- Ta đã tới cảnh giới Ích Cốc, có thể không cần ăn.

Ngưu Duyên Tranh nói.

- Nhìn bộ dạng của ngươi sắp biến thành quỷ rồi, không ăn chút đồ ăn nóng nhân gian được sao!

Tùy Qua hừ một tiếng:

- Thuận tiện, cạo bớt lông mày và chòm râu đi, đừng hù dọa người khác. Cũng đừng để đôi mắt toát ra hồng quang, khiến ai cũng khiếp sợ.

Ngưu Duyên Tranh không ngờ Tùy Qua lại bắt đầu sai sử hắn nhanh như vậy, trong lòng có chút khó chịu, nhưng nghĩ đến sau này có thể đột phá tu vi Trúc Cơ kỳ, cũng đành phải nén giận, làm theo lời Tùy Qua.

Cho nên, lúc nửa đêm, trong nhà Ngưu Song Quý xuất hiện một người khách.

Người khách này, chính là Ngưu Duyên Tranh.

Ngưu Song Quý đại khái nằm mơ cũng không ngờ, người khách này chính là lão tổ tông Ngưu gia của bọn họ.

Vì có khách tới, Vương Yến và Ngưu Đại Bản đành phải nửa đêm chui ra khỏi chăn ấm, nấu cơm cho Tùy Qua và Ngưu Duyên Tranh.

Mặc dù trong lòng có chút khó chịu, trên mặt Vương Yến vẫn toát ra nụ cười, nàng cũng không dám đắc tội với vị em rể có tiền có thế này.

Bởi vì Tùy Qua còn có chút khó chịu với đám người Ngưu Đại Bản, cho nên đương nhiên sẽ không cảm thấy có lỗi vì sai sử bọn họ.

Vương Yến mặc dù không biết tại sao nửa đêm Ngưu Duyên Tranh còn tìm Tùy Qua, nhưng thức ăn cũng chuẩn bị rất thịnh soạn.

Ngưu Duyên Tranh nhiều năm không ăn đồ ăn nóng, nhưng khẩu vị vẫn không tệ, nhất là khi được Tùy Qua cho nếm thử rượu Mao Đài, càng khen không dứt miệng.

- Tiểu….Tùy tiên sinh, rượu này có mùi vị không tệ. Ta thấy, mùi vị gần như ngự tửu trước kia.

Ngưu Duyên Tranh thiếu chút nữa đã gọi Tùy Qua là “tiểu tử”, nhưng nghĩ đến mình đã đáp ứng làm người hầu cho Tùy Qua, đương nhiên không thể kêu Tùy Qua là tiểu tử.

- Đó là đương nhiên, đây chính là ngự tửu hiện đại.

Tùy Qua bình thản nói.

- Ngự tửu? Chỗ ngươi có nhiều lắm sao?

Ngưu Duyên Tranh kinh ngạc nói.

- Dĩ nhiên.

Tùy Qua nói:

- Ngươi nên biết, trong mắt những người như chúng ta, lão tử hoàng đế cũng không coi là gì, huống chi là ngự tửu.

- Nói rất đúng.

Ngưu Duyên Tranh nói:

- Lâu rồi không nếm những thứ này, không ngờ mùi vị của rượu thịt còn ngon hơn trước. Không tệ, hôm nay chúng ta hãy nâng cốc ngôn hoan đến hừng sáng! Xem xem tửu lượng hiện giờ của ta, so với năm đó rút cuộc như thế nào.

Ngưu Đại Bản nghe thấy lời này, thiếu chút nữa muốn bất tỉnh.

Nâng cốc ngôn hoan đến hừng sáng!

Hơn nữa lão già này lại cầm bình uống, một ngụm đã mất non nửa bình. Nếu hắn cứ tiếp tục uống như vậy, chỉ sợ số rượu Tùy Qua đưa tới, không còn lại mấy bình.

- Không còn chuyện của các ngươi, các ngươi đi ngủ đi.

Ngưu Duyên Tranh lại nói với Ngưu Đại Bản.

Dù sao, trong mắt Ngưu Duyên Tranh, cả nhà Ngưu Đại Bản đều là hậu bối tử tôn của hắn, muốn sai sử thế nào thì sai sử. Nhưng, hắn không biết, trong lòng hậu bối tử tôn Ngưu Đại Bản, ở sớm mắng Ngưu Duyên Tranh như máu chó xối đầu.

Đối với người Trung Quốc mà nói, rượu vĩnh viễn là một trong những thứ môi giới kéo gần quan hệ tốt nhất.

Sau khi dùng mấy bình rượu, quan hệ của Ngưu Duyên Tranh và Tùy Qua đã kéo gần không ít, sau đó lại bắt đầu nói đến câu chuyện cuộc đời của hắn.

Cho nên, Tùy Qua cũng đại khái biết kinh nghiệm cuộc đời của Ngưu Duyên Tranh, đối với quá khứ của Ngưu Duyên Tranh, cũng không khỏi có chút đồng tình. Ngưu Duyên Tranh cũng thật là đủ xui xẻo, xuất thân trong gia đình bần hàn, từ nhỏ đã đi theo giang hồ tập võ, chịu nhiều khổ cực, cuối cùng thi đậu võ cử, nhưng cha mẹ lại bệnh nặng, lần lượt qua đời. Chuyện này có ảnh hưởng rất lớn đến Ngưu Duyên Tranh, khiến hắn ý thức được con người không tránh được sanh lão bệnh tử. Sau đó, Ngưu Duyên Tranh liền mất đi hứng thú đối với con đường làm quan, ngược lại tìm kiếm con đường Tiên Thiên. Kết quả, mất mấy chục năm, Ngưu Duyên Tranh cuối cùng đột phá đến Tiên Thiên kỳ, nhưng người tu hành Tiên Thiên kỳ cũng chỉ có thêm hai trăm năm tuổi thọ, cho nên hắn lại cảm thấy thời gian cấp bách, lại muốn tìm kiếm phương pháp tiến vào Trúc Cơ kỳ. . .

Tóm lại, con người Ngưu Duyên Tranh, vì tu hành, kết quả cả đời không có mấy ngày sống tốt.

- Xem ra, ngươi vì tu hành, vì trường sinh, đã chịu không ít khổ cực.

Nghe Ngưu Duyên Tranh kể về cuộc đời, Tùy Qua thở dài nói:

- Nếu như đổi lại là ta, thay vì tu hành khổ sở như vậy, chi bằng thoải mái sống mấy chục năm an ổn.

Ngưu Duyên Tranh thoáng sửng sốt, sau đó thở dài nói:

- Không sai! Nếu như hiện tại kêu ta lựa chọn một lần nữa, bản thân ta thà sống mấy chục năm yên ổn, ít nhất, có thể sống chung với bằng hữu người nhà. Hiện tại, sống như vậy, đích xác là một loại bi ai. Nhưng, nếu ta đã lựa chọn con đường này, sẽ đi đến cùng, cho dù là sai, cũng sẽ không hối tiếc!

- Tốt! Biết sai không thay đổi, cũng là một loại cá tính!

Tùy Qua cười nói, lại uống một hớp rượu với Ngưu Duyên Tranh.

Tùy Qua dĩ nhiên không cho rằng Ngưu Duyên Tranh sẽ buông tha con đường tu hành. Một người tu hành, nếu như không cố định tín niệm và quyết tâm, như vậy sẽ rất khó đột phá Tiên Thiên kỳ, nếu Ngưu Duyên Tranh là một người do dự, cũng không thể có tu vi như hiện tại.

Cảm thán vẫn cảm thán, quyết định vẫn không thay đổi.

Sáng ngày thứ hai, khi Ngưu Đại Bản nhìn thấy bên cạnh bàn bày một đống bình, quả thực muốn phát điên.

Tất cả đều là bình trống!

Ngưu Đại Bản khóc không ra nước mắt, nhưng lại không dám oán thán. Không nói đến những bình rượu này đều là của Tùy Qua, hơn nữa trong mắt Ngưu Đại Bản, Tùy Qua chính là đại nhân vật, Ngưu Đại Bản nào dám nói gì đắc tội với hắn.

- Cơm nước no nê rồi.

Ngưu Duyên Tranh đứng lên nói:

- Kế tiếp ngươi tính thế nào?

- Tính thế nào, đương nhiên là an tâm bước sang năm mới rồi.

Tùy Qua nói:

- Nếu ngươi không yên lòng, vậy hãy cùng đi đón năm mới với ta.

- Thời giờ của ta rất cấp bách.

Ngưu Duyên Tranh nói:

- Ngươi nên biết, ta không có nhiều thời gian có thể lãng phí.

- Ngươi yên tâm, ta đã có tính toán.

Tùy Qua nói:

- Người tu hành, vốn phải duy trì tâm cảnh lãnh đạm, nhưng ngươi xem ngươi đấy, lúc nào cũng khẩn trương, cấp bách như vậy, có cần thiết không?

- Đối với ngươi mà nói, còn rất nhiều thời gian, nhưng với ta. . Ài, nếu như thời gian đủ nhiều..., ta sẽ ẩn mình sao?

Ngưu Duyên Tranh nói:

- Ngươi không tính toán lừa ta chứ.

- Ta còn chưa đến mức nhàn rỗi như vậy.

Tùy Qua nói:

- Tóm lại, nếu ngươi không yên tâm, cứ đi theo ta là được. Nhiều lắm là nửa năm, ta có thể giao Huyết Đằng năm cánh trưởng thành cho ngươi. Nhưng, khi đó có lẽ ngươi sẽ không muốn lựa chọn dùng Huyết Đằng năm cánh Trúc Cơ nữa.

- Nửa năm?

Ngưu Duyên Tranh rất kinh ngạc, nhưng chợt lắc đầu.

Theo Ngưu Duyên Tranh thấy, cho dù Tùy Qua có trung phẩm linh điền, cũng không thể đề cao Huyết Đằng năm cánh trong vòng nửa năm ngắn ngủn.

- Làm sao, có phải ngươi cảm thấy, chuyện ngươi quy ẩn trên trăm năm mới có thể chờ đợi, ta chỉ cần nửa năm có thể làm được, điều này làm cho ngươi không cách nào tiếp nhận?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play