Bởi vì nếu làm vậy sẽ gây mâu thuẫn sâu sắc cho công ty cùng quần chúng, sẽ tiện nghi cho đối thủ giấu mặt sau màn.
Mà Lam Lan cũng bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Bởi vì nàng công khai biểu lộ Tùy Qua là bạn của mình, hơn nữa nàng sẽ đích thân đốc xúc kết quả điều tra.
Bây giờ đã có kết quả điều tra, quần chúng đương nhiên yêu cầu nàng thực hiện hứa hẹn.
Lúc này sắc trời đã hoàng hôn.
Ngay cổng công ty Hoa Sinh đèn đuốc sáng trưng.
Lam Lan đứng trước mọi người, có cảm giác đâm lao phải theo lao.
- Lam đại chủ trì, hiện tại kết quả kiểm tra đã có rồi, có phải cô nên làm theo lời hứa, cho bạn của cô tiến hành bồi thường cho quần chúng hay không đây?
Trong đám người có một thanh niên lớn tiếng hỏi, những người còn lại vội vàng phụ họa.
- Sự tình không đơn giản như các vị đã nghĩ.
Lam Lan nói:
- Kết quả kiểm tra tuy đã có, nhưng căn cứ nguyên tắc công bình, chúng tôi ít nhất phải tìm hai cơ quan đặc biệt tiến hành kiểm tra…
- Con mẹ nó đừng vô nghĩa!
Một người kêu gào:
- Lam đại chủ trì, cô rõ ràng đang che chở bạn của cô. Thật không nghĩ tới bình thường nhìn cô chính nghĩa lẫm nhiên, thiết diệt vô tư, ai biết đều là giả! Hôm nay nếu không phải cô kéo dài thời gian, chúng tôi đã sớm đập phá công ty này. Cút ngay, tiện nữ nhân!
Sắc mặt Lam Lan trắng bệch, lần đầu tiên nàng bị người mắng “tiện nữ nhân”.
Nhưng nàng lại không thể vạch mặt cùng người kia ngay lúc này, nếu không sẽ hủy hình tượng, hơn nữa còn kéo thêm cừu hận, làm trường hợp càng không thể vãn hồi.
Nhưng Lam Lan không lên tiếng, nhưng Tùy Qua không bỏ qua.
Hắn cũng không mở miệng, lại trực tiếp động thủ.
Ngay trước mặt mọi người, Tùy Qua hung hăng quạt cho người mắng Lam Lan một bạt tai, trực tiếp đánh gãy răng của hắn. Gương mặt người kia lập tức sưng lên, ngay cả nói chuyện cũng không rõ.
Nhưng không ai thấy rõ Tùy Qua làm sao bắt được người kia ra khỏi nhóm quần chúng đông đúc kia.
Nhưng hành động của Tùy Qua đã chọc giận quần chúng vây quanh.
Xung đột giống như không thể tránh né!
Mà lúc này nhóm công an duy trì trật tự lại như hữu ý vô ý tránh sang hai bên. Hơn nữa bọn hắn cũng không dự định gọi tiếp viện, hiển nhiên cố ý để đôi bên càng thêm xung đột mâu thuẫn sâu sắc hơn.
Tùy Qua nhìn thấy công an thối lui, không khỏi cười lạnh một tiếng.
Lúc này do Sơn Hùng cùng Nhãn Kính suất lĩnh, toàn bộ bảo an công ty Hoa Sinh đã tụ tập về nơi này.
Nhưng Tùy Qua phất tay ra dấu cho họ không cần đến gần.
- Tiểu tử đúng là ghê tởm, nhà máy của mày ô nhiễm hại chúng ta sinh bệnh, còn dám đánh người, chúng ta liều mạng với hắn!
Trong đám người có kẻ giật dây nói, quần chúng lập tức bừng lên phẫn nộ.
- Liều mạng? Ai muốn liều mạng, tới đây!
Tùy Qua đột nhiên cười lạnh, đưa tay bóp cánh tay của người mắng Lam Lan, chỉ nghe răng rắc một tiếng, tay của người kia đã bị bóp nát, lập tức phát ra tiếng hét thảm thiết.
- Còn có ai?
Tùy Qua lại nói, một cước đá vào đầu gối người kia, đem chân của hắn đá gãy xương.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai không dứt.
Thủ đoạn tàn khốc tạo ra lực uy hiếp hoàn toàn rõ ràng.
Quần chúng phẫn nộ quả nhiên dừng phắt bước chân.
Chẳng ai ngờ rằng một tiểu tử học sinh hào hoa phong nhã lại là một người tàn nhẫn như thế.
Trước mặt nhiều người như vậy, bên cạnh còn có công an, nhưng hắn vẫn dám động thủ đánh thương người.
Quả thật vô pháp vô thiên!
- Đồng chí công an, đồng chí công an…các anh nhanh chóng bắt người đi, người kia lại dám động thủ đánh bị thương người đâu.
Quần chúng thấy hành động ác độc của Tùy Qua, lại không ai dám tiến lên, chỉ có thể nhìn nhóm công an đang đứng một bên “xem cuộc vui” xin giúp đỡ.
Một công an không tình nguyện đi tới, nhìn Tùy Qua nói:
- Tùy tiên sinh, anh đang làm cái gì? Anh cố ý đả thương người, xem ra anh không định ổn thỏa giải quyết vấn đề sao? Nếu như vậy tôi chỉ có thể mời anh về cục công an!
Nói xong công an kia lấy ra còng tay.
- Mày tính là thứ gì vậy, cũng dám vô lễ với Tùy tiên sinh!
Lúc này một lão giả uy nghiêm xuất hiện bên cạnh Tùy Qua, bày ra tư thế của một bảo tiêu.
Mà còng tay của công an kia đột nhiên vỡ nát, tát một tiếng rơi xuống đất.
Công an kia kinh hãi nhìn nửa thanh còng tay, đứng ngây người tại chỗ.
Tống Văn Hiên xuất hiện lập tức chấn nhiếp toàn trường.
Mấy công an còn lại lập tức lao qua, nhưng gặp phải Tống Văn Hiên bọn hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cho dù Tống Văn Hiên chưa nói gì, nhưng cao thủ tiên thiên kỳ tự nhiên toát ra khí thế cường đại mang đến áp lực cực lớn cho nhóm công an, càng không nói tới ánh mắt băng sương tràn ngập sát khí của hắn đủ làm nhóm công an kinh hãi đảm chiến.
Đương nhiên nếu cần thiết, Tống Văn Hiên cũng không ngại ra tay gạt bỏ vài người trước mặt.
Cho dù trong chính phủ cũng có tổ chức như Long Đằng tồn tại, nhưng người của Long Đằng tuyệt đối không vì sự tử vong của một vài công an mà đi đối chiến cùng một cao thủ tiên thiên, nhất là những người tự tìm đường chết.
Đúng như lời của Tang Thiên, muốn Long Đằng ra tay, nhất định phải có tư cách này. Ít nhất phải có cấp bậc ngoài chính sảnh.
- Như thế nào…ông muốn bạo lực can thiệp chúng tôi chấp pháp sao?
Một công an đánh bạo nói:
- Nếu các người tiếp tục sử dụng bạo lực, đợi khi quần chúng phẫn nộ bạo động, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chúng tôi cũng không quản được nữa.
- Câm miệng!
Tùy Qua hừ lạnh một tiếng:
- Cút đi qua một bên!
Mấy công an kia rõ ràng đã nhận được chỉ thị, rõ ràng là lãn công tiêu cực.
- Anh! Anh dám…
Công an kia vừa rít gào, Tống Văn Hiên chợt vung tay, một cỗ lực đạo vô hình lập tức đem hắn đánh bay, sau đó hung hăng đánh lên tường vây, nhất thời liền ngất đi.
Cường hãn, tuyệt đối cường hãn!
Gặp phải người ra tay ác độc như Tống Văn Hiên, bất kỳ cảm xúc phẫn nộ gì cũng chỉ là vô ích.
Ở trước mặt vũ lực tuyệt đối, bất luận kẻ nào cũng chỉ lựa chọn bo bo giữ mình.
Dù là kẻ xúi giục ẩn núp bên trong quần chúng cũng nhất thời biến thành câm điếc.
Bởi vì Tùy Qua biểu hiện thật sự quá kiêu ngạo, chẳng những đem kẻ châm ngòi thổi gió đánh thành tàn phế, hơn nữa ngay cả công an cũng không xem vào trong mắt.
Đối mặt với người như thế, tuy rằng quần chúng phẫn nộ nhưng không dám tiến tới.
Ngay cả công an cũng phải gọi tiếp viện.
- Câm miệng!
Lúc này Tùy Qua một quyền đánh lên ngực kẻ bị hắn đánh gãy tay chân khi nãy, khiến người kia cũng không kêu thành tiếng. Theo sau Tùy Qua trực tiếp đem người này ném cho Nhãn Kính như ném rác rưởi, ra dấu bằng mắt cho hắn.
Nhãn Kính hiểu ý, lôi người kia vào trong công ty.
Những quần chúng còn lại cũng “im lặng” hơn rất nhiều.
Không thể không nói, thủ đoạn của hắn mặc dù có chút tàn khốc, nhưng ít ra tạm thời làm dịu không khí căng thẳng.
- Tốt lắm, các người rốt cục chịu tỉnh táo lại, hãy nghe tôi nói mấy câu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT