- Chỉ khi nào thu nhập của họ đề cao, hoặc giá cả y dược hạ thấp mới có thể giải quyết vấn đề từ trên căn bản.
- Đề cao thu nhập?
Tùy Qua thở dài:
- Đây là chuyện của chính phủ địa phương, quỹ hội chúng ta nào có kỹ năng lớn như vậy.
- Đích xác chúng ta lo lắng quá rộng rồi.
Đường Vũ Khê nói:
- Nhưng em thật sự hi vọng nhìn thấy họ thoát khỏi nghèo khó làm giàu. Nếu như có thể làm cho bọn họ giàu có, giảm áp lực chi phí trị liệu, cũng không cần hao phí nhiều tài chính quỹ hội tiến hành viện trợ cho họ.
- Phải.
Tùy Qua khẽ thở dài một tiếng:
- Nhưng em cũng không cần lo lắng chuyện tiền bạc. Hiện tại sinh ý dược hán của chúng ta tốt lắm, thu nhập tăng nhanh, có thể cung cấp tốt nhiều tài chính ủng hộ.
- Ân, em nghe nói nhà xưởng chế dược trước mắt đang mở rộng quy mô sản xuất.
Đường Vũ Khê nói:
- Thật sự không ngờ anh lợi hại như vậy.
- Anh lợi hại cái gì.
Tùy Qua nói:
- Anh cũng chỉ có thể phối chế vài thứ dược vật mà thôi, kỳ thật không rành buôn bán. Chuyện buôn bán anh đều giao cho người khác đi làm.
- Anh nói người tên Nhãn Kính sao?
Đường Vũ Khê hỏi:
- Nghe nói trước kia hắn là người trong giang hồ đâu.
Tùy Qua cười ha ha, nói:
- Không sai. Nhưng trước khi gia nhập trên đường, hắn cũng là sinh viên Đông đại đâu. Cho nên trước kia hắn từng làm gì không quan trọng, chỉ cần hắn có thể đảm nhiệm công việc này là được, có đúng không? Chẳng lẽ em có thành kiến gì với người như vậy?
- Không có thành kiến gì.
Đường Vũ Khê nói:
- Nhưng chị cả nói cho em biết, mặc dù việc kinh doanh của nhà xưởng không sai, nhưng hiệu suất viên chức không cao.
- Vị chị cả kia của em còn quan tâm cả chuyện nhà xưởng chế dược của anh?
Tùy Qua kinh ngạc nói.
- Anh không cần kỳ quái.
Đường Vũ Khê nói:
- Nàng cũng không phải có dã tâm gì, mà là bởi vì quan hệ giữa em và anh nên mới lưu ý chuyện của nhà xưởng chế dược. Dù sao công ty dược nghiệp của anh là một khối với quỹ hội, nhất vinh cùng vinh, cho nên chúng tôi đều hi vọng sinh ý của công ty dược nghiệp cùng hiệu suất có thể càng tiến thêm một bước.
- Ngô…thật sao, vậy nàng vì sao cảm thấy hiệu suất của nhà xưởng không được đây?
Tùy Qua hỏi.
- Nàng nhìn thấy nhân viên dược nghiệp cùng nhân viên tiêu thụ của công ty đều xuất thân từ vô nghề nghiệp, không hiểu tri thức, tố chất viên chức cao thấp không đều, cho nên chỉnh thể hiệu suất công ty thật sự khó thể khen tặng.
Đường Vũ Khê nói.
- Đích xác, các nhân viên đều là người vô nghề nghiệp, cũng chưa từng nhận qua giáo dục gì, nhưng anh cảm thấy họ hoàn toàn có thể làm được công tác của họ. Ít nhất công ty Hoa Sinh có được quy mô hôm nay, cũng có sự giúp đỡ của bọn họ.
Tùy Qua thật khách quan nói.
Đúng vậy, đám người mà Nhãn Kính dẫn theo trước kia đều hỗn trên đường. Ở trong mắt thành phần tri thức cấp cao, những người này là vô nghề nghiệp, là lưu manh xã hội, không có chỗ nào đáng khen. Nhưng Tùy Qua không cho rằng như vậy, tỷ như nhóm người Cường tử, công trạng tiêu thụ rõ như ban ngày. Bởi vậy có thể thấy được anh hùng không hỏi xuất thân, viên chức cũng không luận xuất thân, công nhân có thể sáng tạo thành tích chính là công nhân tốt.
- Anh nghiêm túc như vậy để làm chi?
Đường Vũ Khê cười cười:
- Em chỉ là nói mà thôi, nhìn xem ý kiến chị cả đưa ra có thể cung cấp cho anh tham khảo hay không. Dù sao nàng từng làm việc ở xí nghiệp lớn nước ngoài, tri thức cùng kinh nghiệm đều phi thường phong phú. Đúng rồi, tháng này quỹ hội đầu tư tài chính lợi nhuận ba mươi triệu đều nhờ công lao của nàng đâu.
- Lợi nhuận ba mươi triệu?
Tùy Qua hơi có chút kinh ngạc, xem ra vị chị cả của Đường Vũ Khê thật sự có chút thủ đoạn, gần đây nghiệp tài chính không khởi sắc nhưng nàng vẫn có thể lợi nhuận, xem ra đích xác không phải chỉ có hư danh. Nhưng lời đánh giá của nàng đối với công ty Hoa Sinh làm Tùy Qua khó thể chấp nhận.
- Bỏ đi, tạm thời không đề cập tới chuyện này.
Đường Vũ Khê nói:
- Hôm nay chính là ngày lễ đâu, hẳn nên thoải mái một chút.
- Nói đúng.
Tùy Qua nói, vội vàng phấn chấn tinh thần, miễn đánh tan hưng trí của Đường Vũ Khê.
Bộ phim Xuân Thu Đại Mộng thật sự rất vô địch, quả nhiên xem được chưa đầy một phần ba đã làm người ta muốn đi vào giấc mộng.
Bất quá đúng lúc này Đường Vũ Khê chậm rãi nhích lại gần hắn.
Trong lòng Tùy Qua giật mình, chợt hưng phấn, xem ra Đường tỷ hiểu tâm ý của hắn, dự định cho hắn chút ngon ngọt nếm thử.
Nhưng Tùy Qua không khỏi cao hứng quá sớm, bởi vì khi nàng dựa vào lồng ngực của hắn, đột nhiên ngáp dài, lẩm bẩm:
- Cái gì mà đệ nhất ngọc nữ, thật không thấy gì hay…
Theo sau, không còn đoạn dưới.
Nàng đã ngủ thiếp đi!
Đáng thương cho Tùy Qua đồng học, vốn nghĩ có thể ở trong này trộm chút tiện nghi, sau khi xem hết điện ảnh thì có thể đi khách sạn thuê phòng, đột phá xiềng xích gông cùm vận mệnh, dập nát quầng sáng sơ nam. Ai biết hắn đã hoàn toàn hiểu sai ý, Đường Vũ Khê chẳng qua chỉ muốn ngủ một giấc trong lòng của hắn mà thôi.
Ăn chay!
Thật xấu hổ.
Tùy Qua đồng học vội vàng áp chế thú huyết bắt đầu sôi trào, bắt buộc chính mình tỉnh táo lại.
Ba ba!
Tùy Qua còn đang khuyến khích chính mình, nhưng lại bắt gặp một hồi biểu diễn hôn nhau tại hiện trường, khiến cho hắn vừa hâm mộ lại vừa ghen tỵ.
Nhưng sau một lát, Tùy Qua chợt nhìn thấy được vẻ mặt mệt mỏi của Đường Vũ Khê.
Đột nhiên toàn bộ tạp niệm của Tùy Qua lập tức biến mất không còn bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại đau lòng cùng thương tiếc. Lúc này hắn mới ý thức được trong khoảng thời gian này Đường Vũ Khê mệt nhọc bao nhiêu.
Đích xác hắn chỉ nhìn thấy thành tích của quỹ Tiên Linh Thảo Đường, thấy được trong thời gian ngắn thành lập cùng quật khởi, sau đó cứu trợ cùng đầu tư tài chính, nhưng hắn lại xem nhẹ thành tích làm ra đều có quan hệ đến cô gái nhu nhược Đường Vũ Khê, mà bản thân hắn lại luôn xem nhẹ điều đó.
Làm cho Tùy Qua cảm thấy kỳ quái chính là nửa phần đầu bộ phim thật nhàm chán buồn ngủ, kỹ xảo biểu diễn của Giang Điềm Điềm cũng thật giả tạo, nhưng phần sau nàng giống như đột nhiên thanh tỉnh lại trong giấc mộng, hoàn toàn sát nhập vào vai diễn.
- Di, chẳng lẽ cái chết của Lục Hổ làm cho Giang Điềm Điềm ngộ đạo hay sao?
Hắn nhìn ra được Giang Điềm Điềm như đã tìm được “cảm giác”, làm cho hắn cũng không còn cảm thấy buồn ngủ như trước đó.
Sau khi bộ phim kết thúc, hắn cũng không đánh thức Đường Vũ Khê mà bế nàng thản nhiên đi ra ngoài.
- Thật xin lỗi tiên sinh, hôm nay khách sạn đã hết phòng.
- Vậy sao?
Tùy Qua thản nhiên hỏi:
- Không còn một phòng nào?
- Thật xin lỗi tiên sinh, thật không có.
Tiếp tân khách sạn đáp, trong lòng khinh bỉ kẻ háo sắc trước mặt.
- Cô xác nhận lại một chút được không?
- Thật sự không….có! Tôi lập tức chuẩn bị cho ngài một gian phòng tốt nhất!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT