Lúc này một thanh âm bình tĩnh vang lên ngoài cửa phòng.
Cửa phòng mở ra, người kia đi vào, không hề phát ra chút âm thanh.
Người này ước chừng ba mươi tuổi, mặc áo Tôn Trung Sơn màu đen, cổ tay áo thêu long đồ đằng màu bạc, vẻ mặt cương nghị, làm cho người ta có cảm giác thiết huyết, vững như Thái Sơn.
Hắn đi nhanh tới, mặc dù đối mặt với Chu Quốc Bằng nhưng vẫn giữ tư thế đúng mức.
Hai cảnh vệ bên cạnh Chu Quốc Bằng có chút hưng phấn cùng khẩn trương, tuy hai người cũng là cao thủ trong quân đội, nhưng trong lòng đều biết nếu so sánh với Long Đằng, quả thật cách biệt một trời. Huống chi người trước mắt chính là lão đại Long Đằng!
Chu Quốc Bằng nhìn thấy người kia, hơi có chút kinh ngạc nói:
- Anh là ai? Đương gia Long Đằng không phải Lôi Hà sao?
- Sư phụ tôi đã về hưu đi du lịch, hiện giờ do tôi chưởng quản công việc Long Đằng.
Người kia trả lời:
- Bản nhân Tang Thiên, tổ trưởng tổ một Long Đằng, quản lý chín tổ Long Đằng.
- Ngô…nguyên lai anh là đệ tử của Lôi Hà.
Chu Quốc Bằng nói:
- Cũng được, chuyện này giao cho anh đi làm.
- Mời nói.
Tang Thiên trầm ổn nói, rất có phong thái đại tướng.
- Cháu nội tôi Chu Hằng Bằng mất tích đã mấy giờ, tôi muốn biết hiện tại hắn ra sao. Còn nữa, là ai đối lập với Chu gia chúng tôi, dám đối lập với Chu gia!
Chu Quốc Bằng lạnh lùng nói.
- Cháu của ông?
Tang Thiên nhướng mày kiếm:
- Hắn có cấp bậc gì?
- Cấp bậc?
Chu Quốc Bằng không vui nói:
- Hằng Bằng là cháu của tôi, còn cần cấp bậc gì?
Tang Thiên thản nhiên đáp:
- Chết sống của quan chức cấp bậc chính sảnh trở xuống không nằm trong hàng ngũ giám sát của Long Đằng chúng tôi. Mặc dù cấp bậc của ngài cao, nhưng cũng là nhờ quốc gia cùng nhân dân hỗ trợ ngài, đây không phải quyền lợi mà cháu của ngài có thể thừa kế. Cho nên nếu ông thật lo lắng cháu ông xảy ra vấn đề gì, hẳn nên báo công an, công an có thể xử lý. Long Đằng tồn tại là vì bảo vệ quang vinh Hoa Hạ, mà không tham dự tìm người tìm miêu gì đó, càng sẽ không tham dự đến việc đấu tranh phe phái nhàm chán.
- Anh…anh dám nói chuyện như vậy với tôi?
Chu Quốc Bằng phẫn nộ:
- Anh biết không, ngay cả sư phụ anh cũng không dám dùng khẩu khí như vậy nói với tôi.
- Ông ấy không dám, tôi dám, cho nên ông ấy mới để cho tôi tiếp nhận Long Đằng.
Tang Thiên vẫn bình tĩnh:
- Chu chủ nhiệm, hi vọng sau này ông đừng dùng những chuyện vặt vãnh như vậy đến vũ nhục Long Đằng chúng tôi.
Chuyện vặt vãnh?
Chu Quốc Bằng hoàn toàn nổi giận, quát:
- Lớn mật! Long Đằng các người mặc dù độc lập, nhưng cũng thuộc quốc gia cùng chính phủ quản hạt, lãnh đạo an bài công việc anh lại dám cự tuyệt?
- Chúng tôi thuộc quản hạt của quốc gia cùng chính phủ, nhưng không phải tư nhân võ trang của bất kỳ vị lãnh đạo nào, chúng tôi có thể vì quốc gia cùng nhân dân hi sinh tính mạng, nhưng không thể trở thành tay sai của người đương quyền nào.
Tang Thiên nghiêm nghị đáp.
Nghe xong lời này, trong lòng hai cảnh vệ viên cũng run lên.
Hai người cũng là quân nhân, hơn nữa còn là người nổi bật. Cho nên họ cũng có tôn nghiêm, có ngạo khí. Quân nhân như vậy ra trận giết địch sẽ không hề nhăn mày, nhưng không cam lòng biến thành “chó săn”.
Cho nên nghe được lời của Tang Thiên khiến hai cảnh vệ cộng hưởng.
Nhưng dù cộng hưởng, họ cũng không thể lập tức trái lệnh Chu Quốc Bằng.
Chu Quốc Bằng cực kỳ tức giận, hắn quyền cao chức trọng, lần đầu tiên bị người va chạm như thế.
- Chu chủ nhiệm, nếu như không có chuyện gì khác, thứ cho tôi cáo từ trước.
Tang Thiên thản nhiên nói, muốn rời đi.
- Thân là quân nhân, anh lại dám trái lệnh. Hai người các anh ngăn hắn lại cho tôi! Bản thân tôi muốn nhìn xem người của Long Đằng có phải thật sự muốn tạo phản!
Chu Quốc Bằng quát.
Hai cảnh vệ nghe lệnh, lập tức lắc mình chắn ngang trước người Tang Thiên.
- Tang tổ trưởng! Đừng để chúng tôi khó xử.
Một cảnh vệ nói.
- Anh còn chưa rút súng. Tốt lắm, tôi cũng không phế đi anh.
Tang Thiên hờ hững nói, ánh mắt chuyển nhìn sang cảnh vệ bên cạnh.
Trên người cảnh vệ kia lập tức giống như bị cỗ lực lượng mạnh mẽ đánh trúng, nhất thời thân hình bay lên, nặng nề đánh lên vách tường, đem vách tường đụng nứt nẻ, thân hình như tan khung biến thành bãi bùn lầy trượt xuống đất.
Một ánh mắt!
Chỉ dùng một ánh mắt liền đánh bay cảnh vệ của Chu Quốc Bằng.
Tang Thiên thật sự quá cường đại!
Khó trách có thể trở thành lợi khí của quốc gia – đương gia bộ đội Long Đằng.
Hơn nữa Tang Thiên rõ ràng hạ thủ lưu tình.
Nếu không cảnh vệ kia chỉ sợ không chỉ đơn giản là bị đánh bay mà thôi.
Cảnh vệ còn lại sợ ngây người, trong lúc nhất thời không còn dám động thủ, chỉ trơ mắt nhìn Tang Thiên rời đi.
Chu Quốc Bằng tức giận đến xanh cả mặt.
Hồi lâu sau hắn mới nói:
- Gọi Thôi phó bộ trưởng tới đây cho tôi, trong quân cảnh cũng có cao thủ, chưa chắc kém hơn Long Đằng, để người của Bộ công an đi điều tra, tôi phải nhanh chóng biết kết quả!
Hiệu khu Phát Phong, căn cứ đào tạo thực vật.
Tùy Qua lưu lại Tống Văn Hiên gác cửa, mang theo Hồ Nhất Bát cùng Trầm Quân Lăng vào nhà ấm.
Hiện giờ Hồ Nhất Bát xem như là đệ tử ngoại môn của Tùy Qua, mặc dù là ngoại môn, nhưng đã “quẳng ném danh trạng”, còn tặng Bão Phúc Đan Mộc cho hắn, xem như có thể tin cậy.
Mà Trầm Quân Lăng cùng hắn trải qua thật nhiều chuyện, là người đáng tin tưởng.
Hơn nữa nàng thật hứng thú với nữ thi cổ mộ, muốn tìm hiểu đến tột cùng, cho nên Tùy Qua có đuổi nàng chỉ sợ chưa chắc đuổi được.
Hồ Nhất Bát cùng Trầm Quân Lăng đi vào nhà ấm, bị tiểu ngân trùng làm hoảng sợ.
Sau đó lại bị “tiên cảnh” trong nhà ấm làm chấn kinh.
Lúc này cổ mộ nữ thi cũng được đưa vào nơi đây.
Hồ Nhất Bát mở ra thùng thủy tinh bên ngoài, quan tài hiện ra trước mặt ba người.
Tùy Qua tiến lên định ôm quan tài lật nữ thi bên trong rơi ra, lại nghe Trầm Quân Lăng chợt kêu lên:
- Đợi một chút…
- Làm sao vậy?
Tùy Qua cùng Hồ Nhất Bát đồng thời nhìn nàng.
- Tôi…tôi cảm thấy sao hai người không hề có chút thương hương tiếc ngọc đâu. Khối nữ thi này nhìn thật sống động, nhưng một khi rời khỏi quan tài, chỉ sợ sẽ lập tức biến thành một đống xương khô đi?
Trầm Quân Lăng cảm thán nói, đây đại khái là lòng cảm khái của phụ nữ mà thôi. Dù sao khối nữ thi thoạt nhìn là một cô gái xinh đẹp, nhưng đảo mắt biến thành xương trắng, thật có chút không đành lòng.
- Thương hương tiếc ngọc?
Tùy Qua không biết nói gì.
- Quỷ hồn của nàng chỉ sợ đã sớm đầu thai nhiều lần, chỉ là một đống xương khô, còn nói gì tới thương hương tiếc ngọc. Cô nên lấy làm nhắc nhở, dù dung mạo xinh đẹp nhưng cuối cùng cũng chỉ là hồng phấn khô lâu, trăm năm trôi qua cũng là thế, chỉ khi nào tu luyện thành công, nghịch thiên cải mệnh mới có thể siêu việt sinh tử luân hồi.
- Được rồi, anh đừng mãi đi giáo huấn người ta.
Trầm Quân Lăng nói:
- Vạn nhất hồn phách của nàng còn chưa đi chuyển thế đầu thai thì sao?
- Điều này sao có thể, hồn phách của nàng nếu không chuyển kiếp khác, vì sao không sớm hiện thân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT