Lúc này tên cảnh sát trung niên mặc thường phục đã từ trên mặt đất ngồi dậy, làm đại đội trưởng cục cảnh sát, hắn đã thi hành rất nhiều nhiệm vụ nguy hiểm, nhưng chưa bao giờ gặp phải chuyện quỷ dị như chuyện hôm nay, bị ánh mắt của một tên tiểu tử thúi làm cho khiếp sợ, ngã ngồi xuống đất, điều này làm cho hắn không cách nào tiếp nhận, cho nên dưới lòng tự ái và tức giận, tên cảnh sát trung niên theo bản năng sờ vào khẩu súng lục dắt sau mông.
Dĩ nhiên, hắn cũng không phát rồ, súng lục của hắn căn bản không mở chốt, chỉ muốn lấy ra hù dọa Tùy Qua một chút. Nếu không, để cho các huynh đệ thủ hạ nhìn thấy hắn bị tên tiểu hài tử xấu xa trực tiếp hù dọa đến tè ra quần, sau này còn làm sao ngẩng đầu trước mặt các huynh đệ?
Tùy Qua cười nhạt, giật giật đầu ngón tay, một đạo Tiên Thiên chân khí lăng không bắn ra.
- Không được nhúc nhích!
Tên cảnh sát trung niên mặc thường phục đã mò tới khẩu súng lục phía sau mông. Khi hắn đang muốn dùng khẩu súng này thể hiện khí thế, uy hiếp Tùy Qua, đột nhiên nghe thấy mấy tiếng “đinh đang”, khẩu súng lục cứ như vậy bị bóp nát! Biến thành mấy khối sắt vụn!
Tùy Qua cười ha ha, không thèm để ý đến tên cảnh sát trung niên, nghênh ngang kéo Lam Lan rời đi.
Đi được một đoạn, Lam Lan mới tìm được một bốt điện thoại công cộng, sau đó bấm số điện thoại của phụ thân Lam Văn Cẩm:
- Con là Lam Lan... Đang họp sao? Vậy cha cứ tiếp tục họp đi, con chỉ muốn báo cho cha biết, con đang ở cùng Tùy Qua, rất an toàn, không cần cha quan tâm, như vậy thôi.
Sau khi cúp điện thoại, Lam Lan cùng Tùy Qua lên một chiếc xe taxi.
- Tùy Qua, vừa rồi anh làm thế nào vậy?
Lam Lan hỏi Tùy Qua, trên mặt tràn đầy kinh ngạc và bội phục.
- Tiên Thiên chân khí, gọt kim gãy ngọc.
Tùy Qua nói:
- Đó chính là Tiên Thiên chân khí, cũng có thể nói là Tiên Thiên kiếm khí.
- Huynh đệ, hai người đang thảo luận « Thiên Long Bát Bộ » sao?
Tài xế xe taxi nghe Tùy Qua và Lam Lan nói chuyện còn tưởng đây là đôi tình nhân đang bàn luận về tính tiết của bộ phim truyền hình.
- Gần như thế
Tùy Qua tiếp tục nói với Lam Lan:
- Lục Mạch Thần Kiếm, cũng xem như một loại Tiên Thiên kiếm khí.
- Thì ra là như vậy.
Lam Lan nói:
- Thật không ngờ, trên đời thật sự có kiếm khí.
- Dĩ nhiên.
Tùy Qua nói:
- Trên thế giới này có rất nhiều thứ, cô cho rằng là hư cấu, nhưng nó là tồn tại thật sự. Còn rất nhiều thứ, cô cho rằng có thật, ngược lại mới là vô căn cứ.
- Ít nói chuyện triết học với tôi đi.
Lam Lan nói:
- Anh trở nên lợi hại như vậy, cũng là nhờ mấy ngày hôm trước bế quan sao?
- Ừ.
- Xem ra trên sách võ hiệp nói không sai, sau khi bế quan, công phu sẽ tiến nhanh.
Lam Lan có chút hăng hái nói.
- Phải thành công xuất quan mới được. Nếu như bế quan thất bại, có lẽ cũng không phải là công phu tiến nhanh, mà là đại lui bước rồi.
Tùy Qua nói:
- Chuyện công phu, sau này chúng ta từ từ thảo luận, tôi dẫn cô đến thôn Thanh Hòa trước.
- Thôn Thanh Hòa, anh thật sự có thể giải quyết vấn đề của bọn họ, trợ giúp bọn họ sao?
Lam Lan vui vẻ nói.
- Không phải là có thể, mà là đã làm.
Tùy Qua nói:
- Hơn nữa dựa theo suy đoán của tôi, có lẽ cũng gần xong rồi.
Khi Tùy Qua cùng Lam Lan chạy tới thôn Thanh Hòa, công nhân của công ty cung cấp hệ thống nước uống đang lắp đặt ống nước.
Thấy Tùy Qua và Lam Lan từ trên xe bước xuống, nhiều thôn dân rối rít tiến lên tỏ vẻ cảm tạ.
Đối với bọn họ mà nói, trừng phạt người gây ra ô nhiễm có lẽ là một ý nghĩ rất xa xôi, chỉ có hệ thống cung cấp nước uống trước mắt này, mới có thể đụng tay đến. Ít nhất, nguồn nước uống này có thể làm cho bọn họ tạm thời không cần lo lắng vấn đề nguồn nước ô nhiễm. Mà Tùy Qua và Lam Lan, chính là người tốt trợ giúp bọn họ giải quyết vấn đề khó khăn này.
Tùy Qua và các thôn dân hàn huyên mấy câu, sau đó hỏi thăm những thôn dân mắc bệnh.
- Nhờ phúc Tùy tiên sinh, vị cố vấn y học của công ty của các vị đúng là lợi hại, hơn phân nửa bệnh nhân của thôn chúng tôi đã khỏi, hiện tại cũng đã về nhà, bắt đầu làm việc.
- Đúng vậy, Tùy tiên sinh thật là người tốt, lúc trước chúng tôi trách lầm anh rồi.
- Không sai. Thật ra, trước kia tôi từng thấy Tùy tiên sinh trên ti vi, cũng biết y thuật của anh cao siêu, dược phẩm do công ty các vị sản xuất cũng là nhất đẳng . Tôi còn tưởng chỉ là quảng cáo, nhưng bây giờ xem ra, đúng là lợi hại.
Mọi người thi nhau tâng bốc Tùy Qua và Lam Lan, làm cho Tùy Qua và Lam Lan cũng ngượng ngùng.
Thật vất vả lắm mới “đuổi” được những thôn dân này, Lam Lan tỏ vẻ bội phục nhìn Tùy Qua nói:
- Anh thật là lợi hại! Anh thật sự có cách chữa khỏi cho những thôn dân bị bệnh nặng, hơn nữa còn bỏ tiền đầu tư hệ thống cung cấp nước uống cho bọn họ.
- Thế nào, hiện tại cô còn hoài nghi tôi là tên bán thuốc dạo hay không?
Tùy Qua cười cười.
- Đừng lôi chuyện cũ ra nữa.
Lam Lan nói:
- Tôi thấy, thuốc của anh chắc chắn không phải thuốc dạo. Dù sao, tôi đã đích thân thể nghiệm rồi, thật không ngờ, ngay cả súng bắn bị thương anh cũng có thể dễ dàng chữa khỏi, hơn nữa còn ít lưu lại sẹo.
- Đương nhiên rồi.
Tùy Qua nghiêm nghị nói:
- Không phải dễ dàng chữa khỏi, mà là cẩn thận vạn phần, dốc hết toàn lực mới chữa khỏi cho cô. Hơn nữa, loại thuốc trị liệu cho cô, chi phí cũng rất cao .
- Làm sao, anh muốn đòi tiền thuốc của tôi sao?
Lam Lan cười nói:
- Vậy cũng không thành vấn đề, có thời gian anh hãy coi lại đi, tôi đưa tiền cho anh là được rồi.
- Ai bảo cô trả tiền thuốc thang.
Tùy Qua nói:
- Cô thông minh như vậy, chẳng lẽ còn không hiểu ý tứ trong lời nói của tôi sao. Cô xem đấy, chữa thương cho cô và trị liệu cho những thôn dân mắc bệnh của thôn Thanh Hòa, tôi đều chữa trị miễn phí. Nhưng, thuốc chữa bệnh cũng không phải từ trên trời rớt xuống, không tốn một đồng vốn nào? Hơn nữa, giá thành loại thuốc của tôi cũng vô cùng cao.
- Cho nên?
- Cho nên ——
Tùy Qua đột nhiên dừng lại, nhìn Lam Lan nghiêm túc nói:
- Vì trị liệu cho những người không có tiền khám bệnh, tôi nhất định phải kiếm tiền từ chỗ khác, trên người những người khác. Cho nên, có đôi khi, đối với một số người làm giàu bất nhân, tham ô hủ bại, tâm địa của tôi đặc biệt đen tối, cho nên có lúc mọi người sẽ cảm thấy tôi là một gian thương.
- A, thì ra là như vậy.
Giọng nói của Lam Lan trở nên thành khẩn :
- Vậy thì lúc trước tôi thật sự đã hiểu lầm anh. Tôi còn tưởng là, anh sẽ chìm đắm trong kim tiền, quên hết tất cả. Xem ra, kế hoạch tương lai của anh đã rất rõ ràng, hơn nữa đang từng bước đi tới mục tiêu của mình. Tôi thật là một đứa ngốc, lúc ấy còn mắng anh là tên bán thuốc dạo.
- Nhưng, khi đó tôi thật sự là một người bán thuốc dạo.
Tùy Qua cười khổ nói:
- Một số lần, thật sự chúng tôi đang diễn trò. Nhưng điểm xuất phát của chúng tôi tuyệt đối là tốt, số tiền công ty chúng tôi kiếm được, phần lớn đều ủy thác cho “Quỹ Tiên Linh Thảo đường” tiến hành sự nghiệp chữa bệnh từ thiện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT