Bất đắc dĩ, Lam Lan lại đi về phía cửa một lần nữa.
Ầm!
Kết quả cũng giống như lần trước, nàng lại bị đánh bay ra ngoài, hơn nữa lần này rơi xa hơn, đau đến mức một lát sau mới bò dậy được.
- Tùy Qua, rút cuộc xảy ra chuyện gì! Cho dù anh muốn tôi vào, anh cũng phải nói một tiếng, để cho tôi biết anh vẫn bình thường!
Giọng nói Lam Lan lộ ra vẻ kích động:
- Trả lời tôi! Chẳng lẽ anh không biết tôi đang lo lắng cho anh thế nào sao!
Trong nhà kính vẫn không có ai trả lời.
- Được rồi! Nếu anh vẫn không trả lời, tôi cứ tiếp tục xông vào bên trong!
Lam Lan quật cường nói, lại một lần đi về phía cửa nhà kính.
- Ài, thật là một nữ nhân quật cường! Tại sao nữ nhân của lão đại đều quật cường như vậy. Nhưng tôi không thể cho cô vào!
Khi Lam Lan lại một lần nữa đi tới cửa, bên trong đột nhiên vang lên thanh âm của một người.
Thanh âm dị thường dễ nghe, giống như thanh âm chuông gió, Lam Lan chưa từng nghe qua có người nào nói chuyện dễ nghe như vậy.
Bên trong một ngôi biệt thự cao quý ở thành phố Bắc Kinh.
Dương Sâm nơm nớp lo sợ đi vào thư phòng, đầu tiên nhìn thấy một bóng lưng già nua nhưng khí thế như núi cao.
Người này, chính là gia gia của Dương Sâm, Dương Mậu Xuyên, người cầm lái họ Dương, đại nhân vật hết sức quan trọng trong chính đàn Hoa Hạ.
- Tiểu Sâm, cước bộ của cháu không trầm ổn có lực như thường ngày, xem ra cháu đã mất đi lòng tin. Chuyện lần này, cháu đã hoàn toàn làm hỏng sao?
Dương Mậu Xuyên hỏi, nhưng không xoay người, vẫn duy trì tư thái đứng ở cửa sổ nhìn ra xa.
- Đúng vậy, cháu làm hỏng rồi.
Dương Sâm thở dài nói.
Chuyện đến bước này, Dương Sâm cũng chỉ có thể thừa nhận việc làm của hắn đã hoàn toàn thất bại.
- Cháu quá tự tin, tự kiêu, bởi vậy nên chịu một chút ngăn trở.
Dương Mậu Xuyên nói:
- Ta đã sớm nói với cháu rồi, lực ảnh hưởng của Dương gia chúng ta trong quân đội là vô cùng có hạn.
- Chuyện này cháu cũng biết, cho nên trước đó cháu đã làm rất nhiều động tác.
Dương Sâm nói:
- Thậm chí, cháu cũng đã thuyết phục được lão hồ ly Thang Tranh Hổ, ai ngờ lão hồ ly này lại thay đổi chú ý, khiến cháu sắp thành lại bại!
- Cháu đã cũng biết Thang Tranh Hổ là một lão hồ ly, thì nên biết quyết định của hắn không đáng tin. Hoặc là nói, bọn hắn luôn nghĩ cách đào móc càng nhiều lợi ích cho mình. Cháu thật sự đã làm nhiều động tác, nhưng hiển nhiên động tác của cháu còn chưa đủ.
Lúc này Dương Mậu Xuyên mới xoay người nói:
- Nhưng, lần này mặc dù cháu thất bại, nhưng cơ hội cũng không chỉ có một lần như vậy. Tiếp theo, hi vọng cháu sẽ không thất bại nữa. Nhưng ta muốn biết, “kế hoạch khí quan dự phòng” của cháu có đáng tin hay không? Lần này Đường Thế Uyên thiếu chút nữa chết, khiến ta cũng ý thức được mình già rồi, cách quỷ môn quan cũng càng ngày càng gần.
- Gia gia, ông nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi. Không, trăm tuổi còn chưa đủ, ông nhất định có thể sống mấy trăm tuổi.
Dương Sâm vội vàng nói:
- Ông là trụ cột của Dương gia chúng ta, cháu nhất định sẽ dùng tất cả biện pháp để ông trường thọ .
- Lòng hiếu thảo của cháu, ta biết.
Dương Mậu Xuyên nói:
- Ta chỉ lo lắng, đám người Mỹ hợp tác với cháu, bọn họ có rất nhiều quỷ kế, bọn họ làm ra một kế hoạch khí quan dự bị như vậy, hiển nhiên dã tâm không nhỏ.
- Dã tâm của bọn hắn cháu cũng biết.
Dương Sâm nói:
- Thật ra, tâm tư của đám người Mỹ hầu như ai cũng biết. Bọn họ căn bản chưa thấy thỏa mãn khi làm cảnh sát thế giới, bọn họ muốn làm bá chủ thế giới, là người thống trị toàn bộ thế giới. Cái gọi là dân chủ, tinh thần tự do, đều là cứt chó! Trên thế giới này làm gì có cái gì là dân chủ, cái gọi là dân chủ, tự do, chẳng qua là công cụ nô dịch nhân dân mà thôi. Cháu biết, người Mỹ sở dĩ lựa chọn hợp tác với cháu, cũng là vì nhìn trúng nội tình của Dương gia chúng ta mà thôi.
- Nói trắng ra, thứ bọn họ muốn chính là tìm một đại lý trong tương lai ở Hoa Hạ, giống như người Mỹ thao túng Triều Tiên và Nhật Bản.
Dương Mậu Xuyên nói:
- Tâm tư của bọn hắn, ta biết rất rõ. Nhưng ta muốn hỏi cháu, cháu cảm thấy chúng ta làm chó của người Mỹ có đáng không?
- Là làm đại lý.
- Làm đại lý, chính là làm chó.
Dương Mậu Xuyên bình thản nói, vẻ mặt không có vẻ gì tức giận:
- Nhưng, các triều đại đổi thay, ngoại trừ làm hoàng đế, ai cũng làm chó, cho nên làm chó thật ra cũng không sao, mấu chốt là đối với gia tộc, đối với chúng ta có lợi hay không. Như vậy, hiện tại cháu nói cho ta biết, làm chó cho người Mỹ, chúng ta có ích lợi gì, hi vọng cháu có thể thuyết phục ta.
Dương Sâm suy nghĩ một lát, nói:
- Không sai, người Mỹ đích xác không có hảo tâm, nhưng gia gia cũng phải thừa nhận, trước mắt trên thế giới, không có bất kỳ quốc gia nào có thể chống lại nước Mỹ, bất luận là kinh tế, khoa học kỹ thuật hay là quân sự? Cho nên, trong mắt cháu, toàn bộ thế giới sớm muộn cũng sẽ bị người Mỹ nắm trong tay. Ông nghĩ xem, ngay cả một quốc gia vĩ đại như Liên Xô, cuối cùng cũng thua bởi nước Mỹ, quốc gia chúng ta có thể chống lại nó sao? Cho nên, trước khi chuyện này phát sinh, chúng ta chuẩn bị trước một bước, tìm đường lui tốt, tránh cho sau này hối hận. Hiện nay, tình thế quốc tế thay đổi bất ngờ, ông nhìn thế giới này, từng chính quyền bị nước Mỹ thao túng giải thể, sụp đổ, ai biết đến lúc nào sẽ đến phiên chúng ta?
- Nói tiếp đi.
Dương Mậu Xuyên nói.
- Một khi tình thế quốc tế xuất hiện thay đổi gì lớn, những nhân viên chính trị như chúng ta không nắm giữ thực quyền, địa vị cũng sẽ giảm xuống. Điểm này, từ Ai Cập, Hy Lạp hiện tại đều có thể thấy được . Đừng thấy gia tộc chúng ta hiện tại phong quang vô hạn, nhưng giống như tướng quân bù nhìn trong quân đội, không có thực quyền, bởi vì cái gọi là “Tướng quân không mang theo binh, nói chuyện cũng không có người nghe”. Đến lúc đó, Dương gia chúng ta rất dễ bị người khác dẫm xuống dưới chân.
Dương Sâm nói.
- Điểm này ta cũng từng nghĩ tới, cho nên luôn nghĩ cách kết nối quan hệ với người của quân đội, cài cắm một số người họ Dương vào quân đội.
Dương Mậu Xuyên nói:
- Vốn ta hi vọng cháu và nha đầu Đường Vũ Khê có thể thành thân, ai ngờ chuyện này lại không thành. Nói ra, cũng là tiểu tử cháu trẻ tuổi kiêu ngạo, tầm nhìn quá ngắn. Thôi được rồi, tạm thời không nói đến những chuyện này, nhưng cháu nói cho ta biết, tại sao cháu khẳng định Hoa Hạ không thể vượt qua nước Mỹ, đứng ở vị trí số một thế giới?
Dương Sâm thở dài nói:
- Cháu biết suy nghĩ của gia gia, thật ra cháu cũng từng có suy nghĩ đồng dạng, chính là hi vọng Hoa Hạ có thể vượt qua nước Mỹ, trở thành lão đại thế giới. Nếu như vậy, là tầng lớp đặc quyền của Hoa Hạ, chúng ta cũng sẽ nằm trên đỉnh cao của thế giới. Nhưng mạo muội hỏi một câu, ông cảm thấy dựa vào đám quan viên của quốc gia chúng ta, có thể làm cho Hoa Hạ trở thành đệ nhất thế giới hay không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT