Tang vật, văn vật.

Nhắc tới đều là đồ vật đào ra trong huyệt mộ, nhưng tang vật thì không thể lộ ra ánh sáng, nhưng văn vật thì khác hẳn.

Lời này của Trầm Quân Lăng ý nói thủ đoạn của Hồ Nhất Bát thông thiên, có thể đem tang vật biến thành văn vật đi đấu giá.

- Như vậy xem ra Hồ Nhất Bát thật có thủ đoạn.

Tùy Qua nói.

- Đó là đương nhiên.

Trầm Quân Lăng nói:

- Trong huyệt mộ người cổ đại, cơ quan trùng điệp, hơn nữa còn phải đối mặt nguy hiểm đen ăn đen, rất nhiều trộm mộ khó được chết già. Nhưng Hồ Nhất Bát vẫn sống đến bây giờ, thật sự không dễ dàng. Tôi nghe ông nội nói, Hồ Nhất Bát nhất định học được thuật bói toán tiên thiên, có thể tránh né hung hiểm, cho nên luôn đạt được thắng lợi.

- Ngô…xem ra hẳn là như vậy.

Tùy Qua gật đầu nói.

- Đúng rồi, chúng ta đi tham gia đấu giá, anh chuẩn bị xong tiền bạc chưa?

Trầm Quân Lăng lại hỏi.

- Hẳn là chuẩn bị xong đi.

Tùy Qua nói:

- Tôi tùy thời có thể điều động một tỷ tài chính, mua một quan tài chẳng lẽ còn không đủ sao? Theo tôi xem người biết loại gỗ kia hẳn không nhiều lắm, nhiều nhất chỉ vài chục triệu là mua được tới tay chứ.

- Mấy chục triệu?

Trầm Quân Lăng mỉm cười nói:

- Anh nằm mơ!

- Sao nói vậy?

Tùy Qua khó hiểu.

Sau đó hắn không nhịn được mắng:

- Kháo!

Xem ra cho dù đấu giá được Bão Phúc Đan Mộc cũng phải trả giá rất cao.

- Bỏ đi, đừng lo lắng như vậy.

Trầm Quân Lăng cười nói:

- Cho dù anh không đủ tiền Trầm gia cũng có thể ủng hộ, bảo đảm giúp anh mua được quan tài kia.

- Cô đối với tôi thật tốt.

Tùy Qua mỉm cười nhìn nàng.

- Phi! Đừng buồn nôn.

Trầm Quân Lăng nói:

- Đây chỉ là ý tứ của ông nội tôi, ai bảo ông xem trọng anh đâu.

- Chẳng lẽ cô không xem trọng tôi?

Tùy Qua hỏi ngược lại.

- Trước mắt anh còn trong thời kỳ khảo sát.

Trầm Quân Lăng nói:

- Về phần đủ tư cách hay không, phải xem biểu hiện của anh.

Mạo hiểm gió tuyết, Tùy Qua cùng Trầm Quân Lăng đi tới sân bay Đông Giang.

Khi tới sân bay, Tống Văn Hiên đã chờ trong đại sảnh.

Tống Văn Hiên là người hầu kiêm bảo tiêu, Tùy Qua vì an toàn nên mang theo “bóng đèn” như hắn bên cạnh.

Thành phố Tây Kinh, phòng đấu giá Cửu Đỉnh.

Đây là phòng đấu giá nhất lưu trong Tây Kinh thậm chí là cả quốc nội, nghe nói đồ cổ, trân bảo dưới chục triệu căn bản không thể đi vào. Người tham dự đấu giá ít nhất phải có tài sản mấy chục triệu trở lên.

Hôm nay nơi này cử hành một hội đấu giá quy mô không nhỏ, bên trong có cổ họa, đồ sứ thanh hoa, ngọc khí, khiến người chú ý nhất chính là nữ thi cổ mộ của Hồ Nhất Bát, đây cũng là mục đích mà nhiều người đến đây hôm nay.

Đúng như lời nói của Trầm Quân Lăng, niên đại này người đam mê trò chất chứa xác ướp cổ thật không ít, thậm chí còn biến thành cao triều. Cho nên khi Tùy Qua mang theo Trầm Quân Lăng, Tống Văn Hiên xuất hiện tại phòng đấu giá, nơi này đã có không ít người, tất cả đều ăn mặc xa hoa ngăn nắp, có vài người thậm chí là người nước ngoài.

Xem ra Trầm Quân Lăng nói rất đúng, Hồ Nhất Bát đích thật có chút thủ đoạn. Đồ vật đào mồ trộm mang ra, lại dám công khai tiến hành đấu giá ở những nơi này. Bất quá tin tức cổ mộc nữ thi cũng không được tuyên bố công khai, chỉ có một ít gia tộc có chút phương pháp mới nhận được tin tức. Mà người có thể nhận được tin tức, bản thân cũng đã tượng trưng cho một loại thân phận. Mà người tầm thường đại khái ngay cả cơ hội tiến vào phòng đấu giá cũng không có, càng không cần nói tới đến tham dự đấu giá.

Trong đại sảnh đấu giá, đại bộ phận hàng hóa đấu giá đã được trưng bày, khiến cho không ít người bình phẩm đánh giá. Mà cổ mộ nữ thi thì không đặt trong đại sảnh, hiển nhiên dự tính treo đủ khẩu vị của khách hàng, đợi tới thời gian cuối cùng mới triển lãm trước mặt mọi người.

Tùy Qua không có chút hứng thú đối với đồ cổ, tranh chữ gì đó, chỉ cùng Trầm Quân Lăng đợi giờ khai mạc đấu giá.

Ước chừng mười mấy phút sau, ánh đèn trong đại sảnh đồng loạt tối xuống, sau đó toàn bộ ánh sáng đều tụ tập trước sảnh đấu giá. Nương theo sau đấu giá sư cùng tiểu thư lễ tân xuất hiện, hội đấu giá hôm nay rốt cục mở màn.

- Ba mươi triệu!

- Bốn mươi triệu!

- Bốn mươi lăm triệu lần thứ ba, thành giao!

Theo từng kiện hàng hóa bán đi, không khí đại sảnh ngày càng thêm nóng nảy.

Lúc này đấu giá sư dùng thanh âm ra vẻ thần bí nói:

- Các vị lão bản, tin tưởng có không ít khách nhân đều vị cổ mộ nữ thi của Hồ Nhất Bát tiên sinh mà đến nơi đây. Khối nữ thi này được khai quật trong cổ mộ triều Tấn, hơn một ngàn sáu trăm năm vẫn vô cùng sống động, nhìn như người sống, trải qua chuyên gia khảo chứng rất có thể là mỹ nữ Lương Lục Châu nổi tiếng triều Tấn. Thật sự người cũng như tên, cô gái này còn đem hơn cả trân châu. Nếu trong lòng các vị còn có hoài nghi, thì hãy tới chứng kiến kỳ tích đi!

Hai tiểu thư lễ tân mặc trang phục cổ đang khiêng một thùng thủy tinh đựng một quan tài chậm rãi đi ra.

Quan tài bên trong thùng thủy tinh quả nhiên chỉ là một khúc cây dài, màu xích hồng sắc, trên một nhánh nhỏ còn có vài mảnh lá cây. Mà nữ thi nằm bên trong mặc trang phục cổ bằng tơ lụa thời cổ đại, vẻ mặt điềm nhiên, thật giống như đang nằm ngủ.

- Bão Phúc Đan Mộc, quả nhiên! Quả nhiên!

Trong lòng Tùy Qua không ngừng cảm thán, hận không thể lập tức thu vào trong túi.

Chuyến đi này quả nhiên không vô ích, nếu có thể lấy được Bão Phúc Đan Mộc vào tay, như vậy Tùy Qua sẽ có cơ hội đột phá tiên thiên kỳ. Hơn nữa ưu đãi không chỉ là như vậy, tác dụng của Bão Phúc Đan Mộc cũng không chỉ trợ giúp người tu hành đột phá tiên thiên kỳ.

Tóm lại ánh mắt Tùy Qua đồng học không kém, Trầm Quân Lăng đúng là có tướng vượng phu, đi cùng nàng luôn có thể gặp được vận khí tốt.

- Oa! Nữ thi này thật sự sống động, Côn Luân Thần Mộc thật sự là thần ah!

Hiện trường đấu giá có người tán thán.

- My God! Quá thần kỳ!

Một người ngoại quốc kinh hô.

- Thật sự là lợi hại!

Trầm Quân Lăng cũng không nhịn được cảm thán. Nhưng bởi vì nàng xuất thân từ tu hành thế gia, kiến thức bất phàm, phản ứng không kịch liệt như những người khác. Ít nhất không đến nỗi ngạc nhiên như những cô gái khác.

- Các vị đã thưởng thức xong, hiện tại đấu giá chính thức bắt đầu!

Đấu giá sư nói:

- Khởi giá ba mươi triệu, mỗi lần tăng giá không ít hơn năm mươi triệu!

- Năm mươi triệu!

Đấu giá sư vừa dứt lời đã có người trực tiếp thêm hai mươi triệu.

- Sáu mươi lăm triệu!

Lần này tăng giá là một người nước ngoài, ra vẻ như thuộc khu Trung Đông.

- Bảy mươi triệu!

Một người Mỹ lại tăng giá.

- Một trăm triệu!

Một con nhà giàu quốc nội kêu lên.

Lần này kêu giá làm không khí có chút dịu đi, một ít người thực lực không đủ bắt đầu rút lui có trật tự. Dù sao chỉ là một khối gỗ, một nữ thi đấu giá tới giá trị này rất nhiều người đã bắt đầu cân nhắc lợi ích bên trong.

- Một trăm ba mươi triệu!

Trầm Quân Lăng hô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play