Lời này Lý Tuệ quả nhiên thích nghe, gật đầu nói rằng:

- Tạm được thôi. Chồng ta ở bên ngoài làm sinh ý, kiếm chút tiền lời. Năm mới này, trở về tặng cho nhà mẹ để ít đồ lễ. Ngươi nhìn một cái, vẫn là xe máy này quá nhỏ, bằng không đã mua thêm chút hàng tết đưa về rồi.

Kỳ thực, mặc dù là xe máy, thế nhưng Lý Tuệ cũng chở về không ít đồ vật, trên xe gắn máy buộc hai cái rương đấy.

- Thật tốt, chồng ngươi thực sự là có tài.

Ngưu Tiểu Hoa chỉ là lễ phép tán thưởng một câu.

Lý Tuệ cũng thao thao bất tuyệt, nói khoác chồng của nàng có khả năng cỡ nào, mua hàng mấy năm nay giá trị bao nhiêu tiền.

Ngưu Tiểu Hoa cũng thôi đi, thế nhưng một bên Vương Yến nghe được cũng cảm giác Lý Tuệ đây là khoe khoang thuần túy. Vì vậy, Vương Yến đã nói:

- Nhìn các ngươi tỷ muội gặp lại, rất nhiều lời muốn nói, cũng không thể ở bên ngoài thổi da trâu đi. Vào nhà trước ngồi một chút đi. Đại Bản, ngươi còn suy nghĩ cái gì, đun nước trà mời khách a!

Lý Tuệ phỏng chừng cũng là nói chuyện đang hăng, vì vậy liền đi vào trong căn nhà của Ngưu Tiểu Hoa. Bất quá nàng cuối cùng cũng không có tay không vào nhà, từ bên trong chiếc rương trên xe gắn máy lấy ra một lọ lão diếu rượu hơn mười đồng tiền, nói là đưa cho phụ thân của tiểu Hoa.

Sau khi vào phòng, Vương Yến đã gọi mời hai người Lý Tuệ và Lưu Dương ngồi xuống, sau đó lại nói:

- Nhìn xem, cái nhà này có chút lộn xộn, để các người chê cười rồi. Đều là tiểu Hoa nha đầu kia, trở về nhà mẹ để một chuyến, không nên mang theo nhiều đồ như vậy trở về. Kỳ thực, người một nhà thôi, tặng đồ hay không chỉ cần trở về đã là tốt rồi mà...

Lý Tuệ vừa nhìn khắp phòng toàn đồ vật, nhất thời đã trợn tròn con mắt.

Trong phòng này hàng mừng tết đã bị Ngưu Đại Bản sắp xếp thật chỉnh tề, không ngờ chiếm hơn phân nửa gian nhà.

Thịt muối, thịt hun khói, món ăn thôn quê mấy thứ này sẽ không cần nói ra. Chỉ cần là rượu Mao Đài đã xếp đầy hai rương. Mấy thứ này vốn là Đường gia cho người đưa tới. Tùy Qua liền lấy một phân đưa cho Ngưu gia. Bởi vì tân cô gia tới cửa chúc tết, đều chú ý hảo sự thành song, do đó rượu và thuốc lá tự nhiên đều là hai kiện. Mặt khác, còn có bánh kẹo đóng gói tinh mỹ, hoa quả khô, bánh ngọt các loại, mấy thứ này đối với người tại Bạch Lưu Câu mà nói đều xem như là đồ xa xỉ phẩm rồi.

- Những thứ này đều là của tiểu Hoa đưa tới?

Ngươi so với người tức chết người. Vừa so sánh như thế, Lý Tuệ nhất thời cũng cảm giác được ở trước mặt tiểu Hoa không có biện pháp tiếp tục khoe khoang.

Lưu Dương sau khi ngồi xuống, nhỏ giọng ở bên tai Lý Tuệ nói rằng:

- Tỷ muội này của ngươi rất giàu có a, chỉ cần là những rượu và thuốc lá này đã tốn hết mấy vạn rồi.

Lý Tuệ kiến thức không bằng nam nhân của nàng, vừa nghe được lời này, quả thực ngay cả gan đều đang run rẩy.

Tặng cho nhà mẹ đẻ quà tết tới mấy vạn, loại chuyện này, ở Bạch Lưu Câu đó khẳng định là nghìn lẻ một đêm.

Phải biết rằng, Lý Tuệ chuyến này về nhà mẹ đẻ đó cũng là đem tiền mua hàng tết hạn định ở trong vòng một nghìn nguyên.

Mà tiểu Hoa, quay về nhà mẹ đẻ một chuyến đã tiêu dùng hết mấy vạn, đây dĩ nhiên không phải để khoe khoang giàu có, mà chỉ có thể là bởi vì quá có tiền a.

Thế nhưng, Lý Tuệ phỏng chừng không biết, Tùy Qua kéo tới nhiều đồ như vậy, cũng là bởi vì trong sân nhà hắn đều sắp sửa cũng bị chất đầy rồi, thực sự tìm không được địa phương để đặt thêm mấy thứ đồ này nữa.

- Mấy thứ này không phải là giả chứ?

Lý Tuệ nghĩ thầm, chung quy vẫn cảm giác việc này quá mơ hồ. Vì vậy, nàng cho rằng sẽ không phải là nam nhân của tiểu Hoa mang đến để lừa gạt cha vợ, lấy một chút rượu giả, thuốc lá giả đấy chứ? Vì vậy, Lý Tuệ lại nói:

- Tiểu Hoa, gia đình chống ngươi là làm cái gì a?

- Là buôn bán dược phẩm.

Ngưu Tiểu Hoa nói:

- Mặt khác, Tùy Qua hắn mặc dù đang học ở thành phố Đông Giang, thế nhưng cũng mở một công ty dược phẩm.

- Mở công ty dược phẩm?

Quả tim của Lý Tuệ đập thình thịch một cái, nói chuyện nửa ngày, nguyên lai lão công của tiểu Hoa dĩ nhiên là một cậu ấm phú nhị đại, trong nhà là mở công ty lớn, thảo nào lại hào phóng như thế. Mà lão công của Lý Tuệ nàng bất quá là một tiểu lão bản mở tiệm tạp hóa kim khí thôi.

- Chồng ngươi ở thành phố Đông Giang mở công ty a?

Lưu Dương vừa nghe, tựa hồ hứng thú:

- Ta đã ở Đông Giang làm sinh ý đấy. Được rồi, chông ngươi là mở công ty gì a?

- Oh, Là công ty Hoa Sinh Dược Nghiệp.

Ngưu Tiểu Hoa nói. Nàng tuy rằng không biết công ty của Tùy Qua đến tột cùng lớn cỡ nào, kiếm bao nhiêu tiền, thế nhưng đối với chuyện tình của Tùy Qua, Ngưu Tiểu Hoa vẫn nhớ rõ ràng, bởi vì trong lòng nàng vẫn đang yên lặng quan tâm hết thảy thuộc về Tùy Qua.

- Công ty Hoa Sinh Dược Nghiệp?

Lưu Dương hoảng sợ.

- Ngươi chưa từng nghe qua sao?

Lý Tuệ còn tưởng rằng là một công ty nhỏ, do đó lão công mới không có nói hết.

- A... Thảo nào, ta cảm thấy tiên sinh ngài có chút quen mặt đấy? Nguyên lai hắn chính là lão bản của công ty Hoa Sinh Dược Nghiệp a.

Lưu Dương cũng là giật mình không nhỏ. Hắn coi như là thanh niên nhân, ở thành phố Đông Giang làm sinh ý hai ba năm, cũng chỉ là kiếm một ít tiền lãi, thế nhưng trong lòng lại vẫn đang ước mơ một ngày kia có thể trở thành siêu cấp đại phú hào. Thời gian mấy năm này, Lưu Dương ở thành phố Đông Giang làm sinh ý, tin tức nhãn giới coi như là rộng lớn, do đó hắn cũng biết danh hào công ty Hoa Sinh Dược Nghiệp. Nhất là, Lưu Dương cùng với một vị lão bản lúc ăn cơm, từng nghe người kia nói qua, công ty Hoa Sinh Dược Nghiệp là xí nghiệp cực kỳ trâu bò tại thành phố Đông Giang. Không nói cái khác, chỉ cần là lão đại Sơn Hùng tại thành phố Đông Giang, có người nói còn là một trong đại cổ đông của công ty Hoa Sinh Dược Nghiệp.

- Tiên sinh ngài...hắn có đúng tên gọi là Tùy Qua hay không?

Lưu Dương lại hỏi một câu.

Chính cái gọi là đi nát gót giày không tìm được, Lưu Dương coi như là một thanh niên nhân, mặc dù hiện nay chỉ là một tiểu lão bản rất nhỏ, nhưng hắn cũng có ước mơ trở thành siêu cấp đại phú hào. Khi ở thành phố Đông Giang làm ăn, hắn đã hy vọng có thể hiểu biết một vài đại lão bản chân chính, sau đó dựa thế mà lên, phát chút đại tài. Ai biết, ngày hôm nay hắn rất không tình nguyện cùng với lão bà quay về Bạch Lưu Câu nịnh hót cha vợ, cư nhiên để hắn đụng phải đại lão bản chân chính tại thành phố Đông Giang. Điều này chẳng lẽ thực sự là lão thiên gia thương xót sao?

Lý Tuệ triệt để bối rối. Chồng nàng vốn dĩ không phải là người có ăn học gì cả, thế nhưng lúc này khi nói chuyện cùng với Ngưu Tiểu Hoa, cư nhiên dùng "tiên sinh" để gọi Tùy Qua rồi. Nếu như nàng vẫn không rõ nguyên nhân trong đó, vậy chính là ngu xuẩn quá mức.

Thấy Ngưu Tiểu Hoa gật đầu, Lưu Dương quả thực trong lòng đơn giản là mừng rỡ như điên vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play