi theo Tùy Qua, tất cả đều cầu ích lợi.

- Không biết Tùy tiên sinh thuộc môn phái nào?

Hàn Côn hỏi, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, đã cảm thấy lời này có chút lỗ mãng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play